Chào hỏi ba " người" xong, Tấn thối lui ra khỏi biệt thự. Hắn muốn lập tức giải trừ phong ấn cho Tiểu Phượng.
Trong phòng, thần thức không ngừng phát tán, đã bao phủ toàn bộ Dương gia. Nhưng đương nhiên đây không phải cực hạn của Tấn, có lẽ hết sức khuyếch trương ra phải bao phủ đến 1/3 đại lục này.
Nhưng bây giờ không cần thiết phí sức như vậy. Hắn chỉ muốn tìm vị trí của Tiểu Phượng.
" Tìm được"
Tấn khẽ mở miệng, đồng thời vận dụng thuấn di, xuất hiện ngay đằng sau nàng.
" Ta nói này, Tiểu Phượng, đây cũng không phải lần đầu ta nói ngươi rồi. Lần sau mấy chuyện này cứ giao cho hạ nhân là được, ngươi không cần phải động tay làm gì "
Tiểu Phượng đang giặt quần áo, giật mình quay đầu lại
" Thiếu gia, ngài đừng để tâm mấy chuyện này, ta cũng chỉ là muốn làm một chút gì đó thôi mà" giọng nàng nghe có vẻ ủy khuất.
" Rồi, rồi, kệ ngươi !!"
Tấn thấy ánh mắt Tiểu Phượng như sắp chảy nước, cũng không nỡ nói tiếp chuyện này nữa.
" Đúng rồi, cả tuần nay không đến tìm ngươi, ngươi có trách ta không ??"
Tiểu Phượng vẫn tiếp tục công việc của mình, lắc lắc đầu
" Ta làm sao lại trách thiếu gia được, ta biết ngài bận bịu tìm cách phá phong ấn cho ta, ta biết ơn ngài còn không kịp đây"
Tấn nghe vậy trong lòng cũng vui vẻ, hắn sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.
" Nói thật với ngươi, hôm nay ta tìm ngươi cũng là vì chuyện này. Vấn đề phong ấn ta cũng đã có biện pháp"
"Thật sao, thiếu gia" Tiểu Phượng trên mặt viết đầy mong đợi.
Tấn gật đầu
" Trước tiên bỏ đống quần áo trên tay ngươi xuống đã "
Tiểu Phượng lần này rất nghe lời, sắp xếp lại quần áo đang giặt dở, đứng ở phía đối diện Tấn.
" Như vậy được sao ?? Thiếu gia"
" Được, chỉ là không cần phải quá gần như vậy " nói rồi, Tấn lui về sau vài bước.
Đối diện Tiểu Phượng bĩu môi, thầm nghĩ thiếu gia này không hiểu phong tình, người khác muốn đến gần nàng còn không được, ngài lại ngược lại.
Nhưng đó cũng chỉ là mấy suy nghĩ vẩn vơ, rất nhanh biến mất bởi nàng biết tình cảm không thể đo lường bằng mấy thứ như này.
" Xong rồi, Tiểu Phượng, huyết mạch của ngươi đã được giải trừ"
Trong lúc Tiểu Phượng còn đang ngao du trong mấy suy nghĩ vớ vẩn, Tấn đã tiện tay ném cho nàng một cái " đạn tịnh hoá" .
Tiểu Phượng giật mình, vô cùng nghi hoặc hỏi
" Hả, nhanh như vậy ?? Ngài không phải đang chọc làm ta vui chứ, thiếu gia, làm sao ta không thấy một chút cảm giác gì ?"
" Ngươi không thử tu luyện làm sao biết được " Tấn nghe nàng nói vậy hơi bất mãn, chẳng lẽ mình không đáng tin như vậy ?? " Hì hì, tại ta hơi vội" Thấy mình cũng hơi thất thố, Tiểu Phượng cười trừ. Nàng cũng bắt đầu thử vận dụng linh khí rèn luyện cơ thể.
Quả nhiên, tốc độ thu nạp linh khí tăng lên gấp mấy chục lần.
" Oanh..." Luyện thể đỉnh phong không chút nào trở ngại đột phá đến luyện huyết. Tiểu Phượng vội vàng giải trừ trạng thái tu luyện. Nàng muốn về phòng củng cố cảnh giới của mình, tránh cho căn cơ bất ổn.
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh. Phía ngực trái của Tiểu Phượng bất ngờ loé sáng lên, thật lâu không khôi phục lại.
Đối diện, Dương Tấn kinh ngạc, ngay cả Tiểu Phượng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nàng kinh hô
" Là vết bớt lúc nhỏ của ta"
Tấn lại càng mê mang, nhưng cũng không lập tức làm gì, chờ đợi kì biến.
Đợi khoảng hai phút sau, vết bớt mới ngưng phát sáng. Nhưng làm cho hai người giật mình là từ trong vết bớt đó đi ra một hư ảnh.
Đó là một người con gái khoảng hai mươi tuổi. Nhìn qua cùng Tiểu Phượng có mấy phần giống nhau. Nhưng khí chất lại cách biệt một trời một vực, trên người nàng toát ra một cỗ khí tức phiêu miểu cao lãnh, tựa như tiên nữ hạ trần.
Tấn quan sát nàng, không thể phủ nhận nàng vô cùng đẹp nhưng hắn cũng biết trên đời này vốn chẳng có cái gọi là thần tiên, chẳng qua là một số người có tu vi cao được phàm nhân phong tặng.
" Ngươi là ai, tại sao lại trú trong Tiểu Phượng"
Thân ảnh vô cùng kinh ngạc trước thái độ bình tĩnh của Tấn, nhìn thẳng vào hắn, nói
" Tiểu tử, là ngươi phá giải phong ấn của nàng ?? Nhưng ta nhìn ngươi một chút tu vi cũng không có, làm sao làm được ?"
" Ngươi trước trả lời ta, tại sao lại trú trong cơ thể nàng"
Với an toàn của Tiểu Phượng, Tấn hết sức lưu ý. Nếu nàng thực sự có ý đồ, hắn sẽ không do dự mà gϊếŧ nàng. Nhưng nhìn nàng cũng không phải hạng người xấu, lại cùng Tiểu Phượng khá giống nên hắn mới nói nhiều như vậy. Nếu đổi thành một bộ dạng khác Tấn sẽ không chút do dự dùng tinh thần lực xoá bỏ.
" Xem ra ngươi cùng nàng rất quen thuộc" nhìn bộ dáng lo lắng của Tấn, thân ảnh này cũng đoán sơ sơ được quan hệ giữa hai người.
" Nhìn mặt nàng, ta cũng nói cho ngươi biết, tiểu tử, ngươi chọc phải đại hoạ"
Tấn nghe vậy cười gằn, tên nào chọc hắn mới là gặp đại hoạ còn hắn chọc ai thì chỉ có thể nói là tên này xui xẻo, bị Tấn chọc trúng. Không phải hắn tự mãn nhưng với thực lực hiện tại, Tấn có tự tin này.
" Ồ, đại hoạ, ngươi thử nói xem là đại hoạ gì"
Nhìn thấy phản ứng của Tấn, hư ảnh vô cùng chán ghét, đã gán cho Tấn cái mác cuồng ngạo, ếch ngồi đáy giếng.
" Ngươi tuổi trẻ ta không trách nhưng ngươi sẽ vì vậy mà hối hận. Từ khi ngươi mở ra phong ấn của nàng, bọn chúng đã biết rất nhanh sẽ tìm đến Thần Thánh đại lục, đến lúc đó cả gia tộc ngươi sẽ lâm vào tai hoạ, nàng cũng sẽ bị bắt đi."
"Bọn chúng ? Rất lợi hại ??"
"Không sai, yếu nhất là bán thánh, mạnh nhất là thánh nhân đỉnh phong, chiến lực này đừng nói là ngươi, cả gia tộc, đại lục của ngươi cũng không phải là đối thủ " Thân ảnh nghiêm túc, trên khuôn mặt lại nhiều hơn mấy phần lo lắng. Đây là nàng đang vì Tiểu Phượng mà suy nghĩ.
Nhìn bộ dáng lo nghĩ của nàng, Tấn muốn cười. Nhưng cũng hỏi lại, giọng đã có phần mềm dẻo.
" Bỏ qua chuyện này đi. Thứ ta cần biết là ngươi là thân nhân của nàng sao ?? "
" Vừa đúng mà cũng không đúng. Bởi vì thân nhân của nàng đã không còn"
" Là sao, ngài mau nói cho ta biết tại sao cha mẹ lại bỏ rơi ta ?". Tiểu Phượng lên tiếng, nàng mặc dù trước đến nay không quá để ý vấn đề này nhưng lại không phải không quan tâm, cơ hội giải đáp ngay trước mắt, nàng không muốn bỏ qua.
" Bọn họ không bỏ rơi ngươi, đó là vì bảo vệ ngươi.". Thân ảnh nhìn vào Tiểu Phượng muốn giải thích cho nàng.
" Vì bảo vệ ta mà rời bỏ ta ??"
" Đúng. Năm đó cha mẹ ngươi đã liều mình ngăn cản thế lực đó nên ta mới có thể mang ngươi đến đại lục này. Nếu họ không làm vậy, ngươi đã sớm chết"
Tiểu Phượng nghe vậy hơi hiểu ra, nàng rất đau lòng cho cha mẹ mình. Nhưng cố nén nước mắt, nàng lại hỏi.
"Tại sao ta lại bị người truy bắt, bọn họ muốn gì từ ta ??"
"Cái này ta chắc ngươi cũng đoán được. Đó chính là huyết mạch của ngươi. Bọn chúng muốn tách rời huyết mạch trong cơ thể ngươi cho một người khác sử dụng."
Tấn một bên nghe vậy cũng hiểu ra, thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đạt được thứ quá tốt cũng chưa hẳn đã là phúc.
"Vậy ngươi với nàng là quan hệ như nào ?" Tấn hỏi.
" Nàng là hậu bối của ta. Ta vốn đã bỏ mình rất nhiều năm trước nhưng vì bồi dưỡng thế hệ sau, đã tách ra một phần linh hồn, phong ấn, dặn dò người trong tộc nếu có một ngày kiểm trắc huyết mạch phượng hoàng có độ nồng đậm trên bốn phần có thể tháo bỏ phong ấn, phần linh hồn này sẽ thay ta bồi dưỡng nàng. Giúp nàng có thể đưa gia tộc đi về phía huy hoàng. Thật không ngờ lúc cởi bỏ phong ấn. Một thế lực lớn hơn đã biết được chuyện này, đến gia tộc hòng cướp nàng. Cha mẹ nàng đã cầu xin ta đưa nàng đến một nơi khác, sống một cuộc sống yên bình qua một kiếp. Tuy nhiên, khi ngươi cởi bỏ phong ấn, bọn chúng có lẽ đã phát giác được. "
Một bên, Tiểu Phượng nghe vậy không kìm nổi nước mắt. Thì ra mọi chuyện đều là nàng mà ra, vì một mình nàng mà khiến cho gia tộc gặp tai ương, cha mẹ phải chết. Nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện làm một người bình thường.
Tấn đau lòng ôm lấy nàng, mặc cho nàng khóc để giải toả uất ức trong lòng. Sau một lúc, thấy Tiểu Phượng đã hết run , Tấn mới lên tiếng an ủi
"Tiểu Phượng, ngươi vốn không sai. Sai là lũ súc vật kia đã vì tư lợi cá nhân mà không màng đến sinh mạng cả một gia tộc. Ngươi yên tâm, sẽ có một ngày ta dẫn ngươi đến tìm từng nhà để báo thù. Giúp ngươi tìm lại cha mẹ mình."
Hư ảnh nghe Tấn nói vậy hơi khinh thường. Nhưng cho là Tấn chỉ đang giúp Tiểu Phượng bình tĩnh lại nên cũng không nói gì nhiều.
Tuy nhiên, khi vào tai Tiểu Phượng, những lời này lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nàng biết năng lực của Tấn, những gì với người khác là không thể nhưng với Tấn lại chỉ là một cái búng tay.
" Thiếu gia, cám ơn ngài" Tiểu Phượng ôm lấy Tấn, khuôn mặt sướt mướt đã được thay thế bằng một nụ cười xinh đẹp.
Một lúc sau, hai người tách ra, Tấn nhìn về phía hư ảnh.
" Tiền bối, ban nãy do chưa hiểu mọi chuyện nên thái độ của ta hơi không tốt, ta ở đây để xin lỗi ngài, mong ngài không nên chấp nhặt với một vãn bối."
Thấy thái độ của Tấn xoay chuyển 180°, hư ảnh hơi kinh ngạc. Không ngờ Tấn hiểu chuyện như vậy
"Được rồi, ta không trách ngươi."
Nhưng bỗng nhiên, hư ảnh nhíu mày
" Ngươi từng tiếp xúc thần thú ?, ta ở trên người ngươi cảm nhận được một chút khí tức"
Tấn kì lạ, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này
" Có vấn đề gì sao ?"
" Không có gì, chỉ là nếu Tiểu Phượng có thể ở gần thần thú tu luyện thì tốc độ có thể tăng lên rất nhiều. Nhưng điều bây giờ cần quan tâm không phải vấn đề này. Ta cần mau chóng phong ấn huyết mạch của Tiểu Phượng lại để không thể tiếp tục bại lộ vị trí. Ngươi cũng mau thông tri người của gia tộc mau chóng rời đi khu vực này. Như vậy mới may mắn thoát khỏi truy sát."
" Việc này ngài không cần bận tâm, chỉ cần ngài bồi dưỡng tốt Tiểu Phượng, tất cả đều không thành vấn đề, ta sẽ bảo vệ tốt nơi này. ".