Chương 193.

Nhất thời, Trình Tiên không biết mình nên hận hay cảm kích Bùi Nguyên Minh, vì thế ánh mắt nhìn vào Bùi Nguyên Minh lúc này cực kỳ phức tạp. Nữ thần cả đời đam mê y học, lần đầu tiên không biết phải đối xử thế nào với một người đàn ông. Nhưng Trình Tiên trong tình trạng này, thoạt nhìn càng thêm mê người và quyến rũ.

“Mày dám đánh tao sao? Mày không biết đây là địa bàn của tao sao?” Ngụy Nga lúc này tức giận ngút trời, cả người đã sớm mất đi lý trí, “Tao không cần biết mày là ai, mau cút ra ngoài cho tao, bằng không lát nữa tao không để mày chết yên thân đâu!”

Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, đi tới nắm lấy cổ Ngụy Nga, nhấc ông ta lên một chút.

“Mày……mày muốn làm cái gì? Thả tao ra! Thả tao ra!” Có lẽ bởi vì bị bóp cổ, nên đầu óc choáng váng của Ngụy Nga được máu huyết dâng trào làm cho tỉnh táo đôi chút, lúc này mới không kìm được bắt đầu la hét.

Trình Tiên ở bên cạnh cũng vô thức nói: “Đừng, đừng manh động….”

Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu liếc nhìn Trình Tiên, nhẹ giọng nói: “Đây là một tên biến thái, một tên cặn bã, hôm nay nếu như tôi không đến đây đúng lúc, cô không những đã bị ông ta chà đạp, mà ông ta sẽ còn dùng việc này để uy hiếp cô, biến cô thành đồ chơi của ông ta. Người như vậy là một tên biến thái, một tên cặn bã, còn không bằng cầm thú, cô còn ở đó cầu xin cho ông ta? Tôi biết cô tốt bụng nhưng mà em gái này, tốt bụng và ngu xuẩn chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi.”

Sắc mặt Trình Tiên đỏ bừng, cắn đôi môi hồng nhạt, không nói tiếp nữa. “Mày……mày còn không buông tay! Ông đây cảnh cáo mày, nếu mày dám đụng đến ông đây, ông đây sẽ sai người đánh mày tàn phế.” Ngụy Nga vừa giãy giụa như một con heo bị cắt tiết, vừa lớn tiếng mắng nhiếc Bùi Nguyên

Minh.

Bản thân dù gì cũng là phó viện trưởng, quyền lực của ông ta trong bệnh viện này rất lớn, dưới một người trên vạn người. Không biết có bao nhiêu người thuộc tầng lớp thượng lưu phải đến cầu xin mình, vậy mà bây giờ thằng nhãi này không biết ở đâu chui ra dám đối xử với mình như vậy?Chết tiệt! Đúng là chết tiệt!

Lúc này, trong đầu của Ngụy Nga nghĩ, nếu Bùi Nguyên Minh có thả ông ta ra, cũng sẽ chết chắc rồi.

Ngay lúc Ngụy Nga đang nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ xem nên giải quyết Bùi Nguyên Minh thế nào.

“Bốp

Giây tiếp theo, Bùi Nguyên Minh đã thẳng tay tát xuống.

Trên mặt Ngụy Nga lập tức hiện lên một dấu tay màu đỏ, giống như chứng đỏ mặt của người vùng cao.

“Mày…. vậy mà dám, dám đánh tao… mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Ngụy Nga vô cùng tức giận, không ngừng giãy giụa hét lớn.

Chiếc miệng nhỏ nhắn của Trình Tiên khẽ mở ra, vẻ mặt kinh ngạc. Cô biết rất rõ quyền lực của Ngụy Nga trong bệnh viện này, đôi khi ngay cả viện trưởng cũng bị ông ta qua mặt, nhưng bây giờ người đàn ông này lại chả xem quyền lực của ông ta ra cái gì cả, nói tát là tát….

Người đàn ông này, thật sự rất…

Lúc này, tâm hồn thiếu nữ của Trình Tiên run lên, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện