Sức mạnh của sấm sét là do trời đất sinh ra, là thứ cứng cáp nhất, cho dù là sức mạnh của kim linh cũng không thể so sánh được.  

Đòn tấn công của Tần Ninh hoàn toàn bỏ qua lớp phòng ngự của nhục thể mà công phá thẳng vào vị trí trọng yếu là não và tim của võ giả.  

Cho dù mạnh mẽ như cảnh giới Hoá Thần thì cũng chưa bắt đầu tu luyện thuật hồn.  

Tần Ninh ở chỗ này quả thật là bất khả chiến bại!  

Lần này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.  

“Hừ, tiểu tử thối, giết ta đi!”  

Đỗ Triết bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ ở trên đỉnh núi Thiết Phong này, ông ta căn bản không thể đánh bại Tần Ninh.  

“Nhưng ngươi nhớ kỹ, rời khỏi rừng Thận Mộng nhớ cẩn thận đừng gặp phải ta bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi!”  

“Vậy sao?”  

Tần Ninh cười nhạt một tiếng.  

“Ngươi cũng đã nói đến vậy, hình như ta không giết ngươi thì không được rồi”.  


Một tiếng soạt vang lên, bóng hình của Tần Ninh loé lên, trực tiếp nện một quyền xuống.  

Một tiếng bụp vang lên, cơ thể của Đỗ Triết lúc này yếu ớt ngã xuống đất.  

Trong nháy mắt, sắc mặt của rất nhiều võ giả của Đại Nhật Thần Giáo đứng xung quanh đều trắng bệch.  

“Mau tự sát đi!”  

Âm thanh xoạt xoạt vang lên, vô số người lúc này đều trực tiếp nâng đao tự sát.  


Tần Ninh liếc đám người một cái, nói: “Động tác nhanh đấy!”  

“Đã như thế, giờ thì chỉ còn lại các ngươi thôi!”  

Ánh mắt khẽ động, Tần Ninh nhìn về phía đám người của ba gia tộc lớn.  

...  

Cùng lúc đó, ở một bên khác, chỗ lối vào rừng Thận Mộng.  

Hơn mười người lần lượt tỉnh dậy.  

“Đáng chết, thế mà lại bị một tên cảnh giới Thiên Võ ép đến bước phải tự sát”.  

“Cảm giác này thật đúng không dễ chịu tý nào”.  


“Đỗ đại nhân, tỉnh lại đi, Đỗ đại nhân...”  

 

Lúc này, một võ giả lay cơ thể của Đỗ Triết, sắc mặt trắng bệch.  

“Đỗ đại nhân... chết rồi!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện