Lý Dật Phong là một cán bộ nhà nước đã hơn chục năm nên y rõ ràng nhận thức được tố chất của Vương Quốc Hoa chính là thứ mình thiếu.
Người đã đi chỉ lưu lại một chồng giấy, mỗi một chữ đều do chính tay Vương Quốc Hoa viết ra. Mặc dù quy hoạch phát triển này do hai người trao đổi mà thành nhưng Lý Dật Phong biết rõ tám phần công lao là củ Vương Quốc Hoa. Không có tầm nhìn chiến lược hơn người của Vương Quốc Hoa thì không thể có bản quy hoạch này. Đối với việc này, Lý Dật Phong không thầm ghen tị với Tằng Trạch Quang, cũng phục ánh mắt của đối phương. Lần đầu tiên y có suy nghĩ thừa nhận lãnh đạo quận quyết định.
Tình hình bây giờ chính là Vương Quốc Hoa để bản thảo lại cho Lý Dật Phong xử lý, nói cách khác Vương Quốc Hoa làm không công. Lý Dật Phong biết Vương Quốc Hoa nếu giao thứ này cho Tằng Trạch Quang đương nhiên sẽ được coi trọng hơn. Đến lúc ấy Lý Dật Phong cũng chỉ có thể phục tùng quyết định của Quận ủy. Bây giờ do Vương Quốc Hoa chủ động nên chuyện đảo ngược. Sau khi Tằng Trạch Quang đưa ra tư tưởng cải thiện hoàn cảnh đầu tư, Lý Dật Phong đưa ra tư tưởng mượn ngọn gió thị xã Lâm Giang mà thành lập trụ sở sản xuất linh kiện ô tô, hai tư tưởng hợp lại với nhau tạo ra hiệu quả rất tốt.
Đảng ủy nắm vĩ mô cho nên Tằng Trạch Quang làm như vậy là danh chính ngôn thuận. chính quyền nắm tài chính, tư tưởng của Lý Dật Phong cũng hợp lý. Hơn nữa hai việc này không có mâu thuẫn, còn mơ hồ thể hiện sự hợp tác giữa bí thư, chủ tịch quận Lưỡng Thủy.
Lý Dật Phong cũng không cho rằng Vương Quốc Hoa có tầm nhìn chính trị đó, chỉ có thể xuất phát từ lý do đặt công việc lên trên hết. Theo Lý Dật Phong mà nói thì đây chính là vấn đề thái độ công việc.
Lý Dật Phong trầm ngâm một chút rồi cầm bản thảo đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa có ý tốt, mình cũng không nên làm quá. Một người còn trẻ như vậy mà có lòng dạ như thế, Lý Dật Phong này có thể không bằng sao? Không biết từ lúc nào tâm trạng của Lý Dật Phong đã bị Vương Quốc Hoa điều động.
Về văn phòng, Vương Quốc Hoa thấy Nhạc Đông Linh đang chờ ở đó, trong lòng sinh ra một tia ghen ghét nhưng không lộ ra ngoài mặt chỉ thản nhiên nói:
- Có việc gì? - Trợ lý Vương, chuyện sáng nay tôi muốn đến giải thích một chút.
Nhạc Đông Linh thấy rất oan uổng, mình đợi gần cả ngày mới thấy người, trưa cũng phải ăn mì.
- Giải thích gì?
Vương Quốc Hoa đứng im không nhúc nhích, không có ý muốn vào văn phòng nói chuyện. Trên thực tế khi nhìn cách ăn mặc của Nhạc Đông Linh, Vương Quốc Hoa đã thầm nhắc mình phải cẩn thận. Nếu ả này vì vị trí dưới mông mà làm ầm lên, khóc lóc gào thét ở trụ sở ủy ban thì đúng là chết người.
- Trợ lý Vương, có thể vào văn phòng nói chuyện không?
Nhạc Đông Linh hạ quyết tâm nên hơi lắc lắc mông, ưỡn ngực một chút nhưng Vương Quốc Hoa đâu còn lạ mấy trò này nên nó không có tác dụng mấy.
- Có gì không thể nói tại đây? Điều cần thấy tôi đã thấy, cô còn muốn giải thích gì?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói. Ngô Khinh Vũ ở phía xa xuất hiện rất kịp thời, tay còn cầm chổi đi tới.
- Trợ lý Vương, tôi tới quét văn phòng giúp ngài.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng thầm nghĩ Ngô Khinh Vũ nhìn hơi thô nhưng lại là người rất tinh tế.
- Nhạc Đông Linh, cô về suy nghĩ kỹ xem vấn đề mà phòng du lịch đang gặp phải cùng với biện pháp giải quyết, sau đó làm báo cáo gửi lên cho tôi.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy cũng không hay nên tìm cách hoãn binh.
Nhạc Đông Linh không khỏi động tâm thầm nghĩ trợ lý Vương tức nên nói vậy chứ không có ý điều chỉnh mình.
- Mai tôi sẽ nộp cho ngài.
Nhạc Đông Linh không dám ở lâu, chút thủ đoạn cũng ngoan ngoãn thu lại rồi cung kính xin về. Vương Quốc Hoa nhìn cô ta đi khỏi, hắn cười lạnh một tiếng.
- Trợ lý Vương, không có chuyện gì khác thì tôi xin đi trước.
Ngô Khinh Vũ khinh thường nhìn Nhạc Đông Linh rồi cười cười lấy lòng. Vương Quốc Hoa giơ ngón cái lên với chị ta.
- Ngô đại tỷ.
Ngô Khinh Vũ vui vẻ gật đầu cười hì hì bước đi. Mục đích của cô đã đạt được, đây là lo Nhạc Đông Linh làm ra chuyện gì đó. Phụ nữ mà gào khóc xé quần áo hô bị sàm sỡ thì có đi kiện cũng không có chỗ kiện. trợ lý Vương biết ý của mình nên khen mình.
Ngô Khinh Vũ vừa đi, ngoài cửa đã xuất hiện Tiếu Tự Quý. Tiếu Tự Quý từ từ đi tới bên cửa, cẩn thận gõ như sợ gõ hỏng cửa.
Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn thấy là đối phương. Hắn khó hiểu hỏi:
- Phó trưởng phòng Tiếu, vào ngồi đi.
Giờ phút này Vương Quốc Hoa đã không có vẻ lạnh lùng như lúc ở phòng du lịch mà tỏ ra khá ôn hòa. Chẳng qua Tiếu Tự Quý không biết nếu y đến kiện cáo Nhạc Đông Linh thì hoàn toàn sẽ tiến vào sổ đen của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không thích nhất loaij người như vậy.
Tiếu Tự Quý cẩn thận ngồi nửa mông, y móc quyển sổ hồng trong túi ra nói:
- Trợ lý Vương, tôi có chút ý tưởng trong công việc muốn báo cáo với ngài.
- Ừ, anh nói đi.
Vương Quốc Hoa đưa tới điếu thuốc, Tiếu Tự Quý nhìn qua có chút khẩn trương, Vương Quốc Hoa hy vọng y thật sự nói chuyện công việc mà không phải là gây chuyện thị phi.
- Hiện trạng phòng du lịch tôi sẽ không nói, tôi muốn nói về việc làm như thế nào để khu du lịch Tiên Sơn phát triển lên, chuyện này tôi đã cân nhắc rất lâu nhưng thời gian nói chuyện có thể hơi dài, ngài xem …
Z có chút lo lắng Vương Quốc Hoa ngại mất thời gian.
- Anh nói đi, tôi tạm thời không có việc gì, cứ từ từ nói. Chỉ cần là chuyện có lợi cho công việc thì anh cứ việc nói. Lần này không nói xong thì lần sau nói tiếp.
Vương Quốc Hoa cười nói, vừa lúc Ngô Khinh Vũ mang phích nước lên, Vương Quốc Hoa nói:
- Ngô đại tỷ, pha cho phó trưởng phòng Tiếu ly trà.
Tiếu Tự Quý thầm nói với mình đây có thể là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Tiếu Tự Quý không còn trẻ, dấu vết năm tháng đã hiện rõ trên trán y.
- Khu du lịch Phi Tiên ban đầu quy hoạch bao gồm cả hồ Minh Kính của thị trấn Song Long, quy hoạch này vốn khá xuất sắc, cũng là do một chuyên gia nổi tiếng trên tỉnh làm ra. Nhưng lúc áp dụng vào thực tế do vấn đề tài chính nên quy hoạch bị thay đổi mấy lần, biến thành khu du lịch như bây giờ…
Tiếu Tự Quý bắt đầu nói rất cẩn thận, gần như mỗi câu đều suy nghĩ rát kỹ. Sau đó thấy Vương Quốc Hoa nhìn mình với ánh mắt khuyến khích, còn thi thoảng gật đầu khen nên y nói cũng thuận lợi hơn.
- Nhà hát ở hồ Minh Kính theo quy hoạch ban đầu chỉ cần đầu tư một triệu là xây dựng xong nhưng sau khi điều tra thực địa lại có kết luận khác… Nơi đây hoàn toàn có thể xây dựng thành nhà hát lớn nhất thị xã Lưỡng Thủy, lượng khách tôi cũng đã điều tra qua, các huyện xung quanh đều không có nhà hát đáng nhắc tới, xây dựng xong hoàn toàn không sợ thua lỗ …
Thời gian không ngừng trôi về tối. Tiếu Tự Quý nói miệng tuy khô nhưng lại thấy rất thoải mái, đã bao năm đây là lần đầu y có cơ hội trình bày quan điểm công việc của mình. Ngẩng đầu lên, Tiếu Tự Quý giật mình nói:
- Ôi, trời tối rồi, xin lỗi vì làm ngài phải ngồi nghe lâu như vậy.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao, cùng đi ăn, ăn xong chúng ta tiếp tục nói.
…
Chuyện tương tự cũng xảy ra trong văn phòng Tằng Trạch Quang. Lý Dật Phong chủ động đến và lấy ra bản quy hoạch mà Vương Quốc Hoa viết, nói rõ là báo cáo với bí thư. Giữa bí thư và chủ tịch hiếm khi xuất hiện cảnh này, một bên thật lòng muốn báo cáo, một bên cũng chăm chú lắng nghe.
Quy hoạch này rất có tính chiến lược, Lý Dật Phong lúc giới thiệu cũng tăng thêm nhiều nhân tố mới, mấy nhân tố này không quan hệ mấy đến bản quy hoạch nhưng lại có ý nghĩa chính trị. Lý Dật Phong không phải Vương Quốc Hoa, Lý Dật Phong nhấn mạnh ở thời đại coi GDP là chỉ tiêu số một, dưới sự lãnh đạo chính xác của Quận ủy, ủy ban quận triển khai công việc như thế nào. Vương Quốc Hoa lại chú tâm muốn mượn cơ hội này để phát triển kinh tế của quận.
Cùng là một bản quy hoạch nhưng có cách nói ở góc độ khác nhau nên có cảm giác khác nhau, cũng càng làm cho Tằng Trạch Quang thấy hứng thú hơn. Tại sao muốn phát triển kinh tế? Đây là chỉ tiêu cứng áp dụng từ trên xuống. Lãnh đạo không phát triển kinh tế địa phương lên được thì đó không phải lãnh đạo đủ tư cách.
Hiện trạng này Vương Quốc Hoa đã gặp không ít. Bởi vì lãnh đạo chỉ theo đuổi GDP mà tạo ra nhiều quyết định vô nghĩa, hậu quả còn nghiêm trọng hơn tham ô.
Khu công nghệ cao là như vậy, khu du lịch Phi Tiên là như vậy, Vương Quốc Hoa làm việc này cũng là cố gắng dùng năng lực của mình đưa ra quy hoạch phát triển lâu dài cho quận Lưỡng Thủy, về phần danh lợi thì hắn không thèm để ý.
- Đồng chí Dật Phong, ở điều kiện hiện nay mà có thể đưa ra bản quy hoạch đó, rất tốt.
Tằng Trạch Quang chân thành nói.
Lý Dật Phong chỉ vào tờ cuối cùng của bản thảo nói.
- Bí thư Tằng, ngài xem người ký tên một chút.
Tằng Trạch Quang cầm lấy nhìn sau đó nói:
- Sao lại là cậu ta, sao chuyện gì cậu ta cũng xen vào được nhỉ.
Nói là vậy nhưng giọng điệu của y đầy tự hào.
Người đã đi chỉ lưu lại một chồng giấy, mỗi một chữ đều do chính tay Vương Quốc Hoa viết ra. Mặc dù quy hoạch phát triển này do hai người trao đổi mà thành nhưng Lý Dật Phong biết rõ tám phần công lao là củ Vương Quốc Hoa. Không có tầm nhìn chiến lược hơn người của Vương Quốc Hoa thì không thể có bản quy hoạch này. Đối với việc này, Lý Dật Phong không thầm ghen tị với Tằng Trạch Quang, cũng phục ánh mắt của đối phương. Lần đầu tiên y có suy nghĩ thừa nhận lãnh đạo quận quyết định.
Tình hình bây giờ chính là Vương Quốc Hoa để bản thảo lại cho Lý Dật Phong xử lý, nói cách khác Vương Quốc Hoa làm không công. Lý Dật Phong biết Vương Quốc Hoa nếu giao thứ này cho Tằng Trạch Quang đương nhiên sẽ được coi trọng hơn. Đến lúc ấy Lý Dật Phong cũng chỉ có thể phục tùng quyết định của Quận ủy. Bây giờ do Vương Quốc Hoa chủ động nên chuyện đảo ngược. Sau khi Tằng Trạch Quang đưa ra tư tưởng cải thiện hoàn cảnh đầu tư, Lý Dật Phong đưa ra tư tưởng mượn ngọn gió thị xã Lâm Giang mà thành lập trụ sở sản xuất linh kiện ô tô, hai tư tưởng hợp lại với nhau tạo ra hiệu quả rất tốt.
Đảng ủy nắm vĩ mô cho nên Tằng Trạch Quang làm như vậy là danh chính ngôn thuận. chính quyền nắm tài chính, tư tưởng của Lý Dật Phong cũng hợp lý. Hơn nữa hai việc này không có mâu thuẫn, còn mơ hồ thể hiện sự hợp tác giữa bí thư, chủ tịch quận Lưỡng Thủy.
Lý Dật Phong cũng không cho rằng Vương Quốc Hoa có tầm nhìn chính trị đó, chỉ có thể xuất phát từ lý do đặt công việc lên trên hết. Theo Lý Dật Phong mà nói thì đây chính là vấn đề thái độ công việc.
Lý Dật Phong trầm ngâm một chút rồi cầm bản thảo đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa có ý tốt, mình cũng không nên làm quá. Một người còn trẻ như vậy mà có lòng dạ như thế, Lý Dật Phong này có thể không bằng sao? Không biết từ lúc nào tâm trạng của Lý Dật Phong đã bị Vương Quốc Hoa điều động.
Về văn phòng, Vương Quốc Hoa thấy Nhạc Đông Linh đang chờ ở đó, trong lòng sinh ra một tia ghen ghét nhưng không lộ ra ngoài mặt chỉ thản nhiên nói:
- Có việc gì? - Trợ lý Vương, chuyện sáng nay tôi muốn đến giải thích một chút.
Nhạc Đông Linh thấy rất oan uổng, mình đợi gần cả ngày mới thấy người, trưa cũng phải ăn mì.
- Giải thích gì?
Vương Quốc Hoa đứng im không nhúc nhích, không có ý muốn vào văn phòng nói chuyện. Trên thực tế khi nhìn cách ăn mặc của Nhạc Đông Linh, Vương Quốc Hoa đã thầm nhắc mình phải cẩn thận. Nếu ả này vì vị trí dưới mông mà làm ầm lên, khóc lóc gào thét ở trụ sở ủy ban thì đúng là chết người.
- Trợ lý Vương, có thể vào văn phòng nói chuyện không?
Nhạc Đông Linh hạ quyết tâm nên hơi lắc lắc mông, ưỡn ngực một chút nhưng Vương Quốc Hoa đâu còn lạ mấy trò này nên nó không có tác dụng mấy.
- Có gì không thể nói tại đây? Điều cần thấy tôi đã thấy, cô còn muốn giải thích gì?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói. Ngô Khinh Vũ ở phía xa xuất hiện rất kịp thời, tay còn cầm chổi đi tới.
- Trợ lý Vương, tôi tới quét văn phòng giúp ngài.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng thầm nghĩ Ngô Khinh Vũ nhìn hơi thô nhưng lại là người rất tinh tế.
- Nhạc Đông Linh, cô về suy nghĩ kỹ xem vấn đề mà phòng du lịch đang gặp phải cùng với biện pháp giải quyết, sau đó làm báo cáo gửi lên cho tôi.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy cũng không hay nên tìm cách hoãn binh.
Nhạc Đông Linh không khỏi động tâm thầm nghĩ trợ lý Vương tức nên nói vậy chứ không có ý điều chỉnh mình.
- Mai tôi sẽ nộp cho ngài.
Nhạc Đông Linh không dám ở lâu, chút thủ đoạn cũng ngoan ngoãn thu lại rồi cung kính xin về. Vương Quốc Hoa nhìn cô ta đi khỏi, hắn cười lạnh một tiếng.
- Trợ lý Vương, không có chuyện gì khác thì tôi xin đi trước.
Ngô Khinh Vũ khinh thường nhìn Nhạc Đông Linh rồi cười cười lấy lòng. Vương Quốc Hoa giơ ngón cái lên với chị ta.
- Ngô đại tỷ.
Ngô Khinh Vũ vui vẻ gật đầu cười hì hì bước đi. Mục đích của cô đã đạt được, đây là lo Nhạc Đông Linh làm ra chuyện gì đó. Phụ nữ mà gào khóc xé quần áo hô bị sàm sỡ thì có đi kiện cũng không có chỗ kiện. trợ lý Vương biết ý của mình nên khen mình.
Ngô Khinh Vũ vừa đi, ngoài cửa đã xuất hiện Tiếu Tự Quý. Tiếu Tự Quý từ từ đi tới bên cửa, cẩn thận gõ như sợ gõ hỏng cửa.
Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn thấy là đối phương. Hắn khó hiểu hỏi:
- Phó trưởng phòng Tiếu, vào ngồi đi.
Giờ phút này Vương Quốc Hoa đã không có vẻ lạnh lùng như lúc ở phòng du lịch mà tỏ ra khá ôn hòa. Chẳng qua Tiếu Tự Quý không biết nếu y đến kiện cáo Nhạc Đông Linh thì hoàn toàn sẽ tiến vào sổ đen của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không thích nhất loaij người như vậy.
Tiếu Tự Quý cẩn thận ngồi nửa mông, y móc quyển sổ hồng trong túi ra nói:
- Trợ lý Vương, tôi có chút ý tưởng trong công việc muốn báo cáo với ngài.
- Ừ, anh nói đi.
Vương Quốc Hoa đưa tới điếu thuốc, Tiếu Tự Quý nhìn qua có chút khẩn trương, Vương Quốc Hoa hy vọng y thật sự nói chuyện công việc mà không phải là gây chuyện thị phi.
- Hiện trạng phòng du lịch tôi sẽ không nói, tôi muốn nói về việc làm như thế nào để khu du lịch Tiên Sơn phát triển lên, chuyện này tôi đã cân nhắc rất lâu nhưng thời gian nói chuyện có thể hơi dài, ngài xem …
Z có chút lo lắng Vương Quốc Hoa ngại mất thời gian.
- Anh nói đi, tôi tạm thời không có việc gì, cứ từ từ nói. Chỉ cần là chuyện có lợi cho công việc thì anh cứ việc nói. Lần này không nói xong thì lần sau nói tiếp.
Vương Quốc Hoa cười nói, vừa lúc Ngô Khinh Vũ mang phích nước lên, Vương Quốc Hoa nói:
- Ngô đại tỷ, pha cho phó trưởng phòng Tiếu ly trà.
Tiếu Tự Quý thầm nói với mình đây có thể là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Tiếu Tự Quý không còn trẻ, dấu vết năm tháng đã hiện rõ trên trán y.
- Khu du lịch Phi Tiên ban đầu quy hoạch bao gồm cả hồ Minh Kính của thị trấn Song Long, quy hoạch này vốn khá xuất sắc, cũng là do một chuyên gia nổi tiếng trên tỉnh làm ra. Nhưng lúc áp dụng vào thực tế do vấn đề tài chính nên quy hoạch bị thay đổi mấy lần, biến thành khu du lịch như bây giờ…
Tiếu Tự Quý bắt đầu nói rất cẩn thận, gần như mỗi câu đều suy nghĩ rát kỹ. Sau đó thấy Vương Quốc Hoa nhìn mình với ánh mắt khuyến khích, còn thi thoảng gật đầu khen nên y nói cũng thuận lợi hơn.
- Nhà hát ở hồ Minh Kính theo quy hoạch ban đầu chỉ cần đầu tư một triệu là xây dựng xong nhưng sau khi điều tra thực địa lại có kết luận khác… Nơi đây hoàn toàn có thể xây dựng thành nhà hát lớn nhất thị xã Lưỡng Thủy, lượng khách tôi cũng đã điều tra qua, các huyện xung quanh đều không có nhà hát đáng nhắc tới, xây dựng xong hoàn toàn không sợ thua lỗ …
Thời gian không ngừng trôi về tối. Tiếu Tự Quý nói miệng tuy khô nhưng lại thấy rất thoải mái, đã bao năm đây là lần đầu y có cơ hội trình bày quan điểm công việc của mình. Ngẩng đầu lên, Tiếu Tự Quý giật mình nói:
- Ôi, trời tối rồi, xin lỗi vì làm ngài phải ngồi nghe lâu như vậy.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao, cùng đi ăn, ăn xong chúng ta tiếp tục nói.
…
Chuyện tương tự cũng xảy ra trong văn phòng Tằng Trạch Quang. Lý Dật Phong chủ động đến và lấy ra bản quy hoạch mà Vương Quốc Hoa viết, nói rõ là báo cáo với bí thư. Giữa bí thư và chủ tịch hiếm khi xuất hiện cảnh này, một bên thật lòng muốn báo cáo, một bên cũng chăm chú lắng nghe.
Quy hoạch này rất có tính chiến lược, Lý Dật Phong lúc giới thiệu cũng tăng thêm nhiều nhân tố mới, mấy nhân tố này không quan hệ mấy đến bản quy hoạch nhưng lại có ý nghĩa chính trị. Lý Dật Phong không phải Vương Quốc Hoa, Lý Dật Phong nhấn mạnh ở thời đại coi GDP là chỉ tiêu số một, dưới sự lãnh đạo chính xác của Quận ủy, ủy ban quận triển khai công việc như thế nào. Vương Quốc Hoa lại chú tâm muốn mượn cơ hội này để phát triển kinh tế của quận.
Cùng là một bản quy hoạch nhưng có cách nói ở góc độ khác nhau nên có cảm giác khác nhau, cũng càng làm cho Tằng Trạch Quang thấy hứng thú hơn. Tại sao muốn phát triển kinh tế? Đây là chỉ tiêu cứng áp dụng từ trên xuống. Lãnh đạo không phát triển kinh tế địa phương lên được thì đó không phải lãnh đạo đủ tư cách.
Hiện trạng này Vương Quốc Hoa đã gặp không ít. Bởi vì lãnh đạo chỉ theo đuổi GDP mà tạo ra nhiều quyết định vô nghĩa, hậu quả còn nghiêm trọng hơn tham ô.
Khu công nghệ cao là như vậy, khu du lịch Phi Tiên là như vậy, Vương Quốc Hoa làm việc này cũng là cố gắng dùng năng lực của mình đưa ra quy hoạch phát triển lâu dài cho quận Lưỡng Thủy, về phần danh lợi thì hắn không thèm để ý.
- Đồng chí Dật Phong, ở điều kiện hiện nay mà có thể đưa ra bản quy hoạch đó, rất tốt.
Tằng Trạch Quang chân thành nói.
Lý Dật Phong chỉ vào tờ cuối cùng của bản thảo nói.
- Bí thư Tằng, ngài xem người ký tên một chút.
Tằng Trạch Quang cầm lấy nhìn sau đó nói:
- Sao lại là cậu ta, sao chuyện gì cậu ta cũng xen vào được nhỉ.
Nói là vậy nhưng giọng điệu của y đầy tự hào.
Danh sách chương