Vui thì vui chứ Tấn vẫn không quên chuyện chính, hắn quay đầu về phía thông đạo, ý định gọi ba người trở về. Bọn họ tưởng Tấn suốt chiều sửa chữa lại đường hầm nên đã sớm ra một góc để tu luyện.

  " Mọi người, có thể vào được rồi, mau đến"

Cả ba từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Vội vội vàng vàng đứng lên, chạy về phía Tấn.

   Thanh Trúc, Phùng Đức bước ra đầu tiên, sau đó là La Chiến. 

    Hai người thấy thiếu nữ trước mặt, lập tức đoán được thân phận nàng, nhưng cả hai chỉ quan sát từ xa, không một ai dám tiến đến để ôm lấy nàng.

Dù tình cảm bọn họ giành cho con là thật lòng, mong muốn gặp được con cũng không phải là giả dối nhưng đến lúc thực sự gặp được, hai người lại không biết làm thế nào cho phải. Trong lòng họ có cả tấn lời muốn nói, muốn thổ lộ nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao. Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả chỉ thể hiện qua ánh mắt.

  Đối diện, Tiểu Phượng  cảm nhận được cái nhìn âu yếm từ hai người, không hiểu sao lúc tiếp xúc với ánh mắt họ, nàng lại thấy trong đó cả một bầu trời yêu thương. Linh cảm cho nàng biết, đây là hai người rất quan trọng với mình.

Nhưng vì nàng cũng nghĩ như Ngọc Lan nên không liên tưởng đến việc đây là cha mẹ mình, nàng thắc mắc hỏi Tấn

" Thiếu gia, hai người này là ??"

Tấn nghe nàng nói hơi sững sờ,

" chẳng lẽ nàng không thể tự đoán, như vậy cuộc gặp mặt này không phải bớt đi một phần cảm động. Để mình nói ra thì còn có ý nghĩa gì ?"

Tấn hoang mang, nhìn kĩ mặt Tiểu Phượng rồi lại quay sang Thanh Trúc cùng Phùng Đức. Lúc này hắn mới phát hiện, dù cả ba đều rất xinh trai đẹp gái nhưng Tiểu Phượng vừa có một số đặc điểm giống cha, lại vừa có một vài nét giống mẹ, vì vậy nàng lại có một vẻ đẹp rất riêng biệt. Không trách được, nhất thời không nhận ra cũng đúng.

     "Cho ngươi đoán " Tấn quyết định không trả lời nàng, để mặc cho nàng suy đoán, như vậy mới sự tình mới đi đúng kịch bản. Nhưng rất nhanh, hắn hối hận.

    Bởi vì Tiểu Phượng không hề nghĩ tới việc chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Tấn có thể đi đến Tần cơ đại lục nên nàng đưa ra   vài suy đoán sai lệch

" Bạn của ngài ?"

" Sai"

   " Họ hàng xa ?"



     Tấn lắc đầu.

      "Anh em kết nghĩa ??"

" Trật lất"

     " Chủ nợ ?"

" Trời ạ, Tiểu Phượng, trong đầu ngươi toàn nghĩ cái gì, không thể  đoán gần hơn một chút sao ?" Tấn vô cùng bất đắc dĩ, thật không ngờ Tiểu Phượng bình thường rất thông minh mà đến thời khắc quan trọng này lại dở chứng.

" Lại gần hơn một chút ?? Chẳng lẽ là anh em thất lạc lâu năm của ngài ?"

" Trời ạ, " Tấn thực sự bất lực, chẳng lẽ lại khó đoán như vậy ??     Không chỉ có Tấn, Thanh Trúc cùng Phùng Đức cũng cảm thấy tương tự.



        " Xong, xong, nàng đúng là không nhận người cha này"

Với tâm hồn bay bổng, Phùng Đức lại nghĩ con nói vậy là không chịu nhận mình.

  " Khà khà, cũng may trường hợp này ta đã sớm tính đến"   hắn thầm nghĩ.

    Hắn chỉnh đốn lại tinh thần, bay đến

trước mặt Tiểu Phượng, ra vẻ nghiêm túc

  "Tiểu Phượng, ta biết là do chúng ta sai, không hoàn thành được nghĩa vụ mà đấng sinh thành nên có,   đã để con từ lúc lọt lòng thiếu khuyết đi sự quan tâm của cha mẹ. Nhưng chúng ta có nỗi khổ tâm của mình, thực sự dù không ở bên  nhưng bấy lâu nay, ngày nào ta cũng nghĩ về con, có thể nói, con là niềm hi vọng sống duy nhất của chúng ta. Vì vậy, mong con có thể tha thứ cho hai người vô năng này, được không"

Phùng Đức nói một loạt ngôn từ khiến người nghe rơi lệ, có thể nói, đây là tiếng lòng của hắn suốt hai mươi năm. Hôm nay, hắn quyết tâm dùng sự chân thành của mình để Tiểu Phượng chấp nhận người cha này.

    Tiểu Phượng nghe xong, nhất thời không có phản ứng, nàng quan sát thật kĩ Phùng Đức cùng Thanh Trúc. Càng quan sát, đôi mắt nàng càng đỏ, đến cuối cùng, khi từng giọt nước mắt đã ứa ra, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, Tiểu Phượng mới bất ngờ nhào vào lòng Phùng Đức, vừa khóc nức nở vừa nói

" Hức,.. hức, cha mẹ, hai người có biết là con nhớ hai người nhiều lắm không ? Từ lúc biết thân phận của mình, đêm nào con cũng chịu  dằn vặt. Hai người không có lỗi, lỗi là tại con, là con khiến hai người chịu khổ, là con khiến cả gia tộc bị liên luỵ. Con gái bất hiếu,  ...."

Tiểu Phượng càng nói càng không kìm được cảm xúc, càng nói càng khóc to hơn khiến Thanh Trúc cùng Phùng Đức lòng đau như dao cắt.

  Thanh Trúc tiến lên, xoa lưng nàng, nhẹ nói

  " Con gái, lỗi không phải tại ngươi, là do chúng ta vô năng, bất tài, đã sinh con ra nhưng không bảo vệ được con, khiến con chịu khổ."  Nàng nói nhưng đôi mắt  đỏ hoe, đã sắp không ngăn nổi cảm xúc của mình.

Tiểu Phượng quay lưng lại nhìn nàng, sà vào lòng mẹ mình, như muốn cảm nhận được chút hơi ấm mà bản thân đã thiếu khuyết mấy chục năm qua.

" Mẹ, ngài đừng nói như vậy. Ta hiểu nỗi khổ của mọi người, ta không giận mọi người chút nào, thật đấy"

            Cuộc trùng phùng diễn ra đầy nước mắt. Ba người ôm lấy nhau trong hạnh phúc, ánh chiều tà chiếu vào ba thân ảnh nhỏ bé, in bóng dài trên mặt đất, tất cả như tạo nên một bức tranh về tình cảm gia đình thiêng liêng, bất diệt.

       Dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng Thanh Trúc, Phùng Đức cùng Tiểu Phượng cảm thấy bây giờ không quá thích hợp, bọn họ dần tách nhau ra nhưng trong ánh mắt vẫn là niềm yêu thương không bỏ.

    "Trời ạ, Tấn nhi, ngươi làm sao có thể cứu cha mẹ Tiểu Phượng nhanh như vậy, không phải các ngươi từ lúc đi đến khi về mới qua một  giờ sao ?"

Phía dưới, Dương Chiến Thiên đã đem một màn này thu hết vào mắt. Trong lòng không khỏi lộ ra nghi vấn, hắn lập tức lên tiếng để giải mối hoặc. Những người còn lại cũng  quan sát Tấn, bọn họ cũng rất tò mò vấn đề này.

  Tấn cùng bốn người từ trên trời hạ xuống đất, hắn bình tĩnh đem mọi chuyện kể lại một lần cho mọi người nghe. Tuy nhiên có một số đoạn đã bị Tấn lược bỏ đi. Đó là cảnh mà cha mẹ Tiểu Phượng bị tra tấn. Đây là bọn họ lúc trước yêu cần Tấn làm vậy. Dù sao nếu chuyện này để Tiểu Phượng biết được, đối với nàng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Tấn thấy hợp lý nên cũng phối hợp giữ bí mật.

     Chuyện kể xong, từng người một ánh mắt bất thường nhìn Tấn khiến hắn cảm thấy lạnh cả da đầu.

   " Mọi người nhìn ta như vậy là có ý gì" không chịu được, Tấn đành phải lên tiếng.

" Tấn nhi, ta không biết nên nói sao về ngươi, lúc này mới qua bao lâu ? Vậy mà ngươi đã trưởng thành đến tình trạng này. Ngươi nhìn con nhà người ta, bằng tuổi ngươi mới đang vì luyện linh mà nỗ lực. Ngươi không thể bình thường một chút sao, chưa gì ngay cả trong truyền thuyết thánh chủ cảnh cũng bị chế phục. Ngươi xem, ngươi còn là con người sao ?"

Dương Chiến Thiên độc miệng một câu, dù thực sự, Tấn càng lớn mạnh, bậc làm cha mẹ như hắn lại càng vui vẻ. Nhưng tính cách hắn là vậy. Nghĩ gì thì nói đó, dù có hơi khó nghe nhưng lại là sự thật.



    Đám người đồng tình với lời nói của hắn, nhao nhao gật đầu, lại bồi thêm vài câu khiến Tấn kém chút thổ huyết

    " Đúng, vậy, thực sự không phải người"

" Thể loại người như này có tồn tại sao ??"

" Quả thực là dị nhân"

....

Tấn sắp phát điên, dù mọi người thuần túy là khen ngợi hắn có sức mạnh kinh khủng nhưng tại sao nghe ra lại như chửi vào mặt hắn. Nếu đây không phải người nhà mình, có lẽ Tấn thực sự cho rằng đám người này đang ghen ăn tức ở.

   

   " Khụ khụ, cha mẹ, mọi người, chuyện này chúng ta tạm gác qua một bên. Hôm nay là ngày vui, ta nghĩ chúng ta nên mở một bữa tiệc để chúc mừng. Mẹ, ngài có thể vào bếp, làm thêm một vài món nữa sao ?"

   " Được, chuyện này bao tại trên người ta, đảm bảo khiến các ngươi hài lòng" Ngọc Lan nói, dù sao với trù nghệ của mình, nàng vẫn rất tự tin.

  Nói rồi, nàng định đi vào bếp làm việc.

  " Phu nhân, để ta giúp ngài"

" Được, đi thôi"

   " Còn ta nữa." Thanh Trúc lên tiếng, dù mấy chục năm không vào bếp nhưng dù gì ngày xưa, khả năng nấu nướng của nàng không phải dạng vừa. Nàng cũng muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với con gái cùng bên nhà thông gia

" Như vậy được không, dù sao hôm nay mọi người là khách, việc này nên để  chủ nhà làm".

" Chị thông gia này, chúng ta đã sớm là người một nhà, còn chủ khách cái gì ở đây" Thanh Trúc cười nói, dù nàng có lớn tuổi hơn Ngọc Lan "một chút" nhưng tu tiên giới gần như không tồn tại khái niệm tuổi tác, hai mươi tuổi hai hai trăm tuổi cũng vậy.

     " Vậy được, Trúc tỷ, đi theo ta " Ngọc Lan gật đầu vui vẻ đáp ứng.  Đã là người một nhà, làm quen một chút cũng là nên.

   Ba người phụ nữ lục tục đi vào trong phòng bếp. Để lại ba người đàn ông chán nản vì không có gì làm. Ai bảo làm đàn ông là sướng? Nhiều lúc muốn làm việc cũng bị vợ mình " giành" mất, thật là nhàn đến phát sầu.

    Cuối cùng, Dương Chiến Thiên lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí lười biếng này

" Phùng huynh,  ta có vài bình rượu quý, đã ngâm gần năm mươi năm. Mọi khi ta chỉ dám bỏ ra hít mấy cái rồi lại đậy vào cất đi. Hôm nay nếu huynh đã đến, ta mạn phép được đem ra để chúng ta cùng nâng ly. Mong Phùng huynh đừng chê rượu nhạt."

  " Ha ha, Dương đệ có lòng ta là sao lại chê cho được. Thú thật trước kia ta rất ít khi uống rượu nhưng hôm nay ta sẽ phóng khoáng một lần, sẽ cùng đệ uống đến quên trời quên đất, không say không về"

"Phải, hôm nay hai ta không say không về"

" Đúng rồi, Dương đệ..."

......

   Hai người càng nói càng thấy hợp cạ xưng huynh gọi đệ vô cùng quen thuộc, nhuần nhuyễn. Người không biết có lẽ còn lầm tưởng là anh em lâu ngày gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện