Mà đúng vào lúc này.

“Sư phụ!!!”

Một tiếng kêu đầy ngạc nhiên vang lên từ phía một con đường khác.

Mấy người Vương Đông lần lượt chuyển ánh mắt qua nhìn, vừa thấy người nọ thì không khỏi ngẩn ra.

Một hàng khoảng bảy tám người, đi giữa là một nữ tử, lúc này đang dùng ánh mắt đầy bất ngờ nhìn về phía Tần Ninh và mấy người Vương Đông.

Nữ tử mặc một thân váy màu trắng, giáp trụ màu hồng phấn, dáng vẻ đoan trang nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mái tóc dài bồng bềnh buông lơi, chỉ dùng một sợi dây màu hồng phấn buộc nhẹ.

Sóng mắt long lanh trong đôi mắt phượng to tròn như thể khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng thần hồn điên đảo, đôi môi anh đào căng mọng khiến lòng người rạo rực, suy nghĩ miên man.



Giọng nói lại như tiếng chim Hoàng Oanh lọt vào tai người nghe khiến cả người tê dại.

Sóng mắt long lanh hút hồn đoạt phách.

Dáng vóc nữ tử cao ráo cân đối, cơ thể đẫy đà, mái tóc đen dài mềm mại, làn da tuyết trắng, đôi mắt đảo quanh lộ ra vẻ đẹp mềm mại nữ tính khó mà diễn tả thành lời, tựa như một nụ hoa e ấp đang chờ nở rộ, đẹp mà không yếu mềm, kiều diễm mà lại không tục tĩu, yểu điệu thướt tha lại gợi cảm mê hồn.

Nữ tử như vậy, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng đều là tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người.

Đương nhiên, sức tấn công đối với đàn ông là lớn nhất.

Vẻ đẹp quyến rũ và thuần khiết đến từ tận trong xương cốt kia là vẻ đẹp tự nhiên trời sinh chứ không thể rèn luyện ra được, đây là điều mà tất cả đàn ông không ai có thể kháng cự được.

Ánh mắt của nữ tử dán chặt lên người Tần Ninh, tiếp đó bước chân nhẹ nhàng lại nhanh như bay chạy về phía hắn.

Mấy người Vương Đông nhìn thấy nữ tử chạy đến, trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.

“Khúc đại sư...”.

“Sư phụ”.

Nữ tử chạy đến trước mặt Tần Ninh, cẩn thận đánh giá, nhìn từ trên xuống dưới, tiếp đó trong mắt như tràn ra ánh sáng vui mừng, lầm bầm nói: “Đúng thật là chàng, chàng... chàng tỉnh rồi...”.

Tần Ninh nhìn nữ tử quyến rũ xen lẫn thuần khiết trước mắt, trong một thoáng cũng ngẩn ra, không khỏi nói: “Yên Nhi... sao nàng lại ở đây?”

“Sư phụ!”

Nữ tử chớp mắt nhào lên phía trước, hai tay giang rộng, ôm chặt lấy Tần Ninh, dán chặt lên người hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Đông trợn mắt há mồm đứng ngây ra như phỗng.

Mà khi nữ tử chạy đến, những người đi cùng với nàng ta ai nấy đều ngây ngẩn đứng yên tại chỗ.

Mà trong đó có một người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn mặc áo bào màu xanh thiên thanh, đầu đội quan ngọc, chân đi ủng xanh, trong đáy mắt ánh lên vài phần đố kỵ.

Bên cạnh đường lớn, hai người cứ như vậy mà ôm chặt lấy nhau.

Khỏi cần nói, nữ tử dung mạo tựa thiên tiên, trên người vừa đẹp quyến rũ lại vừa thuần khiết này chính là người đã từng là đệ tử của Tần Ninh, nay là phu nhân của hắn, Khúc Phỉ Yên.

Khúc Phỉ Yên ôm chặt Tần Ninh, như là sợ hãi Tần Ninh sẽ bỏ chạy mất vậy, giọng nói đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nói: “Chàng tỉnh lại lúc nào? Mục Huyền Thần làm cái gì vậy, sao lại không thông báo cho ta?”

Khúc Phỉ Yên mặc dù thấp hơn Tần Ninh nửa cái đầu, nhưng lúc này hai cánh tay của Tần Ninh đã bị trói nên để mặc cho Khúc Phỉ Yên ôm chặt lấy mình, đầu dán chặt vào ngực của nàng ta, trong một chốc hắn cảm thấy mình sắp bị ngạt thở đến nơi.

“Cái đó... Yên Nhi... nàng nhẹ chút... xương cốt của ta sắp gãy cả rồi...”.

Khúc Phỉ Yên lúc này mới buông Tần Ninh ra, bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt hắn, khẽ nheo mắt cười nói: “Sư phụ, chàng vẫn chẳng thay đổi gì”.


Bị đôi mắt đầy dụ hoặc của Khúc Phỉ Yên nhìn chằm chằm, Tần Ninh khẽ họ nhẹ hai tiếng: “Trái lại, trông khí chất của nàng đã thăng hoa rất nhiều”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện