Trong kho đông lạnh không có nước, Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hạ thiếu gia chỉ tính nhốt bọn họ ba ngày. Qua một đêm, quen với nhiệt độ dưới 00C, cảm giác rét lạnh cũng không hẳn khó chịu đựng. Hai người ôm nhau, im lặng hưởng thụ không khí ôn hòa hiếm có. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ thường không có giây phút hòa hảo nào khi ở bên nhau, một câu lỡ lời liền động tay động chân, đã vậy lại còn ‘làm’ không biết mệt, một ngày không làm không được, không áp được đối phương sẽ cảm thấy khó chịu.

Sau đó, Ngải Cửu ngu ngốc dần hiểu ra nguyên nhân, đơn giản là muốn chạm vào y, muốn dính chặt lấy y. Nhưng bọn họ không phải phụ nữ, chẳng lẽ muốn tay trong tay đi hẹn hò, xem phim, hóng gió? Dường như chỉ có phương thức này mới có thể giải phóng cảm giác khát vọng sâu kín trong lòng, chẳng qua…

“Cười cái gì?” Trác Dạ Húc hỏi.

“Hổ đực cùng hổ cái cắn nhau… đó là đánh nhau sao?”

Trác Dạ Húc lườm hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại.

“Nhất định là chúng nó đang tán tỉnh nhau.” Ngải Cửu khẳng định.

“Nhẫn này là như thế nào đây?”

“Cậu nói cái này?” Ngải Cửu nâng tay trái lên, “A Húc, cậu cũng đeo vào được không?”

Trác Dạ Húc mở mắt ra, kéo tay trái hắn qua, cẩn thận nâng niu chiếc nhẫn, “Hôm nay là ngày mùng một tháng sáu?” Y bỗng nhiên lên tiếng.

“Hửm?” Ngải Cửu cúi đầu theo ánh mắt y, đồng hồ trên cổ tay chỉ ngày mùng một tháng sáu, mấp máy môi nói: “Tôi quên mất tiêu.”

Trác Dạ Húc vỗ vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngải thiếu gia, sinh nhật vui vẻ.” Ánh mắt từ từ đảo qua bốn phía, thở dài: “Ai nha, sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cậu… đặc biệt quá đấy. Cơ mà không cần lo, mấy triệu người trên toàn thế giới sẽ chúc mừng cậu.” ‘mùng một tháng sáu’ là ngày sinh mang đầy sự an lành.

“Hạ Chu Diễm! Chờ đấy! Lão tử nhất định xử lý anh!” Ngải Cửu nắm chặt tay chém ra vài nhát, coi không khí chính là Hạ Chu Diễm.

“Im lặng.” Trác Dạ Húc nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng động, nhưng nghe tiếp lại không thấy âm thanh nào khác, vừa cho rằng mình ù tai nghe nhầm, một tiếng ‘cạch’ vang lên, hai cánh cửa sắt của kho đông lạnh tự động mở ra.

“Thiếu gia!”

Ngoài của có hai người, Hứa Nghị cùng Hạ Chu Diễm. Hạ Chu Diễm ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, nhìn hai người phía trong cánh cửa, nói “Hi!” như chẳng có vấn đề gì. Sắc mặt Hứa Nghị tái nhợt khiến người ta sợ hãi, vẻ lo lắng cùng thân thiết trên gương mặt khiến Ngải Cửu vừa mừng vừa lo.

“Thiếu gia, cậu có bị thương không?”

“Không… không có việc gì.” Ngải Cửu giơ tay, tránh khỏi việc tiếp xúc với hắn. Vừa mừng vừa lo, đúng là vừa mừng vừa lo. Thuộc hạ đắc lực ông già phái tới giám sát hắn, trước giờ vẫn luôn coi thường tên Nhị Thế Tổ là hắn đây, ngoài mặt thì tỏ ra cung kính, ánh mắt lại mang theo vô vàn khinh miệt. Lúc này người kia lại lo lắng cho hắn… giống như vợ của hắn không bằng. Ngải Cửu quay đầu nhìn người bên cạnh, Trác Dạ Húc cùng Hạ Chu Diễm tươi cười nhìn nhau… Bà xã của hắn cũng chưa chắc đã quan tâm đến sống chết của hắn.

“Mới một ngày đã thả chúng tôi ra, có phải chúng tôi nên cảm tạ thiếu gia cao quý ngài đây đã nương tay?” Trác Dạ Húc cười nói.

Hạ Chu Diễm châm thuốc, phun ra một vòng khói, “Nhìn cậu kìa, đùa với hai người một chút mà, tưởng thật à. A Cửu, cậu thấy tôi nói đúng không?”

Hứa Nghị tranh mở miệng trước, “Thiếu gia, Trác thiếu gia, xe đang ở bên ngoài.”

“Chết đói tới nơi rồi, mai sẽ tìm anh tính sổ.” Ngải Cửu tức giận nói.

Hứa Nghị mặt lạnh đi theo sau hai người, lướt qua Hạ Chu Diễm, khi sắp tới cửa nhà kho, Trác Dạ Húc bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Hứa Nghị, đợi lát nữa giúp tôi làm một chuyện, chắc chắn phải cẩn thận, đám người kia không dễ chọc.” Quay đầu lại, bỗng thấy đốm lửa nhỏ trên đường đi khẽ run lên, Trác Dạ Húc cười một tràng thật dài, gương mặt càng thêm sáng lạn. Từ trước tới nay, lần đầu tiên bị người khác chỉnh một trận khốn đốn thế này, cuối cùng lại nắm được nhược điểm của đối phương khiến tâm trạng y vô cùng vui vẻ.



Ngải Cửu cùng Trác Dạ Húc trở về tới nơi đã là giữa trưa, mới vừa xuống xe đã có một người chạy như bay tới, nhào vào lòng Ngải Cửu.

“Kỳ Kỳ?”

Vu Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước, “Élan, anh đi đâu vậy? Em tưởng anh xảy ra chuyện gì, em lo lắng chết mất.”

“Anh không sao, em tìm anh có chuyện gì?” Ngải Cửu vỗ vai cô an ủi, trên mặt lại bắt đầu khó chịu, hắn sắp chết đói tới nơi rồi, cô còn muốn ôm hắn bao lâu đây.

Vu Kỳ Kỳ dậm chân hờn dỗi, “Anh không nhớ em sao? Người ta cố ý tới chúc mừng sinh nhật anh…”

Trác Dạ Húc ho một tiếng ngắt lời hai người, “A Cửu, tôi vào rửa mặt chải đầu trước, bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon chờ cậu.” Chẳng mấy nhiệt tình hỏi cô nàng trong lòng Ngải Cửu, “Kỳ Kỳ cũng ở lại ăn chung chứ?”

“Được, là đồ ăn Trung Quốc?”

“Ừ, là đồ ăn Trung Quốc.” Đúng là đồ phụ nữ không biết khách sáo. Trác Dạ Húc hơi khép mắt, nhanh chóng rời đi cùng Hứa Nghị.

“Élan, anh nhanh nghĩ biện pháp nào đi, nếu không A Húc sẽ ghét em chết mất.”

Ngải Cửu tuyệt không hiểu được lời của cô, “Nghĩ biện pháp? Nghĩ biện pháp gì?” Hơn nữa, Trác Dạ Húc chán ghét cô đâu phải việc ngày một ngày hai, lúc bọn họ mới bắt đầu hẹn hò, y đã nói rõ là mình ghét Vu Kỳ Kỳ.

Vu Kỳ Kỳ buồn bực nhéo tay hắn, “Nghĩ biện pháp để lão gia đồng ý cho hai người ly hôn ấy. Hai gã đàn ông lại mang theo danh phận vợ chồng, làm sao ngẩng đầu trước mặt người khác được.”

“Đừng nói nữa, anh đói bụng, đi ăn cơm.” Ngải Cửu gạt tay cô ra, nhanh chóng tiến về phía trước.

“Xin lỗi mà, người ta cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.” Cô xông lên phía trước, lần thứ hai ôm lấy tay Ngải Cửu, trưng ra gương mặt đáng yêu, ỏn ẻn làm nũng, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em cam đoan sau này sẽ không nhéo anh nữa.”

Ngải Cửu cố trưng khuôn mặt tươi cười có lệ cho cô. Đàn ông quả nhiên bạc tình bạc nghĩa, có mới nới cũ, mới một năm trước hắn thề thốt muốn cưới cô, mới qua một năm đã cảm thấy tình cảm với cô trở nên nhàm chán. Thao! Sau này sẽ không bao giờ nói những lời này với phụ nữ nữa.



Để bồi tội, buổi tối, Hạ Chu Diễm chuẩn bị bữa tiệc khiêu vũ mừng sinh nhật Ngải Cửu ở bang Liễu Hồng. Vu Kỳ Kỳ tự ý mời Vivian, cô bạn gái Trác Dạ Húc gần như đã quên hẳn.

Thấy Hạ Chu Diễm tìm kiếm phía sau bọn họ, Trác Dạ Húc cười hỏi, “Trừ bỏ bốn người chúng tôi, Hạ thiếu gia còn mời thêm khách quý?”

“Mấy người chính là khách quý, đâu có khách nào quý hơn mấy người. Tôi chỉ thắc mắc sao khách quý của mình ra ngoài lại không mang theo cận vệ nhỉ?”

“Trong nhà cần dùng người, thật sự không thừa người để dẫn theo.”

Hạ Chu Diễm lắc đầu, “Các tiểu thư đây xinh đẹp thế này, vạn nhất gặp bọn bắt cóc thì sao?”

“Để tôi giới thiệu.” Trác Dạ Húc lịch sự khoác tay bạn gái, “Đây là Vivian. Còn đây là Hạ tiên sinh, người vừa tới New York thực hiện việc đầu tư.”

“Hạ tiên sinh, chào ngài.” Vivian mỉm cười vươn tay về phía Hạ Chu Diễm. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam, mái tóc nâu dài vấn cao, hình tượng tao nhã đoan trang vô cùng thích hợp với cô.

Hạ Chu Diễm nắm chặt đôi bàn tay ngọc ngà của cô, luyến tiếc buông ra, “Vivian, không phiền nếu tôi gọi như vậy chứ. Vivian là người Mỹ sao? Khí chất cao quý thanh lịch của cô không phải thứ bất kể người phụ nữ Mỹ nào cũng có.”

Được quý ông điển trai khen ngợi, Vivian cười tươi như hoa, “Tôi sinh ra ở Mỹ, nhưng mami là người Anh, ông ngoại được phong danh hiệu Nam tước.”

“Là quý tộc rồi.” Vu Kỳ Kỳ kinh ngạc hô lên, gương mặt lộ ra biểu hiện ao ước.

“Khó trách, đôi mắt tôi thật sự không nhìn nhầm…”

Trác Dạ Húc không cho hắn cơ hội ba hoa, đưa bạn gái tiến vào đại sảnh vũ hội.

Nhân bữa tiệc mừng sinh nhật này, Hạ Chu Diễm giới thiệu khá nhiều bạn làm ăn của mình cho Ngải Cửu, khi làm ăn thật sự không thể tránh khỏi việc giao tiếp. Vu Kỳ Kỳ cũng ở bên cạnh hắn chào hỏi xã giao, gương mặt gợi cảm ngọt ngào, cách nói năng khéo léo khiến mọi người trong đại sảnh đều phải khen ngợi.

Khúc nhạc cuối cùng, Trác Dạ Húc dắt tay Vivian ra sàn nhảy. “Stella đúng là cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp, rất xứng với Élan.” Vivian suy nghĩ, tựa lên vai người yêu, hỏi: “Tiếng Trung có câu nói thế nào nhỉ, trai tài gái sắc?”

Trác Dạ Húc nâng một ly rượu lên, mặt không biến sắc, “Tại sao em lại quen với cô ấy, hai người rất thân thiết?” Thân đến nỗi gọi thẳng tên đối phương.

“Anh đừng quên.” Vivian điểm lên mũi y, “Bọn em học cùng trường đại học, cùng chung một ngành.”

Trác Dạ Húc cười một tiếng, sau khi Ngải Cửu nghỉ học, y cũng chẳng tới trường, cơ hồ quên mất mình đang theo học ngành nào, còn tâm trí gì đi nhớ tới ngành học của người khác.

“Mặc dù quen biết không lâu, thế nhưng cô ấy là cô gái dễ gần, hoạt bát, trong sáng lại thông minh, có tài. Đầu óc người Phương Đông thật sự rất thông minh, giống như anh với cô ấy…”

Trác Dạ Húc tránh khỏi nụ hôn của Vivian, khẽ đẩy cô ra, lắc lắc ly rượu trên tay, thản nhiên nói: “Vivian, anh nghĩ nên cho em biết quan hệ giữa anh với Élan. Còn nữa, anh thích đàn ông.”

Vivian lắc đầu tươi cười, “Em biết việc này, Stella đã nói với em rồi. Trác, anh không cần lo, em sẽ không để ý. Ngược lại, em rất khâm phục tình cảm của anh với Élan. Trác, đêm nay đến chỗ em…”

Lúc này, Trác Dạ Húc không đẩy cô ra mà còn chủ động ôm chặt lấy cô, trao cho cô nụ hôn mạnh mẽ. Bởi vì y thấy Ngải Cửu cùng Vu Kỳ Kỳ đã đi tới. Sau khi vũ hội kết thúc, y muốn đưa Vivian về nhà trước, lúc chia tay bèn thì thầm bên tai Ngải Cửu: “Đừng quên những lời đã nói ở kho đông lạnh, đêm nay cậu là của tôi, về nhà tắm rửa rồi nằm trên giường chờ đi.”

“Còn sợ cậu? Tôi hầu cậu luôn.”

Xe chết máy trên đường, Trác Dạ Húc vật lộn đến khi cả người đều là dầu máy đen xì mới khởi động được xe, tắm rửa sạch sẽ ở chỗ bạn gái mới trở về nhà. Đuổi được Vu Kỳ Kỳ đi, Ngải Cửu chạy như bay về nhà, đợi trong phòng ngủ tới tận gần sáng, ước chừng khoảng ba giờ.

Nhẹ chân bước vào phòng, người trên giường vẫn mở mắt, toàn thân trần trụi được chiếc áo tắm phủ lên hạ thân. Trác Dạ Húc nhanh chóng cởi quần áo, bò lên giường, “Hôm nay nghe lời ghê. Xe chết máy giữa đường, về trễ.”

“Ừ.” Ngải Cửu trả lời, ngửi được mùi sữa tắm trên người y, khẽ nhíu mày. Lúc y áp lên thân thể liền xoay người đi, “Đêm nay mệt quá, ngủ đi.”

“Mệt?” Nụ cười trên mặt Trác Dạ Húc nhanh chóng rút lui, “Là ai nói sẽ theo tới cùng? Chẳng lẽ khi nãy bị Vu Kỳ Kỳ ăn trước rồi?”

“Ừ.”

“Không sao, đêm nay là tôi thượng cậu, tôi có sức khỏe là được!” Kéo hắn lại, áp lên, không ngờ hắn lại chẳng phản kháng.

Không có nụ hôn âu yếm, Trác Dạ Húc trực tiếp lấy dầu bôi trơn ở đầu giường, dùng ngón tay phết một lớp liền tiến vào khe hẹp của Ngải Cửu, khuấy động tùy tiện vào cái bèn nâng chân hắn lên cao, đâm vật đã sớm ngẩng đầu vào trong.

“Mẹ nó, cậu uống thuốc hả? Làm một lần rồi mà còn như vậy…” Ngải Cửu cố gắng thả lỏng, dạng to hai chân bao bọc lấy cự vật kia.

Trác Dạ Húc không lưu ý lời hắn nói, cơn tức đột ngột phát ra, ấn chặt thắt lưng hắn xuống, “Lão tử hôm nay rất có hưng trí, đêm nay cho cậu hưởng thụ!”

Ngải Cửu đau đớn thở dốc, cũng không chịu kêu to, từ đầu đến cuối chẳng ậm ừ lấy một tiếng, mặc y đổi đủ loại tư thế, đấu đá lung tung trong cơ thể mình. Sau khi phát tiết, Trác Dạ Húc vẫn cứ đè lên Ngải Cửu từ phía sau, chất lỏng trắng đục dính đầy trên đùi hai người. Ngải Cửu lấy gối che đầu, rầu rĩ nói: “A Húc, tim tôi lạnh quá, rất khó chịu.”

Trác Dạ Húc cắn lên bả vai hắn một cái, không nói gì thêm. Đâu chỉ một mình hắn cảm thấy trái tim lạnh lẽo, khó chịu.

“Rốt cuộc chúng ta là cái gì?” Hắn từng nói: Trác Dạ Húc là người đàn ông duy nhất hắn muốn thượng, cũng là người đàn ông duy nhất có thể thượng hắn. Hiện tại hắn lại cảm thấy bất mãn.

“A Cửu, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, nghĩ cho thông suốt. Tôi chờ cậu.” Trác Dạ Húc cũng đang suy nghĩ, suy nghĩ xem có đúng là bản thân y cũng muốn dấn vào. Nếu dấn sâu vào, con đường sau này sẽ rất khó đi.



Đã qua nhiều ngày rồi, Dennis thật sự không thể nhìn nổi nữa, chẳng để ý mọi người ngăn cản liền bước vào ‘khu phát điện’, “Ngải ca! Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Chúng ta còn nhiều việc chưa hoàn thành đâu.” Ôi chao?! Không vung nắm đấm về phía này.

“Tôi đang suy nghĩ, từ đầu đến cuối…”

“Từ đầu đến cuối?” Dennis học tiếng Trung không tồi nhưng cũng không thể hiểu nổi câu này có ý gì.

“Con mẹ nó, khó quá!” Ngải Cửu chụp mạnh bàn đứng lên, vẻ mặt thô bạo dọa người. Quá khó khăn, hắn vốn không làm được, muốn hắn từ nay về sau không đụng vào phụ nữ… căn bản không có khả năng đó! “Ngải thiếu gia, có người đưa tới một hộp gì đó, nói là chuyển cho ngài.” Có người hô lên từ ngoài cửa.

“Thao, mẹ cậu, ai dám gọi tôi, ai dám làm như vậy thì lão tử đây đập chết hắn.” Lửa giận bốc lên, Ngải thiếu gia lập tức xông ra ngoài…

Chạng vạng, Trác Dạ Húc trở về nhà lớn, y bị người đang xem TV trong phòng khách khiến cho hoảng sợ, “Chỗ của Hỏa ca bị người ta chiếm à?” Nếu không phải thì tại sao bây giờ đã trở về. “Băng video? Xem gì thế…”

Ngải Cữu duỗi thắt lưng mỏi nhừ, lấy hai tay làm gối, cười nhạo: “A Húc, thì ra cậu ngủ với phụ nữ như thế này, bảo sao cô ta lại đau đến chết đi sống lại như thế.”

Trên màn hình, người đàn ông tóc đen đang quấn quýt cùng một phụ nữ tóc vàng, hai người trần như nhộng. Màn hình từ từ phóng lớn, tập trung vào nơi hai người giao hợp, thật sự chẳng có chút mỹ cảm nào.

“Ủa, tôi thành nam diễn viên phim xxx từ khi nào vậy, sao tôi chẳng biết gì cả nhỉ?” Trác Dạ Húc hưng trí bừng bừng ngồi xuống, vừa xem vừa bình luận.

“Chắc là lúc cậu mộng du.” Đương nhiên Ngải Cửu có chú ý tới đôi mắt ‘nam diễn viên phim xxx’ không có tiêu cự, “Ôi! Tôi nghĩ tới một việc.” Đột nhiên hắn chỉ vào màn hình, sợ hãi kêu to, “Lần nào chúng ta làm cũng không dùng đồ bảo hộ! Nguy rồi, nếu tôi bị lây bệnh HIV thì làm sao?”

“Cậu không nhận ra là tôi có dùng sao?” Trác Dạ Húc chỉ vào màn hình, tức giận nói. “Bây giờ có lo cũng muộn rồi, cậu cũng đừng chỉ nói tôi, lúc cậu làm với phụ nữ có dùng không?”

“Nói ngu vậy, sao có thể không dùng.” Ngải Cửu nhìn chằm chằm lên màn hình, nghiêng đầu qua phải lại qua trái, đầu xoay trong 180 độ, “Nhìn thế nào cũng thấy kỹ thuật của cậu cực kỳ kém, bị cậu thượng còn không bằng tự sát cho nhanh.”

“Vậy sao cậu vẫn chưa đi.” Trác Dạ Húc thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi, “Thứ này từ đâu tới?”

“Người chuyển phát đưa tới.”

“Gửi cho cậu?”

“Bà xã tôi cho tôi đội mũ xanh, không đưa tôi thì đưa ai?” Khóe miệng Ngải Cửu dương lên cao nhưng chẳng chút vui vẻ nào.

(bị đội mũ xanh = bị cắm sừng)

“Tôi không thích làm nam diễn viên đâu.” Hơn nữa người ta lại không báo cho y biết y đã trở thành diễn viên.

“Trời…” Ngải Cửu bỗng nhiên đứng dậy, lật tung bàn trà trước mặt.

Trên màn hình không có phụ nữ mà đổi thành một gã đàn ông cao to vạm vỡ, gã đàn ông tách hai chân Trác Dạ Húc, kéo ‘áo mưa’ ra, vùi đầu liếm lên bắp đùi y…

Ký ức ngắn ngủi mấy ngày trước dần trở lại với Trác Dạ Húc, mơ mơ hồ hồ, từ từ khớp với những hình ảnh trước mắt.

“Tôi muốn hắn chết!” Hai tiếng gầm gừ rung trời động đất vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện