Chương 238
Suy cho cùng ông ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, sẽ chỉ lên tiếng nhắc nhở vào một số thời điểm quan trọng. Nhưng trên thực tế, người bình thường vốn không thể làm dao động quyết định của ông cụ Trịnh được.
Hơn nữa, theo cách nhìn của ông cụ Trịnh, có lẽ Trịnh Tuyết Dương sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Cô cũng cần dựa vào đại thụ nhà họ Trịnh mới có thể hưởng bóng mát. Nếu một ngày nhà họ Trịnh phá sản, có lẽ cô sẽ không còn trải qua ngày lành được nữa.
Ông cụ Trịnh lắc đầu, hít một hơi dài, nói: “Thật ra, điều tôi lo lắng nhất hiện tại là công lao của Trịnh Tuyết Dương ngày càng lớn… Dù sao cô ta cũng là một cô gái, là một món hàng lỗ vốn. Lỡ như cô ta thực sự có công cao lấn chủ mà trở thành chủ tịch, thì sau này nhà họ Trịnh của chúng ta sẽ mang họ Trịnh hay họ Bùi đây.”
“Đúng vậy, nhà họ Trịnh tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài.” Lần này, thư ký cũng đồng ý. Nếu nhà họ Trịnh rơi vào tay người ngoài thì thư ký chủ tịch như ông ta sẽ không có kết cục tốt.
Trong một quán cà phê cao cấp trên phố đi bộ ở Hải Dương.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đang ngồi cùng nhau, ở phía đối diện là Triệu Lan Hương và An Diệu Linh.
Trong quán cà phê này lại có ba cô gái xinh đẹp như vậy ngồi cùng nhau, khiến cho không ít phái nam đều chăm chú nhìn về hướng này.
Đến nỗi một tên nghèo kiết hủ lậu như Bùi Nguyên Minh đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại không biết đã bị bao nhiêu ánh mắt của mọi người công kích.
Chỉ có điều Bùi Nguyên Minh không để tâm đến, vẻ mặt không có chút thay đổi nào, cứ như thể Triệu Lan Hương đang đung đưa đôi chân trước mắt anh là vật chết vậy.
“Hừ…”
Nhận thấy mình không thể trêu chọc Bùi Nguyên Minh và khiến cho anh mất mặt, Triệu Lan Hương hừ lạnh một tiếng.
Kể từ lần đấu giá trước, cô ta rất ghét Bùi Nguyên Minh. Vì chuyện này mà Tô Hoài Bảo còn tìm cô ta gây chuyện.
Hôm nay cô ta ăn mặc gợi cảm như vậy hòng khiến Bùi Nguyên Minh xấu hổ, nhưng cuối cùng người đàn ông này thậm chí còn không có hứng thú nhìn cô ta nữa…
“Mà này, Tuyết Dương, chị thật sự muốn tên này đi họp lớp với chị sao?” An Diệu Linh ngập ngừng mở miệng.