Chương 1

 

Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn.

 

Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội.

 

Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”

 

Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.”

 

“Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.”

 

“Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.”

 

“Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.”

 

“Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.”

 

“Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả.

 

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ.

 

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn.

 

Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?”

 

Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

 

Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao?

 

Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao?

 

Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày.

 

Kết quả là vào ngày hôn lễ, bà cụ qua đời, từ đó trong nhà họ Trịnh không có ai coi trọng người con rể tới cửa này, ba năm nay Bùi Nguyên Minh không phải rửa chân, thì rửa nhà vệ sinh, nấu đồ ăn cho nhà họ Trịnh. Thật sự là sống không bằng một con chó.

 

Hôm nay muốn xe điện cũng đành bất lực.

 

Chiếc xe cũ của trong nhà đã bị trộm vào ngày hôm qua khi đi mua rau rồi, anh lại không một xu dính túi, chỉ có thể nhân lúc này nói ra.

 

Dù sao, ông cụ Trịnh bây giờ cũng đang rất vui, Bùi Nguyên Minh nghĩ rằng chỉ một chiếc xe điện cỏn con thôi mà, ông cụ Trịnh nhất định sẽ đồng ý.

 

Không ngờ, ông cụ Trịnh, người vẫn còn tươi cười ban nãy, giờ phút này lại trở nên đen mặt.

 

Chén trà trong tay đập xuống đất, ông ta tức giận hét lên: “Đồ phế vật! Cậu tới dự tiệc sinh nhật? Hay là tới phá?”

 

Vợ của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng bước tới và giải thích: “Ông đi, Bùi Nguyên Minh không hiểu chuyện. Hôm nay là ngày vui. Ông đừng trách anh ấy.”

 

Nói xong, cô định kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên.

 

Lúc này, em họ của Trịnh Tuyết Dương là Trần Hiểu Thu chế nhạo: “Trịnh Tuyết Dương, nhìn tên chồng tới của này của chị có bao nhiêu vô dụng! Hôm nay là dịp gì vậy? Sinh nhật lần thứ 70 của ông nội, anh ta lại đến với hai bàn tay trắng, vậy mà còn dám xin đồ? Anh ta đã ăn gan hùm rồi phải không?”

 

“Đúng vậy, không hiểu phép tắc gì cả, còn không biết xấu hổ mở miệng? Không thấy có nhiều khách mời như vậy sao? Thật sự khiến nhà họ Trịnh chúng ta xấu hổ!” Đó là Trịnh Chí Dụng cháu trai cưng của ông Trịnh nói, anh ta luôn nhìn Trịnh Tuyết Dương không hợp mắt, nên nhân lúc này tìm cơ hội để giễu cợt.

 

“Loại rác rưởi vô dụng này, có tư cách gì ở nhà họ Trịnh của chúng ta?” “Đúng vậy, thể diện của nhà họ Trịnh chúng ta đều bị anh ta làm cho mất mặt!”

 

“Có vẻ tôi cũng hiểu rồi, anh chỉ là cố ý muốn ghê tởm chúng ta! Để cho ông nội không vui!”

 

“Đồ phế vật. Nhà họ Trịnh có nhiều người như vậy. Thiếu một món ăn của anh sao?” “Ngày nào cũng không có chí phấn đấu, không biết xấu hổ, thật sự cho rằng mình là người số một nhà họ Trịnh sao?”

 

“Còn không mau cút! Nếu còn làm mất mặt họ Trịnh của chúng tôi, tôi sẽ đánh lệch đầu của anh!”

 

Bùi Nguyên Minh không khỏi cúi đầu khi nghe cả nhà họ Trịnh đang nhắm vào và sỉ nhục bản thân mình.

 

Ba năm trước, nếu không có bà cụ Trịnh giúp đỡ, chắc là anh đã bị giết ngay trên đường rồi. Chính vì điều này mà anh làm trâu làm ngựa trong gia đình họ Trịnh trong suốt ba năm mà không hề phàn nàn gì.

 

“Ông ơi, tổng giám đốc Lưu, Lý Đông Lưu của công ty đầu tư của Bùi thị đến chúc mừng sinh nhật ông ạ!” Đúng lúc này, ngoài cửa có người lên tiếng.

 

Sau đó, một người đàn ông cao lớn và đẹp trai bước vào sảnh với một nụ cười.

 

Công ty đầu tư Bùi thị là công ty con của tập đoàn nhà họ Bùi, gia tộc lớn nhất ở Đà Nẵng!

 

Còn Lý Đông Lưu là giám đốc dự án của Công ty Đầu tư Bùi thị. Nghe nói anh ta có bối cảnh vững chắc và có vị trí cao trong công ty. Không biết có bao nhiêu gia đình ở thành phố Hải Dương muốn xu nịnh anh ta mà không tìm được cơ hội. Không ngờ anh ta lại ngày hôm nay đến chúc mừng sinh nhật ông cụ Trịnh.

 

“Ông ơi, đây là của cháu!”

 

Lý Đông Lưu mim cười khiến nhiều người sững sờ khi mở hộp quà ra.

 

Bên trong là một tấm chi phiếu! Chính xác là 3 tỉ đồng!

 

Ở thành phố Hải Dương, con số này được sử dụng để cầu hôn

 

“Ông ơi, hôm nay cháu muốn cầu hôn. Cháu đã ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương từ lâu rồi, hy vọng cô ấy có thể kết hôn với cháu!”

 

Chà!

 

Lời vừa dứt, toàn bộ mọi người có mặt đều bị sốc.

 

Trịnh Tuyết Dương là vợ của Bùi Nguyên Minh, Lý Đông Lưu làm như vậy là một chút thể diện cũng không cho anh?

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, Bùi Nguyên Minh là tên con rể tới cửa vô dụng, cho anh mặt mũi làm gì? Sợ gì làm mất lòng anh.

 

“Cháu biết cháu đột nhiên nói ra điều này như vậy có chút đường đột, nhưng cháu thực sự không đành lòng nhìn Tuyết Dương yêu quý của mình sống chung với một tên phế vật, mong ông có thể suy nghĩ kỹ.” Lý Đông Lưu cười nói rồi quay sang Trịnh Tuyết Dương mỉm cười, cuối cùng quay lưng bỏ đi.

 

Từ đầu đến cuối, anh ta không thèm nhìn Bùi Nguyên Minh chút nào, dù một chút tôn trọng Bùi Nguyên Minh cũng không có.

 

Khi anh ta rời đi, lập tức bùng lên một cuộc thảo luận sôi nổi.

 

“Giám đốc Lưu là giám đốc bộ phận của Công ty Đầu tư Bùi thị nha, có quyền lực rất lớn. Chỉ nói một câu nói là có thể quyết định sinh tử của một xí nghiệp nhỏ rồi!”

 

“Trịnh Tuyết Dương thật sự rất may mắn, nếu kết hôn với giám đốc Lưu thì sẽ mạnh hơn tên vô dụng Bùi Nguyên Minh gấp ngàn lần, gấp vạn lần!”

 

“Nếu chuyện này thành rồi, nhà họ Trịnh của chúng ta cũng có thể đạt được rất nhiều lợi ích, đúng không?”

 

Trịnh Khánh Vân, em gái của Trịnh Tuyết Dương, đột nhiên đứng lên nói: “Bùi Nguyên Minh, lúc nãy không phải anh nói muốn một chiếc xe điện sao? Nếu anh chịu ly hôn với chị gái tôi, ngày mai tôi mua cho anh một chiếc được không?”

 

“Hahaha! Có lý! Khánh Vân nói đúng!”

 

“Tên phế vật này không phải muốn xe điện sao? Đưa đi! Làm cậu ta phải ly hôn!”

 

Mắt ông cụ Trịnh hơi lóe lên, đối với Bùi Nguyên Minh nhìn một cái nhìn có ý tứ nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu như cậu bằng lòng ly hôn với Tuyết Dương, đừng nói đến xe điện. Tôi trực tiếp đưa cho cậu 3,5 tỉ được không? ” Bùi Nguyên Minh cúi đầu, lúc này mới liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương đang ở bên cạnh, sau đó lắc đầu nói: “Ông nội, cháu sẽ không ly hôn với

 

Tuyết Dương đâu.”

 

Vẻ mặt của ông cụ Trịnh lập tức trở nên mù mịt, ông cụ tức giận chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà chửi: “Đồ phế vật, không biết xấu hồ! Cút ngay! Cút ngay cho tôi, tiệc sinh nhật của tôi không cần kẻ phế vật tham dự!”

 

Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, không ngờ ông cụ Trịnh không niệm tình như vậy, lúc này chỉ có thể lắc đầu vô thức đi ra ngoài.

 

“Bùi Nguyên Minh…” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương do dự, không biết có nên đi cùng anh không.

 

“Tuyết Dương, nếu hôm nay cháu dám bỏ đi cùng nó, ông sẽ không bao giờ có đứa cháu gái như cháu nữa!” Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Bước chân của Trịnh Tuyết Dương đông cứng lại, cô không ngờ ông mình lại nhẫn tâm như thế.

 

Bùi Nguyên Minh vội vàng nói: “Em cứ ở lại đây đi, đừng quan tâm đến anh.”

 

Không đợi Trịnh Tuyết Dương kịp phản ứng, anh đã lập tức xoay người rời đi.

 

Trịnh Chí Dụng ở phía sau anh cười to: “Anh rể tốt của tôi, một lát nữa anh về như thế nào, không phải chuẩn bị đi bộ về chứ? Nè nè nè, tôi có 3000 nè, thưởng cho anh đi xe buýt nè, đừng có khách sáo với tôi! ”

 

Nói xong, Trịnh Chí Dụng lấy ra 3000, ném thẳng vào Bùi Nguyên Minh.

 

Cả nhà họ Trịnh phá lên cười.

 

Bùi Nguyên Minh khẽ nghiến răng, không nói gì mà bước ra khỏi biệt thự nhà họ Trịnh không thèm nhìn lại.

 

Đúng lúc này, di động của Bùi Nguyên Minh đột nhiên vang lên.

 

Anh lấy chiếc điện thoại lỗi thời ra, mở ra xem, là số điện thoại di động có đuôi sáu số tám. Bùi Nguyên Minh cau mày, sau đó vẫn là mở tin nhắn ra liếc mắt một cái.

 

“Câu cả, Bùi thi có chuyên rồi, mời câu trở lai chủ trì đai cuc.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện