“Tam Văn Thanh Tâm Đan, chủ yếu là người thuộc cảnh giới Hoàng giả vì tinh thần khí tiêu hao quá độ, nên cần để bổ sung và nâng cao tâm cảnh”.

“Hồi Thiên Bách Hội Đan, là dùng để trị thương, chủ yếu là ngoại thương”.

“Còn có Tụ Khí Thanh Thiên Đan, dùng để khôi phục tiên lực bị tiêu hao!”

Tần Ninh nghe vậy, gật đầu nói: “Đã hiểu”.

Nói xong, Tần Ninh đi đến bên cạnh giá để đồ, chuẩn bị lựa chọn dược liệu, bắt tay vào luyện chế.

Khúc Phỉ Yên đi đến một bên, yên lặng ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Tần Ninh chăm chú.

Mấy vạn năm không gặp Tần Ninh, đâu thể mới mấy ngày đã có thể thỏa mãn được.

Khúc Phỉ Yên hận không thể ngày ngày dán chặt lên người Tần Ninh.

Bạch Diệp lúc này cũng không đi ngay mà đứng ở bên cạnh.



Tần Ninh chuẩn bị xong rất nhiều dược liệu, quay người lại nhìn thấy Bạch Diệp vẫn đứng ở đó, trong mắt thoáng ngạc nhiên.

“Sao ngươi còn chưa đi?”

“Hả?”

Bạch Diệp Đan Đế ngẩn người ra, ngay sau đó cười he he nói: “Lão phu muốn xem Tần đại ca luyện đan như thể nào... để học tập...”.

Nhìn thấy gương mặt đầy vẻ khát vọng học hỏi của Bạch Diệp, Tần Ninh cười nói: “Được!”

Nói xong, Tần Ninh vẫy tay với Bạch Diệp.

Bạch Diệp bước lên phía trước.

Tần Ninh liền bắt đầu giải thích nói: “Tam Văn Thanh Tâm Đan, ta luyện chế cái này trước, đan này...”.

Bên trong đan phòng.

Tần Ninh vừa giảng giải, vừa thao tác, dẫn dắt tiên hỏa trong người tuôn ra.

Bạch Diệp thỉnh thoảng gật đầu, hơn nữa còn hỏi thêm rất nhiều vấn đề, Tần Ninh đều giải thích hết từng câu.

Trên thực tế

Nếu chỉ đơn thuần luận về đan thuật, Tần Ninh chưa chắc đã so đực với hai huynh đệ Mục Huyền Thần, Mục Huyền Phong.

Hai người vốn dĩ là Tuyệt thế đan thể, thế gian hiếm có, trời sinh đã thích hợp để luyện đan.

Chẳng qua là, Tần Ninh dù gì đã lịch khiếp chín vạn năm, đối với đạo đan thuật của Vạn Thiên đại lục và Cửu Thiên thế giới càng hiểu rõ hơn ai hết, hơn nữa cũng từng thu nhận mấy đệ tử nên lúc giảng giải lại càng thấu triệt.

Đạo luyện đan của Mục Huyền Thần, luôn vô cùng kỳ quặc, Bạch Diệp căn bản không thể hiểu được, cho dù có hiểu thì cũng chẳng thể làm được.

Thực sự cho là đan thể tuyệt mạch, thể chất hiếm có tuyệt thế vô song là chuyện đùa sao?

Cách giảng giải của Mục Huyền Thần sẽ có nhiều thành phần vượt ngoài tầm tưởng tượng.

Mà cách giảng giải của Tần Ninh thì lại càng thiên về hướng tuân thủ theo Đan đạo của tiên giới.

Liền mấy ngày, Tần Ninh buổi sáng luyện chế đan dược, miệng khô lưỡi khô giải đáp thắc mắc cho Bạch Diệp.

Đến buổi tối, lại tiếp tục bị Khúc Phỉ Yên ép khô.

Chớp mắt đã mười ngày trôi qua.

Một ngày này, Mục Huyền Thần đến đây, nhìn thấy thành quả tiên đan mà Tần Ninh luyện chế, lòng mừng vui khấp khởi.

“Ca, huynh giỏi thật đó, nhà chúng ta ai đệ cũng không phục, chỉ phục mỗi huynh!”, Mục Huyền Thần cười he he nói.

Tiên đan của Tần Ninh luyện chế, tỉ lệ ra đan cao, phẩm chất cũng tốt, một viên bằng mười viên bình thường.

Mục Huyền thần cười he he nói: “Đệ bây giờ đang góp nhặt đủ một lô đan dược, xong là sẽ lập tức đưa đến chỗ Phương tộc”.

Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Huyền Thần nói: “Ta cũng đi một chuyến Phương tộc”.


“Má ơi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện