Trong khách sạn, mọi người từ lâu đã chú ý đến cuộc trò chuyện giữa mấy người nhưng vì biết thân phận của Thanh Vân Tông nên không một ai dám lên tiếng, chỉ đến khi Trúc Nhi lấy lệnh bài từ trong giới chỉ, lúc này mọi người mới hút vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt khiếp sợ không nói nên lời.

     Diêm La học viện- nghe tên như tiếng sấm bên tai, học viện này từ lâu đã là một học viện đứng đầu tất cả học viện trên toàn đại lục, có thể sánh ngang với các đại tông môn. Điều này không có gì đáng nói. Đáng nói là  năm năm trước,  viện trưởng của học viện bỗng nhiên tuyên cáo với toàn bộ đại lục từ chức về hưu, truyền lại chức viện trưởng cho một học viên trong viện. Điều này gây lên không ít tiếng nghị luận ra vào, có người nói tên học viên kia bất phàm, nhưng đa số ý kiến đều cho rằng cố viện trưởng đã đến hạo kiếp, tuổi thọ suy nhược, không còn khả năng đảm nhiệm vị trí đó nữa.

Một số học viện xếp sau Diêm La học viện cũng cho là vậy, có ý liên minh lại, nhằm lật đổ con quái vật khổng lồ này. Bọn họ đã bày sẵn kế hoạch nhằm chèn ép Diêm La học viện, khiến học viện này phải rơi vào hố sâu-vạn kiếp bất phục.

     Tuy nhiên, đời không như là mơ, kế hoạch này dù phát triển trong âm thầm, nhưng bằng một cách vi diệu nào đó, tân viện trưởng đã phát hiện, còn không để cho bọn người kia kịp phản ứng, người này đã một mình một ngựa xông đến, ép buộc mấy tên hiệu trưởng kia ra mặt, sau đó đánh cho lũ người này không ngóc đầu lên được.

  Trận đại chiến này kéo dài ba ngày ba đêm trên hư không, phá hủy vô số tinh vực xung quanh thần cơ đại lục. Một mình tân viện trưởng của Diêm La học viện đối chọi sáu tên viện trưởng khác, chẳng những không rơi vào thế hạ phong mà còn toàn thắng. Đến khi trờ về, tên này không chút sứt mẻ, còn sáu tên kia một bộ dáng thoi thóp, đoán chừng không có vài vạn năm là không thể khôi phục.

Sau sự kiện này, Diêm La học viện danh chấn toàn bộ đại lục, không còn ai dám nghi ngờ thực lực của tân viện trưởng. Thậm chí bọn họ còn cho rằng, Diêm La học viện đã sớm vượt qua  các đại tông môn trên Thần Cơ đại lục, trở thành thế lực đứng đầu hết thảy.

________________________________

"Không thể nào, Diêm La học viện từ trước tới nay  không bao giờ phái người  đi chiêu sinh, đây không thể nào là thật"

Một người trong đoàn người Thanh Vân Tông hốt hoảng la to, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, còn có sợ hãi.

Trúc Nhi người nọ thái độ hốt hoảng, cười cười, hai tay mân mê lệnh bài, lên tiếng nói

"Trước không có nhưng giờ có, chuyện gì chẳng có lần đầu, các ngươi nghĩ trên đại lục này còn có người dám giả danh Diêm La học viện sao ?"

  Thực ra chính nàng cũng không hiểu tại sao cấp trên lại phái nàng đi làm nhiệm vụ này. Diêm La từ xưa tới nay không thiếu khuyết nhất chính là thiên tài, vô số thiên kiêu từ các thế gia chen bể đầu chảy máu chỉ vì muốn dành một suất trong Diêm La học viện. Mà nàng còn nghe nói, việc này là do chính viện trưởng tự mình chỉ đạo, điều này khiến Trúc Nhi lại càng nghi hoặc, chẳng lẽ cửu sắc lôi vân thực sự khủng bố như vậy ??    Nàng chạy qua vô số suy nghĩ trong đầu mà đối diện mọi người cũng tương tự. Bọn hắn đang ngẫm lại lời Trúc Nhi vừa nói, quả thực từ xưa tới nay không có thế lực hoặc cá nhân nào dám lấy danh nghĩa Diêm La học viện đi làm xằng làm bậy.

     Minh bạch đây là sự thực, thái độ của đám người quay ngoắt 180°, miệng cười thành hình bông hoa, ánh mắt híp thành trăng lưỡi liềm.

  Thanh Liêm vội đứng lên, ôm quyền, niềm nở nói

"Thì ra là Trúc Nhi cô nương, kính đã lâu, kính đã lâu. Ban nãy chúng ta có mắt không chòng, dám nghi ngờ thân phận cô ở quý viện , ta ở đây xin lỗi cô nương, tự phạt một chén"

  Nói rồi lấy bình rượu rót đầy cốc, uống một cái ực.

     Trúc Nhi cho tên này một cái bạch nhãn, nghĩ thầm

" Ban nãy các ngươi còn bàn tán, không biết ta là ai đâu, vậy mà mở miệng ra là "kính đã lâu" thật không biết xấu hổ. "

  Nàng khoát tay, lên tiếng

" Được rồi, không cần phải như vậy, ta không có hứng thú với cái kiểu tự phạt của mấy tên đàn ông các ngươi. Bổn cô nương đây còn có việc phải đi trước, bên trên còn chờ ta mang người về đâu"

   Sau đó, lại quay ra chỗ chưởng quỹ, hô to

" Chủ quán, tính tiền"

Đám người thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra,  chỉ sợ người này khó chịu với hành vi vừa rồi, nhớ mặt bọn họ.

    Ngay khi Trúc Nhi vừa hô, lập tức một người đàn ông  trung niên từ bên quầy chạy đến, vẻ vui tươi hớn hở nói.

  "Bữa ăn này của cô nương là do quán ta mời, không cần phải trả tiền"

    Trúc nhi kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh đoán được lý do, trong lòng sướng muốn chết nhưng vẫn gãi đầu tỏ ra thẹn thùng

  "Như vậy không tốt lắm đâu"

Người đàn ông khoát tay

" Có gì mà không tốt, chỉ là một bữa cơm, đừng ngại"

" Ah... Như vậy đa tạ, lần sau nhất định ta sẽ tới ủng hộ"

....

   Thấy hai người trò chuyện, đám người Thanh Vân tông lòng cũng khẽ động, một tên trong đó mặt dày bước ra hỏi

  " Khụ khụ, vị huynh đài này chúng ta là người của Thanh Vân tông, cũng là có chút tiếng tăm, không biết huynh đây có thể ..... Tiền phòng cùng tiền ăn của chúng ta... Khụ khụ". Tên này không nói ra lời nhưng ai cũng hiểu ý.

        Nhưng ngay sau đó, câu trả lời lại như dội gáo nước lạnh vào người bọn họ

" Thanh Vân Tông sao, tông môn lớn như vậy cũng cần xin tiền phòng, các ngươi làm như vậy, tông chủ các ngươi biết sao ??"

      Tên kia thấy chủ quỹ nói vậy có phần hơi đỏ mặt, vội lên tiếng giải thích

" Ban nãy là ta chưa nói xong khiến mọi người hiểu lầm ý, ý của ta là tiền phòng cùng tiền ăn của chúng ta có thể thanh toán trước. Đúng... là thanh toán trước nhân dịp... gặp chủ quỹ ở đây"

          Nói rồi lấy một túi hạ phẩm linh thanh từ trong túi ra nhét vào tay chủ quỹ.

   Nam trung niên thấy vậy cũng không muốn tình huống khó xử hơn, mở túi ra, đếm trong đó số hạ phẩm linh thạch, gật đầu nói

" Số linh thạch này đủ cho chín người các vị ăn ở trong một tuần"

Thanh Liêm nhìn thấy hành vi của đệ tử thầm than khổ trong lòng, vội đánh lái sang chuyện khác. Hắn nhìn Trúc nhi, hỏi

" Cô nương, không biết cô nương có ngại để chúng ta đi cùng đến Dương Phủ"

    Trúc nhi thấy yêu cầu đột nhiên của trưởng lão cũng không do dự nhiều, gật đầu nói

" Đi chung cũng được, nhưng nhất thiết đừng tranh đệ tử với chúng ta". Nàng nói "chúng ta" để âm thầm nhắc nhở tên trưởng lão về thế lực đứng sau lưng nàng.

  Thanh Liêm cũng hiểu ý, liền đáp

" Cô nương yên tâm, tất cả là do thiên định, chúng ta sẽ không nhúng tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện