" Tiểu Tấn, ta thực sự không biết nên cám ơn ngươi như thế nào cho phải. " bên ngoài, Phùng Đức nhìn vào Tấn, ánh mắt  chân thành.

       Tấn lắc đầu

" Nhạc phụ, ngài là cha vợ ta, là người nhà của ta, mấy chuyện này là ta nên làm. Với lại, Tiểu Phượng đã là món quà quý giá nhất với ta, ngài không cần phải băn khoăn gì."

    Tấn nhìn Tiểu Phượng bên cạnh, cả khuôn mặt đều là vẻ yêu thương khiến nàng không khỏi đỏ mặt xấu hổ. Dù sao cha mẹ ruột của mình ngay trước mắt, hầu như là ai cũng sẽ như vậy.

      " Ha ha, tốt, tốt, không biết Tiểu Phượng kiếp trước cứu vớt thế giới nào mà kiếp này lại gặp được ngươi, chỉ mong ngươi không chê con ta là được rồi".  Phùng Đức đập bả vai Tấn khiến hắn không khỏi nhảy lên mấy cái.

  " Nhạc phụ, ngài quá lời, là ta kiếp tr...  à  không đúng, kiếp trước nữa cứu vớt ngân hà mới đúng, là ta may mắn gặp được nàng" Tấn cười hì hì đáp trả. Hắn tý thì quên kiếp trước của mình nát bét thế nào, đừng nói cứu vớt thế giới, cứu hắn còn không xong.

     " Ngươi coi trọng nàng vậy, chúng ta cũng rất mừng, mong các ngươi sẽ mãi được như vậy"

  " Chắc chắn rồi, mọi người cứ yên tâm giao nàng cho ta, đảm bảo ta sẽ không để nàng phải rơi một giọt nước mắt"

"Vậy chúng ta yên tâm. Đúng rồi, các ngươi bây giờ cũng đã lớn, vậy khi nào mới tính đến chuyện thành thân ??"

Đột nhiên Thanh Trúc hỏi một câu khiến Tấn cùng Tiểu Phượng ngẩn người.

  Cả hai bỗng trầm mặc, dù bọn họ yêu nhau là thật nhưng dường như ai đều không nghĩ sẽ kết hôn sớm.

Thấy phản ứng của con mình, Thanh Trúc cũng đoán ra điều gì.

   " Ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu, việc này cũng không vội. Nhớ năm đó cha  các ngươi hứa khi nào đạt đến bán thánh sẽ cưới ta về làm vợ, lúc đó hắn mới mười tám tuổi, kết quả ta phải đợi gần ba chục năm sau, hắn mới mò đến cầu hôn ta. Thật không biết nói tên này là khí phách hay ngu ngốc nữa."

   Phùng Đức bên cạnh chột dạ, lúc đó hắn còn tuổi trẻ, chưa trải sự đời, cứ nghĩ đột phá bán thánh cũng dễ như vào độ kiếp, thế là để chứng minh mình với Thanh Trúc, hắn nói với nàng

" Thanh Trúc, thiên phú của ta rất tốt, có lẽ một hai năm sau ta sẽ đạt đến bán thánh, đến lúc đó ngươi có chấp nhận làm vợ ta không ??"

   "Được rồi, ngươi là nhất, ngươi là thiên tài của Phùng gia, chỉ cần ngươi đạt tới bán thánh, ta sẽ làm vợ ngươi"

" Ngoắc tay"

" Lắm chuyện"

.....

  " Chết tiệt, "bốn cái làn" "

Đột nhiên nhớ về tuổi trẻ sai lầm của mình, Phùng Đức không khỏi độc miệng. Hắn thề bây giờ mà có thể quay lại quá khứ, hắn nhất định sẽ giáo huấn " bản thân" một phen, cho chính hắn năm đó tỉnh ra, biết được suy nghĩ lúc đó của mình là ngu người cỡ nào.

  "Haha..." Thế là hắn chỉ biết cười trừ. Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại chuyện này, hắn lại thấy vô cùng  hối hận.

  Về phần Tấn, hắn lâm vào trong trầm mặc, lúc chưa nhắc  thì không nghĩ đến nhưng lúc bị Thanh Trúc hỏi, hắn mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Qua gần mười giây, hắn có đáp án, Tấn quay sang Tiểu Phượng

" Tiểu Phượng, quê nhà kiếp trước của ta rất xa nơi này, ta định khi nào trở về đó, sẽ chính thức rước ngươi về làm dâu, nhưng ngươi yên tâm, ngày này chắc chắn sẽ không quá xa, có lẽ chỉ là một năm hoặc hai năm. Đến lúc đó, ngươi có chấp nhận là vợ ta không."

      Tiểu Phượng nhìn vào mắt Tấn, đôi mắt hắn toát lên vẻ chân thành. Nàng gật đầu

  " Chỉ cần trở về quê hương kiếp trước của ngài, lúc đó, ta sẽ nhất định trở thành vợ ngài, ta nhất định sẽ đợi đến ngày đó"

    " Tiểu Phượng, cám ơn ngươi đã hiểu cho ta" Tấn cảm động, hắn biết thanh xuân của con gái " có hạn", nàng chấp nhận khó khăn của ngươi, chấp nhận chờ ngươi hoàn thành mục tiêu của mình, đó là nàng yêu ngươi, có một người vợ như này, hắn còn mong cái gì hơn.

  

   " Hì hì, đến lúc đó ta sẽ sợ ngài ruồng bỏ ta"

" Ngươi cứ nói đùa, dù ngươi có ra sao, ngươi mãi là người đẹp nhất trong mắt ta, mãi là người ta yêu nhất"

  " Nói vậy ai mà tin, đàn ông các ngài chỉ giỏi nói lời dường mật, tốt nhất là ngoắc tay, không cho phép thay đổi" Tiểu Phượng đưa ngón tay út lên, hành động này với người khác có lẽ chỉ là trò trẻ con nhưng với nàng, đó là khế ước vĩnh cửu vững chắc nhất.

Tấn không nói gì, chỉ lẳng lặng  đưa ngón tay lên, ngoắc lấy tay nàng, hắn cũng có suy nghĩ như Tiểu Phượng, hành động này với hắn chính là một khế ước vĩnh cửu.

......

Đối diện, Thanh Trúc cùng Phùng Đức khoé mắt nhảy nhảy, Thanh Trúc ghé vào tai chồng

" Ta nói, một màn này hơi quen thuộc, ta đã nhìn thấy ở đâu nhưng nhất thời lại không nhớ ra, phu quân, ngươi biết sao ??"

Phùng Đức giật mình, một màn này không phải rất giống với cái thời nông nổi của hắn sao ?? Hắn tỏ ra như không biết gì, trong lòng cũng thầm mong Thanh Trúc tốt nhất cũng đừng nghĩ đến.  Phùng đức cố tình nói lảng sang chuyện khác

" Khụ khụ, vợ yêu, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta thề ta chưa bao giờ thấy qua màn nào như thế này. Đúng rồi, ngươi xem, người trẻ tuổi bây giờ  đúng là không coi người lớn ra gì, động một chút là rắc cẩu lương, không bằng chúng ta tối nay cũng bồi dưỡng một chút tình cảm, cho chúng biết tình yêu thực sự là như thế nào" Phùng Đức nói xong còn nháy nháy mắt mấy cái.

   " Phu quân, ngươi thật không đứng đắn" Thanh Trúc lườm nguýt hắn một cái, xong mặc kệ ba người, chạy đi làm chuyện của mình.

   

" Hả, nàng đây là đồng ý không ?? " Phùng Đức ngơ ngác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện