Lâm Vi Vũ vội vã nói: “Ngươi muốn chết đấy à, ban nãy mấy con kia không phát hiện ra ngươi, bây giờ chúng ta đi cùng đường với nó, nó mà thấy sự uy hiếp của chúng ta thì chắc chắn sẽ tấn công chúng ta đó”.  

“Vậy thì cứ chờ tiếp thôi”.  

Tần Ninh không quan tâm lắm.  

Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên này, hắn nhất định phải lấy được.  

Nếu như có nó, vậy Kinh Mặc tỉnh lại, nhất định có thể quay về thời kỳ đỉnh phong!  

Tần Ninh dần cảm thấy nóng lòng.  

Tần Kinh Mặc, huynh phải chờ đệ!  

Tần Ninh lúc này nở một nụ cười.  

Hai bóng người nằm dưới đất, nhìn về mấy con linh thú phía xa, không dám vọng động.  

Kể cả là Tần Ninh cũng phải hoàn toàn thu lại hơi thở.  

“Chuyển động, chúng nó chuyển động rồi!”  


Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đột nhiên vui mừng nói.  

Soạt soạt soạt...  

Nhưng Lâm Vi Vũ vừa mới nói xong thì đã có mấy âm thanh xé gió từ trên trời phi xuống.  

Cùng với những âm thanh xé gió kia, từng bóng người lúc này xuất hiện.  

Những bóng người đấy đều mang theo hơi thở mạnh mẽ, đè ép xuống.  


Dù là đám linh thú cấp bảy, cấp tám kia cũng phải lộ ra ánh mắt đáng sợ.  

Mà lúc này, có những mấy chục người đứng ở trên không trung, nhìn xuống phía dưới.  

“Đó là... Tề U Ngữ của U Minh Tông, đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần!”  

Lâm Vi Vũ nhìn một người đàn ông áo đen phía trên, kinh ngạc nói.  

“Còn người mặc đồ trắng kia là tiền bối Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các chúng ta. Lâu lắm rồi tiền bối ấy không rời Kiếm Các, ta cũng không biết lần này ông ấy đến”.  

“Còn kia là Đỗ Triết của Đại Nhật Thần Giáo, cũng là cảnh giới Hóa Thần”.  

Lâm Vi Vũ nhìn những người kia, kinh ngạc vạn phần.  

Hơn nữa có vài người cô ta không nhận ra.  


 

“Tần Ninh, chúng ta đi thôi...”  

 

Lâm Vi Vũ cảm giác sự tình không đơn giản, kéo áo Tần Ninh, nói: “Những con linh thú này chúng ta không đánh lại được đâu, chưa nói đến mấy đầu sỏ cảnh giới Hóa Thần kia nữa. Nếu mà bị phát hiện thì sẽ tệ lắm”.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện