Chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, cũng đều vượt xa dự kiến của chính Tần Ninh.



Bất luận là tính to gan lớn mật cùng tư tưởng phóng khoáng của Khúc Phỉ Yên, chủ động ôm ấp dâng hiến, hay là Chiêm Ngưng Tuyết sống nội tâm che dấu lòng mến mộ thì đều khiến cho Tần Ninh khó mà từ chối được.

Loại khó từ chối này, không phải vì sắc đẹp mà là vì trái tim.

Tần Ninh trước nay chưa từng đặt cho mình chuẩn mực chỉ chung tình với một người duy nhất!

Dù gì, trên còn có lão cha đã tìm cho mình đến chín người mẹ, tấm gương sáng này vẫn sờ sờ trước mắt, Tần Ninh có học theo thì cũng là chuyện bình thường.

Trái lại có một điểm...

Năm đó lão cha cưới đến chín người phụ nữ, có một số hoặc ít hoặc nhiều là do tổ phụ âm thầm thúc đẩy sắp xếp.

Nhưng bản thân hắn đến nay có mấy vị giai nhân... thì đều là do hắn tự mình chọn.

Về tính chất đã khác nhau rồi.



Tương lai khi trở về Cửu Thiên Vân Minh, đối diện với mẫu thân Tần Mộng Dao, đối mặt với con gái của nghĩa phụ là Tạ Y Tuyền, tránh không khỏi sẽ bị bọn họ giày vò khổ sở!

Nghĩ đến đây, Tần Ninh không khỏi mỉm cười.

“Chàng cười cái gì?”, Khúc Phỉ Yên ngẩng đầu nhìn Tần Ninh.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến mẫu thân, nghĩ đến Y Tuyền...”, Tần Ninh xoa đầu Khúc Phỉ Yên nói: “Tương lai sợ là các nàng sẽ phải khổ sở một trận”.

Nghe vậy, Khúc Phỉ Yên bĩu môi.

Nàng ta còn lâu mới sợ!

Ngay lập tức, Tần Ninh bật cười ha ha nói: “Nhưng mà, nếu như nghĩa phụ và sư phụ đều ở đó, mẹ của ta cũng chẳng làm gì được ta!”

Tần Ninh hiểu một cách sâu sắc rằng, từ bé đến lớn, con gái của nghĩa phụ, Tạ Y Tuyền chính là mẫu con dâu lý tưởng nhất trong lòng mẫu thân.

Lúc trước ở trong Cửu Thiên Vân Minh, trong các phương thế lực, có không biết bao nhiêu người muốn chọn một kiêu nữ từ trong gia tộc mình đưa đến Cửu Thiên Vân Minh, làm thiếu minh chủ phu nhân của Cửu Thiên Vân Minh.

Nhưng kết quả đều bị mẫu thân chặn lại hết.

Trong mắt của mẫu thân, con dâu mà bà nhận định chỉ có duy nhất một mình Tạ Y Tuyền.

Mà trong mắt Tần Ninh, mẫu thân đã cắt đứt không biết bao nhiêu lần nhân duyên của hắn rồi!

Giờ đây trong hàng nghìn hàng vạn đại lục và Cửu thiên thế giới, mình có giai nhân vây quanh, nhìn thì hân hoan đấy, nhưng tương lai chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.

Tục ngữ nói không sai, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng sư tử hà đông thì chưa chắc.

Tần Ninh vỗ nhẹ đầu của Khúc Phỉ Yên, cười nói: “Bây giờ nàng không sợ, đợi tương lai khi gặp được mẫu thân ta, sợ là sẽ bị dọa chết!”

“Hả? Mẫu thân của chàng ghê gớm vậy sao?”

“Đó là đương nhiên!”

Tần Ninh cười ha ha, không nói thêm nữa.

Bây giờ nghĩ nhiều như thế làm gì?

Nữ tử mà mình tự lựa chọn, mẫu thân chẳng lẽ sẽ thực sự đuổi hết từng người ra khỏi nhà được à!

Lật người nằm lên trên, cưỡi ngựa rong ruổi, Tần Ninh lúc này đang miệt mài phóng thích hết những tích lũy của mấy nghìn năm nay...

Liên tục bảy ngày, Tần Ninh và Khúc Phỉ Yên không hề rời khỏi sơn cốc nửa bước, Mục Huyền Thần lo lắng đại ca nhà mình sẽ bị vắt kiệt, đừng có kiệt sức mà chết đấy chứ.

Dù gì...

Khúc Phỉ Yên đã là Tiên Đế rồi.

Đại ca chỉ là một Tiên Hoàng thôi!

Ngày này.

Cửa sơn cốc.

Tần Ninh mặc một bộ áo bào dài màu trắng, viền tay áo thêu kim tuyến màu vàng, chân đi ủng xanh, tóc dài buộc gọn, từ từ bước ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện