Chương 74

“Tuyết Dương, từ lúc tốt nghiệp đến giờ, chưa được gặp lại em.” Giang Văn Huy nhìn Trịnh Tuyết Dương, ánh mắt như lửa đốt: “Nếu như là người khác thì khẳng định là không có cách nào, nhưng với em thì anh nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, em chờ một chút…”

“Đúng rồi, người này là…”

Giang Văn Huy nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Minh một cái, vẻ mặt đầy nghi hoặc, quần áo trên người thanh niên này toàn là đồ vỉa hè, trông kiểu gì cũng thấy nghèo rớt mồng tơi, làm sao có thể đi cùng với hai người Trịnh Tuyết Dương được? Không phải là người làm trong nhà đó chứ?

Triệu Lan Hương khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Xem ra cậu ấm nhà họ Giang đi nước ngoài lâu quá rồi, chẳng biết chút tin tức gì về mấy người bạn học cũ chúng tôi cả, người này chính là chồng của Tuyết Dương, kết hôn với cô ấy ba năm rồi, mà còn chưa động đến một đầu ngón tay của cô ấy nữa…”

“À! Hoá ra anh chính là người đến ở rể của nhà họ Trịnh, cái kẻ vô dụng một quản lý nhỏ bé, ngay cả cửa hàng trưởng, e rằng cũng khó mà tùy ý xếp được một bàn ăn.

“Anh… anh chờ đó cho tôi, tôi đi xếp bàn.” Nghe thấy một đứa con rể tới cửa cũng dám xem thường mình, Giang Văn Huy giận đến tím mặt, nếu hôm nay không thể thu xếp ổn thoả một bàn ăn, chắc chắn anh sẽ không tin.

Đợi đến khi Giang Văn Huy đi vào, Triệu Lan Hương mới hung hăng trợn mắt nhìn anh, nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có biết đặt bàn ở đây rất là khó không, hẹn trước hơn nửa tháng cũng chưa chắc đã có bàn, tôi tốt bụng đưa anh đến đây mở mang tầm mắt, anh lại còn động đến Giang Văn Huy, nếu như lát nữa không xếp được bàn, thì tất cả đều là tại anh đấy!”

“Vậy thì không ăn nữa, nhịn một bữa cơm thì chết người à?” Bùi Nguyên Minh nhếch miệng, nhìn sang Trịnh Tuyết Dương, nói: “Bà xã, em có muốn ăn không?”

“Thấy cũng không tệ.” Trịnh Tuyết Dương thoáng chốc chột dạ, cô quả thật rất có hứng thú với chuỗi nhà hàng này, chỉ là dạo gần đây, công việc của nhà họ Trịnh quá dày đặc, cô căn bản là không có thời gian để đặt hẹn trước, hiện tại Giang Văn Huy nói có thể xếp cho cô một bàn, khiến cho cô thực sự có chút mong chờ.

Nhìn thấy phản ứng của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh lập tức hiểu rõ.

Giang Văn Huy nhất định sẽ không làm được việc này, anh chỉ có thể cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Vân một cuộc. Những người khác không có cách nào trực tiếp đặt bàn, nhưng Công ty Đầu tư Bùi thị lại có một số bàn chuyên dụng trong nhà hàng này, chỉ cần Hạ Vân nói một tiếng, là bọn họ có thể dùng rồi.

Trong văn phòng của nhà hàng miền Bắc.

Cửa hàng trường chân đeo giày tây, mắt nhìn vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Giang Văn Huy, tôi biết rõ cậu là con của ai, nhưng cậu cũng nên biết rằng, đứng sau nhà hàng chúng ta chính là Công ty Đầu tư Bùi thị, ai dám phá hủy quy tắc của nhà hàng này, tôi lập tức đuổi người đó, mời bọn họ rời đi đi, nhưng mà nhớ lịch sự một chút, đừng làm hỏng danh tiếng của nhà hàng chúng ta.”

Giang Văn Huy lau đi mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu nói: “Cửa hàng trưởng, thật sự không thể sao? Không phải vẫn còn một bàn chuyên dụng không ai động đến sao? Có được hay không ạ?”

BOP!

Cửa hàng trường đột nhiên đứng dậy, giáng một cái tát lên mặt của Giang Văn Huy, mắng: “Đầu óc của cậu chỉ để chứa rác thôi à? Đó là bàn dành riêng cho tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị, kể cả có trống, cậu cũng không được phép dùng! Cậu không muốn sống nữa à?”

Nghe đến đây, Giang Văn Huy chỉ có thể đau khổ ôm mặt đi ra khỏi văn phòng, nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu, nữ thần của anh ta đang ở ngay trước mắt, mà anh ta lại chẳng thể làm được gì…

Kettt…

Đột nhiên, cửa phòng làm việc được đẩy ra, cửa hàng trường nói với vẻ mặt kỳ lạ: “Mấy người bạn mà cậu nói, trong đó có phải là có một người họ Trịnh, là con gái của nhà họ Trịnh đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Mau dẫn bọn họ vào đi, gian phòng của Công ty Đầu tư Bùi thị kia cho phép bọn họ dùng.”

Giang Văn Huy vẻ mặt mờ mịt, căn bàn cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vô thức đi ra ngoài nhà hàng.

“Giang Văn Huy, có xếp được bàn cho chúng tôi không vậy?” Triệu Lan Hương đứng trước sân khấu, vẻ mặt dương dương tự đắc liếc sang Bùi Nguyên Minh, mờ miệng hỏi.

“Có.” Giang Văn Huy theo bản năng gật đầu, quả thực đã xếp được bàn, nhưng vì sao lại xếp được thì anh ta lại không biết, giống như là có một nhân vật lớn vừa mới nhúng tay vào, bằng không mà nói, cửa hàng trưởng nóng tính như vậy, làm sao có thể đồng ý cho bọn họ sử dụng bàn dành riêng cho Công ty Đầu tư Bùi thị cơ chứ?

“Tuyết Dương, chị còn không mau đến đây cảm ơn Giang Văn Huy. Nếu

không có cậu ấy, chúng ta không cách nào vào được nhà hàng này đâu.” Triệu Lan Hương vội vàng nói.

Trịnh Tuyết Dương cũng không ngờ được rằng Giang Văn Huy thật sự có thể sắp xếp một bàn ăn, lúc này cũng gật đầu nói: “Giang Văn Huy, tôi biết rõ quy định của nhà hàng các anh, cũng không ngờ được anh sẽ vì chúng tôi mà phá lê, cảm ơn anh rất nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện