Mấy người đồng loạt yên tĩnh lại.

Tần Ninh từ từ ngồi xuống trên bồ đoàn, trong mắt mang theo vài phần bất lực và tưởng nhớ.

Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thiên Hòa, Phương Thư Lương cũng không biết phải nói gì.

Qua một rồi, Tần Ninh bỗng nhiên đứng lên nói: “Lần này trên đường đi chúng ta gặp phải đột kích, trong Phương tộc của các ngươi có nội ứng, cấu kết với núi Thánh Long và Nam Đẩu Thiên Tông, cho nên bọn họ mới có thể mai phục một cách chuẩn xác như vậy!”

Nghe vậy, ba người Phương Hoằng Hóa giật mình bàng hoàng, không biết nên nói gì.

Theo lý mà nói, Phương tộc chính là thế lực thuộc tính chất gia tộc, chính là cái được gọi là cùng vinh cùng nhục.

Khả năng phản bội của tộc nhân rất thấp.



Nhưng bây giờ, lại là nội bộ có vấn đề.

Tần Ninh tiếp tục nói: “Người có vấn đề, thân phận chắc chắn không thấp, chỉ là ta cảm giác, có lẽ không phải chỉ có một mình hắn ta, cho nên, ta nghĩ ra một cách, câu gã đó ra, rồi sau đó, thuận đường đặt một cái bẫy, các ngươi phối hợp với ta chút đi!”

Phương Hoằng hóa gật đầu nói: “Vô Ngân thúc, người nói làm gì thì làm vậy đi!”

“Đừng có gọi ta là thúc, ta bây giờ tên là Tần Ninh”.

“Vâng, Tần Ninh!”

“...”.

Trong từ đường, Tần Ninh, Mục Huyền Thần, Khúc Phỉ Yên cùng với Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa tổng cộng sáu người, thì thào bàn bạc”.

Nửa đêm.

Ba người Phương Hoằng Hóa rời đi.

Bên trong từ đường.

Tần Ninh ngồi trên đất, nhìn từng chiếc bài vị liệt tổ liệt tông của Phương tộc, trong một lúc, lòng thầm thổn thức”.

“Phương Hưng Học, Phương Ôn Trạch, Phương Bách Diệp, các ngươi chết cũng nhanh quá đấy...”, Tần Ninh thở dài, chầm chậm nói: “Cũng không đợi ta trở về, Cố Vân Kiếm thằng nhãi kia, không biết rốt cuộc đang làm cái gì, nếu như có kế hoạch gì, hắn mà muốn làm, ta cũng mặc kệ, nhưng lại chẳng thể bảo vệ cho các ngươi...”.

“Đợi ta tìm được thằng nhãi đó, nhất định sẽ tóm nó đến dập đầu nhận lỗi với các ngươi, không bảo vệ được Thần Môn, lại còn không bảo vệ được các ngươi, thằng nhãi đó cũng dám gọi các ngươi một tiếng thúc...”.

Âm thanh lầm bầm đứt quãng vang lên liên tục.

Mục Huyền Thần và Khúc Phỉ Yên đứng ở bên ngoài sảnh, nhìn bầu trời đêm, thoáng nhìn nhau mà không biết phải nói gì.

“Huynh ấy cũng không dễ dàng!”

Khúc Phỉ Yên nói: “Chín vạn năm, chín đời làm người, đời thứ mười, quay trở về, có người cũ gặp nhau hai hàng nước mắt đón chào, vui mừng khôn xiết, có những người cũ đã không còn như xưa, trở thành kẻ địch, lại cũng có những người cũ đã vĩnh viễn âm dương cách biệt”.

Mục Huyền Thần nhe răng cười nói: “Đại ca đệ vẫn luôn rất vất vả, năm đó cha đệ đi rồi, đại ca từ thiếu minh chủ trở thành minh chủ, quản lý cả một đống người của Cửu Thiên Vân Minh, nhóm Thần ở trên kia còn phức tạp hơn nhiều so với đám tiên ở dưới này, lại càng khó quản lý hơn”.

“Cha của đệ còn ở nhà, thì ông là mạnh nhất, ai dám không phục cho một bạt tai bay luôn, ai dám ở đó lèm bèm nữa, cha của đệ không ở nhà, liền có người dám gân cổ lảm nhảm vài câu, thống nhất tứ phương, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất phức tạp!”

“Chín huynh đệ tỉ muội của nhà đệ, ngày thường đùa giỡn thì chỉ là đùa giỡn, nhưng vị trí minh chủ thực sự nếu không phải đại ca đệ đứng lên gánh vác thì cũng chẳng có ai phục”.

Mục Huyền Thần nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, cười nói: “Chị dâu, sau này tỉ cùng về Cửu Thiên Vân Minh với đại ca đệ là biết, ở đó... là thế giới của Thần, cũng càng thêm... bất định hơn”.


Khúc Phỉ Yên lại chỉ cười tươi nói: “Ta trái lại chẳng sợ những chuyện này, nhiều năm như vậy, bên trong tiên giới cũng chịu không ít khổ, ta không sợ phải chịu khổ, nhưng mà... Huyền Thần đệ, đệ tiết lộ cho ta chút, vị đại tẩu kia... có dễ ở chung không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện