Tới phòng bếp, Ngọc Lan đã chờ sẵn ở đó, khi thấy Tấn và Tiểu Phượng nắm tay, cười đùa hạnh phúc đi vào, nàng liền nói

   "Mau, hai đứa ngồi vào bàn, ăn nhanh kẻo nguội"

     Đồng thời trong lòng Ngọc Lan cũng không ngừng hiện ra những hồi ức. Năm đó nàng và chồng không phải cũng như vậy sao. Thoáng cái hai năm đi qua, cảnh còn người mất.

  Tấn ngồi xuống ghế, nhìn trên bàn đầy những món hắn thích ăn ở kiếp này nhưng thấy Ngọc Lan thất thần, hắn gọi

   " Mẹ, ngồi xuống ăn cơm, ngài đang nghĩ gì đó ??"

       Ngọc Lan từ trong kí ức tỉnh hồn lại, giật mình, vội nói

" Ăn cơm, ăn cơm.."

  Bữa cơm diễn ra một cách vui vẻ đầm ấm, đặc biệt là với Tiểu Phượng. Trước đây, nàng cũng không phải là không ăn chung với cha mẹ Dương Tấn nhưng lần này, nàng ngồi đây với tư cách là bạn gái Tấn, là một người con dâu tương lai của Ngọc Lan, cảm giác này hoàn toàn không thể so với trước được.

      Cơm nước rất nhanh liền xong xuôi. Không thể không nói, tay nghề Ngọc Lan vẫn rất là tốt. Dù thế giới này không có nhiều phụ gia như trái đất nhưng thức ăn vẫn vô cùng mĩ vị, Tấn ôm cái bụng căng tròn vì no của mình, động cũng không muốn động.



     Dọn dẹp xong xuôi, bụng Tấn cũng tiêu hoá được một ít, hắn lên dây cót lại tinh thần, cùng mẹ hắn và Tiểu Phượng đi thăm phần mộ của cha mình.

     Mộ của cha Tấn cách Dương gia khoảng hơn một cây số, cũng không phải là quá xa. Trước đây, Tấn  vẫn thường xuyên ra đó dọn dẹp cỏ dại mọc trên phần mộ.

        Trên đường đi cũng không có gì đáng nói, nếu nhất thiết phải nói thì đó là  việc hắn đi cùng hai mĩ nữ, trên đường gặp được vô số ánh mắt ước ao ghen tị. Nhưng cũng không gặp thằng ngu nào đi ra cản đường, dù sao, Dương gia trong cái thành nhỏ này vẫn là có máu mặt.

        Sau khoảng 20p cả ba rốt cuộc tới nơi. Khu nghĩa trang này là khu đất mà gia tộc hắn mua để chuyên chôn cất những người  có địa vị cao trong tộc. Cha hắn tuy không phải con của tộc trưởng nhưng thiên phú lại rất tốt, năm 30 tuổi đã đạt đến luyện linh. Vốn là sẽ thừa kế chức tộc trưởng nhưng không ai ngờ lại xảy ra chuyện tiếc nuối này. Tuy nhiên cả tộc vẫn cho hắn đủ tôn trọng, chôn cất hắn tại nơi đây.

      " Mẹ, vào thôi" Tấn giục

     Ba người bước trên con đường mòn quen thuộc đến một góc của nghĩa trang, nơi này khá rộng rãi, chỉ có một ngôi mộ ở đó cùng một tấm bia, trên bia viết

   Dương Chiến Thiên chi mộ

  Dương Chiến Thiên chính là tên cha hắn, người không phụ với tên, đáng tiếc lại ra đi quá sớm.

    Vì là một thời gian chưa có người đi qua, trên mộ lại mọc một số cỏ dại, không nhiều nhưng lại làm cho người ta khó chịu.

     Thấy vậy, Ngọc Lan cũng đặt hoa và nhang xuống, nói

  " Để mẹ qua dọn "

     Tấn liền ngăn lại nàng, hắn biết bây giờ là lúc năng lực của hắn hiển uy.

   "Để ta, mẹ, ngài cứ đứng đó"

Nói rồi, triệu hồi ra thiết kiếm. Nhìn vậy, Ngọc Lan và Tiểu Phượng không hiểu Tấn đang làm gì, nhổ mấy cây cỏ lên thôi, có nhất thiết phải lấy kiếm ra không ??

     Nhưng sau đó hành động tiếp theo của Tân lại khiến Ngọc Lan và Tiểu Phương vô cùng kinh hoảng.

      Chỉ thấy tay Tấn khẽ động, kiếm khí phá không mà đi, bay thẳng vào phần mộ cha hắn. Đất ở phần mộ bị cày xới một mảng lớn, gió mạnh làm đất rẽ ra hai bên, để lộ phía dưới là một cái quan tài. Đây là Tấn đã cố gắng không chế tốt lực đạo, sợ ảnh hưởng đến cha hắn trong đó.



   Mũi kiếm nhẹ gẩy, nắp quan tài bật ra, để lộ ra đó là một thi thể người thanh niên, khuôn mặt trẻ nhưng rất thành thục, vừa nhìn đã biết là một người trải qua vô số sóng to gió lớn.  Thi thể cha hắn gần như vẫn còn nguyên vẹn bởi nhục thân đã được tôi luyện qua vô số năm tháng, đây là cái lợi của việc tu luyện mang đến.

 

    Trong lúc Tấn đang bình tĩnh nhìn xem cha hắn thì mẹ hắn và Tiểu Phượng lại không thể bình tĩnh như vậy. Tiểu Phượng che lấy miệng mình, đôi mắt đẹp tràn đầy không dám tin. Mẹ hắn thậm chí còn kích động hơn, chạy đến trước mặt Tấn, không một dấu hiệu nào cho hắn một bạt tai, nước mắt giàn giụa mà ra, khắp khuôn mặt là đau khổ.

   Ngọc Lan  không hiểu được tại sao con của nàng cách mấy giờ trước vẫn còn là một đứa con ngoan, khiến nàng vô cùng tự hào, là niềm hi vọng sống duy nhất trên đời của mình. Mà bây giờ, Tấn lại làm một hành động đại nghịch bất đạo làm nàng vô cùng kinh hoảng, cũng  vô cùng thất vọng.

        Tấn sờ lên mặt, trong lòng thầm trách mình không nghĩ đến cảm nhận của mẹ, không nói trước một tiếng cho nàng biết

" Mẹ, ngài không phải luôn muốn được nhìn thấy cha sao, ta có thể giúp ngài"

Nghe Tấn nói vậy, Ngọc Lan càng thêm phẫn nộ.

" Ngươi điên rồi sao, Tấn nhi, cha ngươi  đã là một bộ thi thể,là một người chết ngươi làm vậy có ích gì ??"

Nàng vẫn chưa hiểu hết ý của Tấn

    Thấy nàng vậy Tấn lại một lần nữa trách mình không nói đủ ý

  " Ý của ta là ta có thể giúp cha sống lại"

   Ngọc lan cùng Tiểu Phượng cành nghe càng thấy không thể tin, cảm thấy Tấn bây giờ thật xa lạ. 

   Tấn thấy ánh mắt hai người biết mình giải thích thêm cũng không tác dụng gì, dù sao nếu là hắn trước khi chưa có hệ thống, đánh chết hắn cũng không tin tưởng chuyện hoang đường này.

  Thực tế mới là câu trả lời tốt nhất, không thể kéo dài bầu không khí này thêm nữa Tấn vung tay lên, miệng kẽ niệm.



" Hoàn hồn chú"

Ngay lập tức một đạo ánh sáng bao phủ cha hắn, nhưng chỉ kéo dài mấy giây rồi biến mất.

    Thấy được hành động của Tấn, Ngọc Lan và Tiểu Phượng cố kìm nén tâm tình nhìn lại, không tin thì không tin nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi tức giận cũng không được gì.

       Nhưng đợi mấy giây, thấy Dương Chiến Thiên nằm im bất động, Ngọc Lan và Tiểu Phượng lúc này tâm tình vô cùng tồi tệ, dự cảm xấu từ trong lòng không ngừng xông lên.

   Tấn cũng không khá khẩm hơn chút nào bởi theo dự đoán của hắn, dù không đạt trạng thái đỉnh phong nhưng ít ra cũng đã tỉnh dậy rồi chứ. Chẳng lẽ Vân Vân nói sai ??

Vừa nãy nhìn thấy đạo ánh sáng kia hắn nghi ngờ mắt mắt mình bị hoa, thực sự là quá nhanh, phục sinh người chết cũng không nên qua loa thế chứ. Trong tiểu thuyết không phải vẫn là linh hồn tụ lại, một tấn hiệu ứng phát ra sao. Tại sao đến lượt hắn lại thành như này.

     Tấn bắt đầu đổ mồ hôi hột, lòng thầm nghĩ

   "Chết cha, sao bây giờ ??"

Ba người cứ thế lặng nhìn " xác chết" mấy giây, tất cả đều không biết làm sao.

    " Vân Vân, làm sao bây giờ, chẳng lẽ thất bại ??"



   Hết cách, Tấn đành phải lên tiếng nhờ tổ tư vấn tại chỗ.

  Ngay lập tức, giọng nói tràn ngập trêu tức vang lên

 

    [Với những tình huống khó xử như thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin ]

Nghe vậy, Tấn đen mặt lại.

" Ta đang nghiêm túc"

Vân Vân bĩu môi ( nếu có chân thân)

 

   [Được rồi, cha ngài hắn đã tỉnh, chỉ là đang giả hôn mê]

  " Hả, hắn tỉnh rồi, sao không mở mắt, động cũng không động một cái ??"

[ Ai biết ]

     Tấn bình tĩnh lại, chỉ cần thành công là được rồi, hắn cũng không nghi ngờ Vân Vân lừa hắn bởi đối với Vân Vân, hắn gần như tin tưởng tuyệt đối.

      " Cha ngài tỉnh rồi sao còn cố giả hôn mê ??"

Bất ngờ, giọng Tấn vang lên làm cho mẹ hắn và Tiểu Phượng giật mình, trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, không hiểu tại sao đến nước này rồi Tấn vẫn cố chấp như vậy. Dù sao từ góc nhìn của họ, thi thể của Chiến Thiên từ ban nãy đến giờ không hề có thay đổi  gì. Thực ra là có nhưng là quá nhỏ,  do còn lại có 10% hp nên cùng với trước kia không xê xích gì nhiều, ba người không nhận ra cũng đúng.

  Nhưng một màn tiếp theo lại làm cho Ngọc Lan và Tiểu Phượng chấn kinh tột đỉnh, thế giới quan ầm ầm đổ vỡ.

   " Xác chết" vốn im lặng bỗng mở mắt ra, đôi mắt mê mang nhìn lấy ba người phía trên, giọng suy yếu hỏi.

    " Hả, Lan nhi, Tấn nhi, Phượng nhi, sao các ngươi lại ở đây ??".

    Đó là Dương Chiến Thiên, kí ức của hắn còn dừng lại lúc hắn rơi xuống vách núi, cả người mất đi tri giác. Lúc mới thức dậy do tính cảnh giác, nghe ngóng một hồi xem có nguy hiểm gì không mới dám mở mắt. Hành động này của hắn lại vô tình khiến ba người hiểu lầm, khiến tim của họ như treo trên một sợi tóc, lại tiếp tục mấy lần nữa, chắc không ai chịu nổi.

        Hai người kia vẫn chưa từ trong sợ hãi tỉnh lại, nhưng Tấn thì khác, đây là trong dự liệu của hắn. Hắn vẫn bình tĩnh hỏi

  "Cha, bây giờ ngài tự đứng dậy được sao ?? " dù sao để cha hắn nằm trong quan tài nói chuyện quá khó coi, hắn cũng không muốn mình "bước vào quan tài" sớm

    Lúc này, Dương Chiến Thiên mới chú ý tình cảnh của mình, hắn phát hiện hình như bản thân đang nằm trong.... quan tài ???

    Dù vô cùng suy yếu nhưng do tu luyện lâu năm, một thân võ nghệ còn đó, Dương Chiến Thiên từ từ ngồi dậy, từ trong quan tài đi lên.

   Thấy hai người phụ nữ ánh mắt trợn tròn, nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ. Trong lòng Chiến Thiên không khỏi bất mãn.

   " Ta vừa mới " ốm dậy", không đến hỏi han ta một cái thì thôi đi, ánh mắt các ngươi là chuyện gì xảy ra. Ừm.., vẫn là nhi tử ta tốt nhất, biết quan tâm cha nó một câu. "

     Lấy lại tinh thần, hắn lại hỏi

" Tại sao ta lại nằm trong quan tài ??"

  Tấn nhìn hắn cười nói

" Cha, ngươi vừa mới từ quỷ môn quan trở về"

    Sau đó lại quay sang Ngọc Lan và Tiểu Phượng



   " Đó, mẹ, Tiểu Phượng thấy không, cha ta, hắn sống lại. Ta không lừa các ngươi đi"

    Hai người vô ý thức như một con robot gật gật đầu.

     Nhưng rồi Ngọc Lan cũng ráng lấy lại bình tĩnh, ngọc thủ run run, không dám tin sờ lên mặt Chiến Thiên, mặt đẹp dàn dụa nước mắt

  " Phu quân, là ngươi thật sao, ta không phải đang nằm mơ chứ ??"



   Cảm nhận được bàn tay ấm áp của vợ mình, nhìn lấy trên mặt đẹp của nàng là cả ngàn giọt lệ châu, Chiến Thiên vô cùng đau lòng, hắn vội nói

" Là ta, là ta..., Lan nhi, ngươi bình tĩnh lại, đừng khóc. Không phải chỉ là hôn mê một trận sao, ngươi nhìn xem bây giờ ta  rất khoẻ."

     Nói rồi, đưa tay lên mặt nàng, gạt đi những giọt nước mắt.

     Nhưng hành động này của hắn càng làm Ngọc Lan khóc to hơn.

      Đúng lúc Chiến Thiên bối rối không biết làm sao thì Dương Tấn lên tiếng

   " Cha, mẹ các ngươi bình tĩnh lại. Còn cha, để ta giải thích cho ngài mọi chuyện đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện