Chương 202.

“Tôi không có hứng thú với nhà họ Trịnh, nhưng vợ của tôi họ Trịnh.” Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ: “Một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa, đây là một đạo lý đơn giản thôi.”

“Nếu sư phụ Hoàng Chi không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước, dù sao thì vợ của tôi cũng đang ở nhà đợi tôi.”

Nói xong Bùi Nguyên Minh mim cười với Nạp Nhã Lan, sau đó xoay người rời đi.

Nạp Hoàng Chi cũng không ngăn cản, ông ta chỉ nhìn theo bóng dáng của Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó đoán.

Một người đàn ông, hơn nữa lại là một người đàn ông trẻ như vậy, có thể thờ ơ trước sự cám dỗ của tiền bạc, quyền lực và phụ nữ đẹp. Một người đàn ông như vậy thì phải ý chí kiên cường biết bao nhiêu?

Có vẻ như chỉ cần anh bằng lòng, thì dù là tiền bạc hay quyền lực, anh đều có thể có được nó một cách dễ dàng.

Anh không muốn những thứ này vào lúc này, chẳng qua là anh không muốn mà thôi.

Anh đang tự tin? Hay là quá tự phụ?

Lúc này, Nạp Hoàng Chi không thể hiểu nổi người đàn ông này, mặc dù khi còn trẻ ông ta cũng là một người đàn ông kinh khủng, nhưng Nạp Hoàng Chi tự đánh giá mình, ông ta không có khí chất nuốt chửng núi sông như vậy. Người con rể bị coi là đồ bỏ đi này rốt cuộc đến từ đâu?

Bản lĩnh cũng tốt, năng lực phân biệt cũng không tồi, nhưng lại không để một gia tộc lớn vào mắt.

Nếu như vậy thì người đàn ông này có bao nhiêu bí mật?

Một lúc sau, Nạp Hoàng Chi nở một nụ cười nhạt, như muốn nói cho Nạp Nhã Lan nghe, cũng giống như nói với chính mình: “Thằng nhóc đó, mặc dù không biết sức mạnh như thế nào, nhưng nếu đã tự tin như vậy, vậy thì tôi sẽ xem xem rốt cuộc cậu có thể đi được bao xa. Nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được nền tảng của một gia tộc trăm năm là như thế nào, tôi sẽ đợi cho đến lúc cậu đến trước mặt tôi mà cầu xin.”

Nạp Hoàng Chi mỉm cười và nhìn Nạp Nhã Lan đầy tự tin: “Cháu gái ngoan, cháu phải tự tin. Một số việc giống như câu cá, câu càng lâu thì mới càng thú vị và có hương vị. Khoảnh khắc một con cá mắc câu, ta có thể thu được nhiều lợi ích nhất…”

“Hy vọng Bùi Nguyên Minh này sẽ không để ông phải thất vọng, bằng không, ông có thể không nhịn được mà bóp chết cậu ta…”

Bề ngoài của Nạp Hoàng Chi trông như một ông già hiền hậu nhân từ, nhưng nếu ông ta thật sự đơn giản như vậy thì sao có thể đi đến được như ngày hôm nay?

Ông ta chỉ cho Bùi Nguyên Minh một cơ hội, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không trân trọng, nên có lẽ lần sau thứ ông ta cho sẽ không còn là cơ hội nữa.

Trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh nằm ở rìa khu phố cổ trong nội thành, nơi này cái gì cũng tốt, chỉ có một nhược điểm duy nhất là giao thông tương đối kém, đường xá thành phố không rộng rãi vì nhiều lý do, xe hàng lớn không vào được.

Hiện tại dự án trung tâm thương mại chính thức khởi động, việc đầu tiên nhà họ Trịnh phải làm là vận chuyển một lượng lớn vật liệu xây dựng để đảm bảo tiến độ dự án được suôn sẻ. Nhưng mới ngày đầu tiên, trên công trường đã xảy ra sự cố. Một nhóm lớn người vào công trường, gặp người đánh người, gặp đồ thì đạp đổ.

Mặc dù nhà họ Trịnh đã gọi cảnh sát đến giải quyết sự việc trước, nhưng những người này lại xuất hiện ngay khi cảnh sát rời đi, hơn nữa một ngọn lửa nhỏ còn ập đến vào lúc nửa đêm, khiến công nhân công trường sợ hãi và không thể làm việc bình thường.

Một ngày sau khi sự việc xảy ra, nhà họ Trịnh đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp nội bộ, và ngay cả ông cụ Trịnh cũng đích thân tới. Vì dự án trung tâm thương mại này quá quan trọng nên nhà họ Trịnh không thể để mắc một chút sai lầm nào cả.

“Tuyết Dương, cháu chịu trách nhiệm về chuyện này. Cháu đã điều tra rõ ràng là ai chưa? Mục đích của họ là gì? Muốn đòi tiền hay là muốn thứ gì khác?” Ông cụ Trịnh nói thẳng ở ghế trên, sắc mặt có chút khó cói. Ông ấy đã giao cho Trịnh Tuyết Dương toàn quyền phụ trách dự án này, nhưng không ngờ vừa mới khởi công đã xảy ra biến cố lớn như vậy, đương nhiên trách nhiệm cũng thuộc về Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày nói: “Ông nội, cháu đã phái người đi kiểm tra, nhưng vẫn chưa có tin tức.”

“Trịnh Tuyết Dương, cô là người phụ trách dự án trung tâm thương mại, chuyện lớn như vậy còn chưa điều tra ra được? Cô đang làm gì vậy? Nếu không có khả năng, hãy từ bỏ vị trí của mình càng sớm càng tốt, đừng trì hoãn chuyện lớn của nhà họ Trịnh.” Trịnh Chí Dụng dùng vẻ mặt “tốt bụng” mở miệng nói.

Nghe được lời của Trịnh Chí Dụng, ông cụ Trịnh cũng nhíu mày: “Tuyết Dương, nếu không giải quyết được chuyện này, có lẽ cháu thật sự phải từ bỏ vị trí của mình rồi.”

Nghe được câu này, rất nhiều người nhà họ Trịnh trước mặt đều sáng lên, trước đó Trịnh Tuyết Dương đã có công lao quá lớn, tất cả mọi người đều bởi móc chỉ trích cô.

Tuy nhiên, không ngờ rằng Trịnh Tuyết Dương không có ý định để người nhà họ Trịnh lợi dụng dự án này, rất nhiều người nhà họ Trịnh đã có ý kiến với cô.

Bây giờ nghe câu này, nhiều người bắt đầu xuýt xoa giễu cợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện