Lam Hâm Phú nằm mơ cũng không ngờ được Tằng Trạch Quang sẽ quyết định như vậy, nhưng chuyện dã được định ra. Tằng Trạch Quang chưa từng nói trước với Vương Quốc Hoa vì y tin Vương Quốc Hoa có thể hiểu ý nghĩa của hành động này. Trong nhà nước nhân tài nhiều như biển, Tằng Trạch Quang làm vậy có nghĩa rất đơn giản, y muốn cho tất cả cán bộ trong quận biết một tín hiệu “Vận mệnh các anh do tôi nắm giữ trong tay”
Yy như con cá xoay người, y có xứng với chức vụ đó hay không, có xảy ra vấn đề gì sau này hay không thì chưa ai quan tâm.
Lý Dật Phong cũng không suy nghĩ mấy đến ý nghĩa từ việc này, y đang đặt hết tâm trí vào bản thảo do Vương Quốc Hoa đưa cho Tằng Trạch Quang. Ngoài nội dung không nói, việc Vương Quốc Hoa viết ra, Tằng Trạch Quang sửa chữa đã thể hiện một điều. so sánh với việc đề bạt yy, việc này mới làm Lý Dật Phong chú ý.
Bề ngoài Tằng Trạch Quang không hề tham công, trên thực tế đã rõ ràng nhắn nhủ một tín hiệu mình làm chỗ dựa cho Vương Quốc Hoa. Mặc dù chuyện này đã là thực tế không công khai nhưng bản thảo này như là dán bản thông báo vậy.
Thân là chủ tịch, Lý Dật Phong về sau có thể nhúng tay vào công việc do Vương Quốc Hoa quản lý. Rất nhanh y lấy lại bình thường, chế độ phê duyệt tài chính ở đó, không có mình ký tên thì Vương Quốc Hoa cũng không lấy được, nói cách khác muốn làm gì cũng khó. Vay vốn ngân hàng ư? Khả năng này nhỏ đến đáng thương, dù cho Tằng Trạch Quang ủng hộ nên vay được thì cũng không quan hệ đến mình.
Khách quan mà nói bản thảo này đã chỉ đúng mấy vấn đề tồn tại trong quá trình thu hút đầu tư. Vấn đề này Lý Dật Phong không phải không phát hiện ra nhưng nó liên quan đến quá nhiều mặt, y e ngại. Bây giờ Tằng Trạch Quang đưa vấn đề này ra bàn, Lý Dật Phong cũng hơi phục. Từ góc độ quyền lực, trách nhiệm thì chuyện này quả thật Tằng Trạch Quang thích hợp dẫn đầu hơn. Tằng Trạch Quang nắm quyền nhân sự, tiếng nói với bên dưới cũng lớn hơn.
- Viết thì tốt nhưng tiền thì trợ lý Vương lấy như thế nào?
Lý Dật Phong ý chính là thứ này có phải nên đưa cho mình xem trước không? Nếu không muốn tiền cũng khó.
Tằng Trạch Quang thản nhiên nói:
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là hoàn cảnh thu hút đầu tư có thể được cải thiện hay không? Không chỉ là cải thiện hoàn cảnh đầu tư mà trong toàn bộ quận cũng cần triển khai hành động thay đổi tác phong làm việc. Người làm quan thích đặt mình ở vị trí ông chủ, đây là không được. Lúc ở huyện Nam Sơn, huyện ủy lúc đó đã phổ biến chế độ khảo sát cán bộ, tôi thấy thứ này có thể áp dụng ở quận Lưỡng Thủy.
Lý Dật Phong thế mới biết Tằng Trạch Quang giấu chiêu gì, phổ biến chế độ này không khác gì con dao đặt sau gáy từng cán bộ, lúc nào hạ xuống đều do Tằng Trạch Quang quyết định. đây là quyền lực của bí thư, một khi vị trí dưới mông cán bộ bị người nắm giữ thì không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao được? Hôm sau, Lưu Linh cuộn mình trong lòng Vương Quốc Hoa, cô không ngừng nhỏ giọng nói:
- Không muốn về, mẹ em gọi bảy tám cuộc điện thoại rồi nên …
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Mấy ngày ở chung với Lưu Linh, hắn cũng thay đổi nhiều về suy nghĩ với cô. Trước đây hắn khó tưởng tượng Lưu Linh có thể ở khách sạn cả ngày không đi đâu, lần này đến khách sạn Lưỡng Thủy hắn lại thấy. Trước đây không cảm thấy Lưu Linh nói nhiều, nhưng bây giờ lại thấy cô luôn miệng, lại thấy cô rất thông minh…
Nhìn khuôn mặt không trang điểm của Lưu Linh, Vương Quốc Hoa nghĩ đến gương mặt của Cát Tiếu Mi, còn có cả vẻ mặt khó có thể hình dung thành lời ngày hôm qua. Vấn đề ở khu công nghệ cao theo Vương Quốc Hoa thấy là một công trình mục nát nhưng lại phổ biến ở Trung Quốc.
- Anh nghĩ gì thế?
Lưu Linh nhạy cảm ý thức được Vương Quốc Hoa đang thất thần nên chu miệng nói. Vương Quốc Hoa cúi đầu xin lỗi.
- Công việc rất nhiều, xin lỗi.
Lưu Linh thấy mình rất hưng phấn, người đàn ông này chưa bao giờ yêu cầu mình thứ gì, cô cảm thấy hắn như người anh chiều em gái vậy. Chỉ cần cô yêu cầu là hắn không bao giờ từ chối. Tuổi trẻ, chức vụ cao, túi không thiếu tiền, đẹp trai, tốt với mình, bạn trai như vậy Lưu Linh không tìm được điểm gì không hài lòng. Nếu có điểm không hài lòng chính là hắn quá bận, không có thời gian đi chơi với cô. Nhưng dù bận cứ hết giờ làm là hắn cũng không bận nữa, đều ngồi nghe mình nói linh tinh các thứ.
Nghĩ vậy Lưu Linh đưa tay vào trong áo khoác, ôm eo hắn, áp mặt vào ngực hắn.
- Dựa theo lát nữa, về Thượng Hải không được ở gần.
Trong giọng Lưu Linh mang theo một tia lo lắng, Vương Quốc Hoa cũng mơ hồ ý thức được nhưng không tiện nói gì. Thực tế từ hôm qua Lưu Linh đã có biểu hiện không bình thường, mấy lần ngẩn ra, Vương Quốc Hoa không hỏi chuyện nhà Lưu Linh, hắn hy vọng tình yêu là chuyện của hai người.
Vương Quốc Hoa chỉ có thể tin Lưu Linh có thể trải qua được thử thách, ngoài việc đó ra hắn bất lực. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chịu bước qua cửa cuối cùng, hắn không hy vọng gây áp lực cho sự lựa chọn của cô.
Xe khách cuối cùng đã đưa Lưu Linh rời đi. Vương Quốc Hoa lên xe nói với Lão Lý:
- Đến khu công nghệ cao.
Lão Lý thấy Vương Quốc Hoa không được vui nên cũng chuyên tâm lái xe. Vương Quốc Hoa biết rõ muốn giải quyết vấn đề của khu công nghệ cao thì phải có tiền, không có điều kiện này thì đừng nói gì khác.
Ai cũng kêu thu hút đầu tư, chính thức làm ra thành tích có mấy người? Xây dựng cơ chế phục vụ kiện toàn chỉ là nhân tố khách quan, càng quan trọng hơn là tạo ra một đội ngũ cán bộ của khu công nghệ cao có đầu óc, có trách nhiệm. Đây cũng là vấn đề Vương Quốc Hoa suy nghĩ nhiều nhất.
Khu công nghệ cao cách nội thành 5km, dọc đường đi Vương Quốc Hoa đều nhắm mắt. Tìm được mấu chốt của vấn đề nhưng làm như thế nào để giải quyết?
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Bên kia vang lên tiếng cười của Vương Quốc Duy:
- Anh em, đang bận gì thế? Phi Dương bảo tôi nói với ông chuyện hắn sang Mỹ đã xác định, sang năm đi.
- Đưa máy đây.
Bên kia truyền lại giọng của Du Phi Dương.
- Quốc Hoa, đừng nghe hắn nói, ra nước ngoài chỉ trong thời gian ngắn, trong nước còn nhiều việc phải làm. Đúng, ông phụ trách mảng nào thế?
Du Phi Dương quan tâm hỏi như mang đến một tia ấm áp trong mùa đông, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chủ yếu là thu hút đầu tư, sao, ông chủ Du có tiền không dùng ư?
- Hừ, tôi nghe nói thị xã Lâm Giang sắp có một công ty sản xuất ô tô khổng lồ, chuyện đã được báo lên tỉnh phê duyệt, nghe nói là muốn chế tạo khu công nghiệp sản xuất ô tô lớn nhất nước. Quốc Duy có mấy người bạn làm trong ngành sản xuất linh kiện ô tô đó.
Du Phi Dương cười giải thích, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi động lòng.
- Còn có chuyện tốt này sao? Bây giờ chính quyền các nơi đều đốt đèn tìm đầu tư đây. Thằng kia đừng có nhịn quá mà hỏng đây.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói, đầu kia truyền tới giọng của Vương Quốc Duy.
- Tôi van ông, ông đừng dùng ánh mắt già nua nhìn người được không? Việc này thực ra không có quan hệ mấy với tôi, người ta đây là nhìn về phía trụ sở sản xuất ô tô.
Vương Quốc Hoa nói.
- Phi Dương, ông có quan hệ bên thị xã Lâm Giang không?
Vương Quốc Hoa chỉ rõ vào vấn đề. Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Không vấn đề gì, trước đây bí thư thị ủy thị xã Lâm Giang là cấp dưới nhiều năm của bố tôi. Không có bố tôi ủng hộ thì trụ sở kia không thể đứng dậy nổi. Báo chí nói gì ông đừng tin, mấy thứ linh kiện chính như động cơ vẫn là nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng các linh kiện khác tỉnh yêu cầu nội địa hóa. Vì trụ sở này tỉnh đầu tư rất nhiều tài chính, giai đoạn đầu là 500 triệu, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đó. Không biết những người đó sao lại tìm được Vương Quốc Duy, tôi nghĩ thị xã Lâm Giang cách quận Lưỡng Thủy chỉ tầm 70km, nên hỏi ông có thể đầu tư xây dựng nhà máy linh kiện ở quận Lưỡng Thủy không?
- Gì mà không thể chứ? Đến đây đi, bí thư quận ủy là lão lãnh đạo của tôi, tôi phụ trách quản lý phòng chiêu thương và khu công nghệ cao.
Khu công nghệ cao ngay trước mặt, Vương Quốc Hoa rất hưng phấn dập máy. Khu công nghệ cao nằm cạnh quốc lộ đi thông tới thị xã Lâm Giang. Trạm thu phí cách đó 500m làm mắt Vương Quốc Hoa sáng lên.
Trạm thu phí là gì, Vương Quốc Hoa biết rõ. Chẳng qua là làm đoạn đường 5km rồi làm trạm thu phí. Cựu chủ tịch quận làm ra, Lý Dật Phong lên cũng không có ý dỡ bỏ. Vương Quốc Hoa thầm suy nghĩ vấn đề này có lẽ nên phản ánh với với Tằng Trạch Quang nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu.
Xe vào sân, đây là một căn nhà hai tầng nằm cô đơn ở một khu đất trống trải. Vương Quốc Hoa từ trên xe xuống liếc mắt là thấy Cát Tiếu Mi đang chạy từ trên lầu xuống.
Yy như con cá xoay người, y có xứng với chức vụ đó hay không, có xảy ra vấn đề gì sau này hay không thì chưa ai quan tâm.
Lý Dật Phong cũng không suy nghĩ mấy đến ý nghĩa từ việc này, y đang đặt hết tâm trí vào bản thảo do Vương Quốc Hoa đưa cho Tằng Trạch Quang. Ngoài nội dung không nói, việc Vương Quốc Hoa viết ra, Tằng Trạch Quang sửa chữa đã thể hiện một điều. so sánh với việc đề bạt yy, việc này mới làm Lý Dật Phong chú ý.
Bề ngoài Tằng Trạch Quang không hề tham công, trên thực tế đã rõ ràng nhắn nhủ một tín hiệu mình làm chỗ dựa cho Vương Quốc Hoa. Mặc dù chuyện này đã là thực tế không công khai nhưng bản thảo này như là dán bản thông báo vậy.
Thân là chủ tịch, Lý Dật Phong về sau có thể nhúng tay vào công việc do Vương Quốc Hoa quản lý. Rất nhanh y lấy lại bình thường, chế độ phê duyệt tài chính ở đó, không có mình ký tên thì Vương Quốc Hoa cũng không lấy được, nói cách khác muốn làm gì cũng khó. Vay vốn ngân hàng ư? Khả năng này nhỏ đến đáng thương, dù cho Tằng Trạch Quang ủng hộ nên vay được thì cũng không quan hệ đến mình.
Khách quan mà nói bản thảo này đã chỉ đúng mấy vấn đề tồn tại trong quá trình thu hút đầu tư. Vấn đề này Lý Dật Phong không phải không phát hiện ra nhưng nó liên quan đến quá nhiều mặt, y e ngại. Bây giờ Tằng Trạch Quang đưa vấn đề này ra bàn, Lý Dật Phong cũng hơi phục. Từ góc độ quyền lực, trách nhiệm thì chuyện này quả thật Tằng Trạch Quang thích hợp dẫn đầu hơn. Tằng Trạch Quang nắm quyền nhân sự, tiếng nói với bên dưới cũng lớn hơn.
- Viết thì tốt nhưng tiền thì trợ lý Vương lấy như thế nào?
Lý Dật Phong ý chính là thứ này có phải nên đưa cho mình xem trước không? Nếu không muốn tiền cũng khó.
Tằng Trạch Quang thản nhiên nói:
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là hoàn cảnh thu hút đầu tư có thể được cải thiện hay không? Không chỉ là cải thiện hoàn cảnh đầu tư mà trong toàn bộ quận cũng cần triển khai hành động thay đổi tác phong làm việc. Người làm quan thích đặt mình ở vị trí ông chủ, đây là không được. Lúc ở huyện Nam Sơn, huyện ủy lúc đó đã phổ biến chế độ khảo sát cán bộ, tôi thấy thứ này có thể áp dụng ở quận Lưỡng Thủy.
Lý Dật Phong thế mới biết Tằng Trạch Quang giấu chiêu gì, phổ biến chế độ này không khác gì con dao đặt sau gáy từng cán bộ, lúc nào hạ xuống đều do Tằng Trạch Quang quyết định. đây là quyền lực của bí thư, một khi vị trí dưới mông cán bộ bị người nắm giữ thì không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao được? Hôm sau, Lưu Linh cuộn mình trong lòng Vương Quốc Hoa, cô không ngừng nhỏ giọng nói:
- Không muốn về, mẹ em gọi bảy tám cuộc điện thoại rồi nên …
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Mấy ngày ở chung với Lưu Linh, hắn cũng thay đổi nhiều về suy nghĩ với cô. Trước đây hắn khó tưởng tượng Lưu Linh có thể ở khách sạn cả ngày không đi đâu, lần này đến khách sạn Lưỡng Thủy hắn lại thấy. Trước đây không cảm thấy Lưu Linh nói nhiều, nhưng bây giờ lại thấy cô luôn miệng, lại thấy cô rất thông minh…
Nhìn khuôn mặt không trang điểm của Lưu Linh, Vương Quốc Hoa nghĩ đến gương mặt của Cát Tiếu Mi, còn có cả vẻ mặt khó có thể hình dung thành lời ngày hôm qua. Vấn đề ở khu công nghệ cao theo Vương Quốc Hoa thấy là một công trình mục nát nhưng lại phổ biến ở Trung Quốc.
- Anh nghĩ gì thế?
Lưu Linh nhạy cảm ý thức được Vương Quốc Hoa đang thất thần nên chu miệng nói. Vương Quốc Hoa cúi đầu xin lỗi.
- Công việc rất nhiều, xin lỗi.
Lưu Linh thấy mình rất hưng phấn, người đàn ông này chưa bao giờ yêu cầu mình thứ gì, cô cảm thấy hắn như người anh chiều em gái vậy. Chỉ cần cô yêu cầu là hắn không bao giờ từ chối. Tuổi trẻ, chức vụ cao, túi không thiếu tiền, đẹp trai, tốt với mình, bạn trai như vậy Lưu Linh không tìm được điểm gì không hài lòng. Nếu có điểm không hài lòng chính là hắn quá bận, không có thời gian đi chơi với cô. Nhưng dù bận cứ hết giờ làm là hắn cũng không bận nữa, đều ngồi nghe mình nói linh tinh các thứ.
Nghĩ vậy Lưu Linh đưa tay vào trong áo khoác, ôm eo hắn, áp mặt vào ngực hắn.
- Dựa theo lát nữa, về Thượng Hải không được ở gần.
Trong giọng Lưu Linh mang theo một tia lo lắng, Vương Quốc Hoa cũng mơ hồ ý thức được nhưng không tiện nói gì. Thực tế từ hôm qua Lưu Linh đã có biểu hiện không bình thường, mấy lần ngẩn ra, Vương Quốc Hoa không hỏi chuyện nhà Lưu Linh, hắn hy vọng tình yêu là chuyện của hai người.
Vương Quốc Hoa chỉ có thể tin Lưu Linh có thể trải qua được thử thách, ngoài việc đó ra hắn bất lực. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chịu bước qua cửa cuối cùng, hắn không hy vọng gây áp lực cho sự lựa chọn của cô.
Xe khách cuối cùng đã đưa Lưu Linh rời đi. Vương Quốc Hoa lên xe nói với Lão Lý:
- Đến khu công nghệ cao.
Lão Lý thấy Vương Quốc Hoa không được vui nên cũng chuyên tâm lái xe. Vương Quốc Hoa biết rõ muốn giải quyết vấn đề của khu công nghệ cao thì phải có tiền, không có điều kiện này thì đừng nói gì khác.
Ai cũng kêu thu hút đầu tư, chính thức làm ra thành tích có mấy người? Xây dựng cơ chế phục vụ kiện toàn chỉ là nhân tố khách quan, càng quan trọng hơn là tạo ra một đội ngũ cán bộ của khu công nghệ cao có đầu óc, có trách nhiệm. Đây cũng là vấn đề Vương Quốc Hoa suy nghĩ nhiều nhất.
Khu công nghệ cao cách nội thành 5km, dọc đường đi Vương Quốc Hoa đều nhắm mắt. Tìm được mấu chốt của vấn đề nhưng làm như thế nào để giải quyết?
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Bên kia vang lên tiếng cười của Vương Quốc Duy:
- Anh em, đang bận gì thế? Phi Dương bảo tôi nói với ông chuyện hắn sang Mỹ đã xác định, sang năm đi.
- Đưa máy đây.
Bên kia truyền lại giọng của Du Phi Dương.
- Quốc Hoa, đừng nghe hắn nói, ra nước ngoài chỉ trong thời gian ngắn, trong nước còn nhiều việc phải làm. Đúng, ông phụ trách mảng nào thế?
Du Phi Dương quan tâm hỏi như mang đến một tia ấm áp trong mùa đông, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chủ yếu là thu hút đầu tư, sao, ông chủ Du có tiền không dùng ư?
- Hừ, tôi nghe nói thị xã Lâm Giang sắp có một công ty sản xuất ô tô khổng lồ, chuyện đã được báo lên tỉnh phê duyệt, nghe nói là muốn chế tạo khu công nghiệp sản xuất ô tô lớn nhất nước. Quốc Duy có mấy người bạn làm trong ngành sản xuất linh kiện ô tô đó.
Du Phi Dương cười giải thích, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi động lòng.
- Còn có chuyện tốt này sao? Bây giờ chính quyền các nơi đều đốt đèn tìm đầu tư đây. Thằng kia đừng có nhịn quá mà hỏng đây.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói, đầu kia truyền tới giọng của Vương Quốc Duy.
- Tôi van ông, ông đừng dùng ánh mắt già nua nhìn người được không? Việc này thực ra không có quan hệ mấy với tôi, người ta đây là nhìn về phía trụ sở sản xuất ô tô.
Vương Quốc Hoa nói.
- Phi Dương, ông có quan hệ bên thị xã Lâm Giang không?
Vương Quốc Hoa chỉ rõ vào vấn đề. Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Không vấn đề gì, trước đây bí thư thị ủy thị xã Lâm Giang là cấp dưới nhiều năm của bố tôi. Không có bố tôi ủng hộ thì trụ sở kia không thể đứng dậy nổi. Báo chí nói gì ông đừng tin, mấy thứ linh kiện chính như động cơ vẫn là nhập khẩu từ nước ngoài, nhưng các linh kiện khác tỉnh yêu cầu nội địa hóa. Vì trụ sở này tỉnh đầu tư rất nhiều tài chính, giai đoạn đầu là 500 triệu, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đó. Không biết những người đó sao lại tìm được Vương Quốc Duy, tôi nghĩ thị xã Lâm Giang cách quận Lưỡng Thủy chỉ tầm 70km, nên hỏi ông có thể đầu tư xây dựng nhà máy linh kiện ở quận Lưỡng Thủy không?
- Gì mà không thể chứ? Đến đây đi, bí thư quận ủy là lão lãnh đạo của tôi, tôi phụ trách quản lý phòng chiêu thương và khu công nghệ cao.
Khu công nghệ cao ngay trước mặt, Vương Quốc Hoa rất hưng phấn dập máy. Khu công nghệ cao nằm cạnh quốc lộ đi thông tới thị xã Lâm Giang. Trạm thu phí cách đó 500m làm mắt Vương Quốc Hoa sáng lên.
Trạm thu phí là gì, Vương Quốc Hoa biết rõ. Chẳng qua là làm đoạn đường 5km rồi làm trạm thu phí. Cựu chủ tịch quận làm ra, Lý Dật Phong lên cũng không có ý dỡ bỏ. Vương Quốc Hoa thầm suy nghĩ vấn đề này có lẽ nên phản ánh với với Tằng Trạch Quang nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu.
Xe vào sân, đây là một căn nhà hai tầng nằm cô đơn ở một khu đất trống trải. Vương Quốc Hoa từ trên xe xuống liếc mắt là thấy Cát Tiếu Mi đang chạy từ trên lầu xuống.
Danh sách chương