Chương 240
“Đây là anh trai cô tặng.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Anh An Minh Khải? Sao có thể? Chiếc xe này ít nhất cũng hơn bảy tỉ, sao anh ấy có thể tặng cho anh?” Vẻ mặt An Diệu Linh khinh thường, cảm thấy Bùi Nguyên Minh thật thích giả bộ, không biết thuê xe ở đâu tới còn không biết ngại nói là có người tặng.
Chuyện thuê xe sang để đi họp lớp cũng là chuyện không hiếm thấy, nhưng người này không biết đã diễn thì diễn cho trọn hay sao? Ăn mặc đơn giản như vậy, lại còn nói với người khác rằng chiếc xe này là của mình thì có ai sẽ tin?
Bùi Nguyên Minh đang lái xe cũng lười giải thích, chính mình ăn ngay nói thật, kết quả lại chẳng có ai tin.
Chiếc Porsche nhanh chóng phi tới một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ngoại ô.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này rất nổi tiếng ở thành phố Hải Dương, nước nóng ở đây được cho là có thể chống mệt mỏi và làm đẹp da. Ngày thường lượng người đặt phòng ở đây cũng nhiều không tưởng.
Đừng nói là đến để ngâm mình trong suối nước nóng, cho dù là đến ăn một bữa cơm tại suối nước nóng cũng cần phải đặt trước từ rất lâu, người bình thường muốn đặt chỗ cũng không đặt nổi.
“An Diệu Linh, phòng VIP của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này nghe nói phải đặt trước từ nửa năm trước. Hôm nay mặt mũi của ai lớn như vậy mà lại sắp xếp được chỗ ở đây?”
An Diệu Linh hừ một tiếng, nói: “Là chồng của Châu Tuệ Mẫn. Tôi nghe nói gia đình anh ta có cổ phần trong đây, ông chủ còn là cậu họ của anh ta.”
Mặt Trịnh Tuyết Dương đầy kinh ngạc, không ngờ chồng của Châu Tuệ Mẫn lại có bản lĩnh như vậy, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này còn có cổ phần trong đó, chỉ có thể nói cuộc sống của anh ta đúng là không tồi.
“Chủ nhân của chỗ này chắc là Bạch Kiến Phúc? Người nhà họ Bạch ở thành phố Hải Dương, đây cũng xem như là sản nghiệp của nhà họ Bạch” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
“Ô, anh cũng biết đây là tài sản của nhà họ Bạch sao, vậy anh có biết Bạch Kiến Phúc là ai không? Anh ta là người thừa kế của nhà họ Bạch. Nghe nói, bất kể năng lực cá nhân hay tư cách đều là người được chọn tốt nhất. Hơn ba mươi tuổi còn chưa lập gia đình, đây mới là kim cương hàng thật giá thật này.” Khuôn mặt Triệu Lan Hương đầy mong đợi.
Bùi Nguyên Minh cứng họng, cô gái này đúng là hết thuốc chữa, cả ngày chỉ muốn gả vào nhà giàu. Nhưng vấn đề là làm gì có nhiều nhà giàu như vậy cho cô ta gả? Hơn nữa nhà giàu cũng có tiêu chuẩn chọn con dâu của bọn họ chứ? Chứ dạng như cô ta, cả ngày cứ nghĩ gì không đâu?
Trịnh Tuyết Dương lắc đầu nói: “Lan Hương, em tỉnh táo lại được không? Lần này bạn học của chúng ta tụ tập, cũng không phải là buổi tụ tập gì lớn. Bạch Kiến Phúc sẽ không tới tham gia đâu.”
An Diệu Linh hừ nói: “Tuyết Dương, điểm này thì chị sai rồi. Chị xem, con tiện nhân Châu Tuệ Mẫn này vừa rồi trong nhóm còn nói tổng giám đốc Bạch Kiến Phúc sẽ tới nâng ly cùng chúng ta nữa đó!”
Trịnh Tuyết Dương cùng Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, giờ phút này hai người như thể tâm lí tương thông.
Người khác đến chúc rượu thôi mà, cũng đâu phải chồng cô ta, chuyện này thì có gì để khoe khoang chứ? Đúng là thần kinh!
Lúc này Triệu Lan Hương lại có khuôn mặt hạnh phúc và mong đợi, cô ta luôn mơ ước được gả cho nhà một giàu có, trước đây chưa tìm thấy cơ hội, nhưng hôm nay cuối cùng cô ta cũng đã tìm thấy cơ hội rồi, hơn nữa nói không chừng còn có thể biến ước mơ thành hiện thực.
Nhìn thấy cô ta như vậy, ngay cả An Diệu Linh cũng không chịu được nữa mà phải lắc đầu.
Tại bãi đậu xe của khách sạn suối nước nóng, một người phụ nữ ăn mặc rất điệu đà bước trên đôi giày cao gót vừa xuống xe.
Không thể không công nhận rằng cô ta có dáng người rất chuẩn cùng với khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng không biết có phải dùng axit hyaluronic quá nhiều hay không mà trông khuôn mặt lại có chút gì đó không tự nhiên, giống như đồ sứ được trùng tu cần thận. Mặc dù mọi bộ phận đều là thật, nhưng nhìn tổng thể lên thì trông có hơi giả.
Đứng cùng cô ta là một người đàn ông mặc vest và một chiếc Ferrari đỗ kế bên anh ta.
“Vợ à, chiếc xe anh mượn của cậu họ cũng không tệ đúng không? Lát nữa bạn học của em nhìn thấy sẽ ghen tị muốn chết!” Bạch Phúc An, chồng của Châu Tuệ Mẫn, cũng là họ hàng bên ngoại của nhà họ Bạch lúc này mặt đầy đắc ý nói.
Châu Tuệ Mẫn nắm lấy tay anh ta trìu mến nói: “Chồng à, anh làm tốt lắm. Yên tâm đi, tối nay em sẽ chăm sóc anh thật tốt”.
Bạch Phúc An nhẹ giọng cười: “Vậy thì tối nay anh rất mong đợi!”
Đúng lúc này, bạn học lần lượt kéo đến. Bọn họ rất ghen tị với chiếc Ferrari này, bởi vì họ đều là những gia đình bình thường, đừng nói đến việc sở hữu một chiếc Ferrari, muốn nhìn thấy một cái ngoài đời cũng ít có cơ hội.
Lúc này, từng người từng người một đều đang bận chụp ảnh với chiếc xe, thấy vậy Châu Tuệ Mẫn lại càng đắc ý, cô ta vui tới nỗi cười không khép được miệng.
Họp lớp vì cái gì chứ? Không phải chính là vì những thứ này sao? Nếu không phải muốn thấy được ánh mắt ghen tị của mọi người thì cô ta mở cuộc họp lớp để làm gì?
“Nếu mọi người thích thì có thể ngồi lên xe chụp ảnh, như vậy mới có trải nghiệm chân thật chử.” Châu Tuệ Mẫn mỉm cười đồng thời mở cửa xe ra.
“Châu Tuệ Mẫn, cậu thực sự quá hào phóng!”
“Cuộc sống sung sướng như thế này, thật khiến chúng tôi ghen tỵ! Chồng cậu không chỉ giàu có mà còn đối xử với cậu rất tốt!”
“Khi nào chồng tôi cũng có thể mua cho tôi một chiếc Ferrari thì tốt quá!”
Một đám người đang nói chuyện rôm rả, bọn họ gần như phát khóc vì hâm mộ.
Đúng lúc này, một chiếc Porsche từ đâu đột ngột “vù” một tiếng, dừng lại cách chiếc Ferrari không xa…