Hà Nội, một ngày bình thường như bao ngày khác với mọi người, với cuộc sống tấp nập nơi đây.

Nhưng ngày này lại là ngày mà nhân vật chính của chúng ta - Dương Tấn gặp phải một ngã rẽ mà không ai lường trước được .Ngã rẽ này thay đổi cuộc đời cậu , khiến cậu từ đây hướng tới cuộc sống vừa đáng mơ ước nhưng cũng không kém phần đáng sợ.

Trong một căn phòng trọ chật hẹp 20m2 giữa lòng thủ đô, nổi bật lên là một người thiếu niên khoảng 19 tuổi trái phải đang ngồi cầm điện thoại. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, trên khuôn mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt toát ra một thần sắc mong đợi.

Vừa nhìn Dương Tấn trong lòng vừa nghĩ thầm "Thế nào cái game này vẫn chưa sập ?? Lạ Thật".

Thì ra trong một ngày nghỉ rảnh rỗi Tấn ngồi lướt Facebook, đập vào mắt là hình ảnh một nhân vật trong game Phong Vân Truyền Kì .

Game này đã gắn bó với hắn trong suốt mấy năm cấp hai. Bây giờ lên năm nhất đại học trong lúc nhất thời nhìn thấy lại gợi đến bao nhiêu kỉ niệm nên quyết định tải lại chơi một hồi cũng coi như để tìm về mấy năm đầy vô tư ấy.

Nhìn điện thoại phần trăm tải về không ngừng tăng lên, trong đầu hắn không ngừng thầm than cho một tựa game "Truyền Kì" . Lần đầu tiên chơi game này, hắn nhớ trên group với trang fanpage game lúc nào cũng chật kín người về thảo luận mà giờ sau gần chục năm quay lại nhìn thấy group lác đác mấy bài đăng trang fanpage của game thì chỉ là những thông báo bảo trì được một hai chục like, không còn những event được gần 10k like như trước, trong lòng lại không ngừng dâng lên từng đợt cảm khái.

"Nhưng ít ra nhà phát hành vẫn có tâm không đóng cửa game chứ không như bọn garena hút máu cho chán đi rồi được vài năm lại thông báo game sập...."

Trong đầu những suy nghĩ cứ quẩn quanh, bất tri bất giác thanh tải xuống đã đầy .Rất nhanh thì game cài xong, Dương Tấn loại bỏ mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, ngón tay ấn vào mở game hòng tìm lại cái cảm giác mà Phong Vân mang đến cho hắn gần chục năm trước.

Nhưng đúng lúc này, biến cố phát sinh đập vào mắt Dương Tấn không phải là giao diện quen thuộc mà lại là từng đợt bóng tối truyền vào trong tầm mắt khiến hắn hoảng loạn nhưng cảm xúc này rất nhanh liền biến mất bởi ngay sau đó hắn đã mất đi ý thức. Nếu có người bên cạnh nhìn vào thì cơ thể hắn ngay tại lúc ấn mở app thì dần dần biến mất,cùng với đó là chiếc smartphone hắn đang cầm trên tay cũng theo đó mà đi vào hư không. Cũng may cảnh này lại không bị ai nhìn thấy, trong phòng cũng không có thiết bị ghi hình nên không gây ra oanh động gì chứ không thì có lẽ thế giới quan của nhân loại sẽ phát sinh cải biến.

Có lẽ Dương Tấn biến mất sẽ gây nên đả kích không nhỏ tới người nhà, nhưng kì lạ là dù sau một tuần, người nhà hắn vẫn như bình thường, công an cũng không nhận được đơn tìm kiếm người thân nào. Điều này thật kì quặc, người nhà quên Dương Tấn hay không ai phát hiện hắn mất tích ??? .

Tất cả đều không phải, quay trở lại ngày Tấn biến mất.

Một giờ kể từ khi Tấn đi, đột nhiên không gian trong phòng trở nên vặn vẹo một vòng xoáy đen ngòm mà huyền bí thình lình xuất hiện. Không lâu sau đó, một thân ảnh từ trong vòng xoáy bước ra ,vừa ra khỏi vòng xoáy thân ảnh này hít sâu một cái, miệng khẽ lẩm bẩm

"Không khí này ... Thật hoài niệm ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện