Hồ Minh kính vào buổi sáng cuối tuần rất yên tĩnh. Hai người nằm trong chăn ấm không muốn dậy.

- Dậy thôi, ra ngoài đi dạo rồi ăn sáng. Đồ ăn ở đây rất ngon, dậy đi, nếu không dậy cho anh lạnh chết.
Nghiêm Giai Ngọc bê chậu nước sôi đầy thỏa mãn đứng trước giường uy hiếp.

Vương Quốc Hoa lười biếng nhìn cô.
- Mệt không muốn dậy.

Nghiêm Giai Ngọc bị nói đỏ mặt. Vương Quốc Hoa xoay người muốn ngủ tiếp. Nghiêm Giai Ngọc đảo đảo mắt lặng lẽ đưa tay vào trong chăn nói:
- Mau dậy nếu không ra tay độc ác.

Vương Quốc Hoa không động đậy như thà chết không nghe. Mãi đến khi tay lạnh của Nghiêm Giai Ngọc cầm bảo bối, hắn mới hét thảm một tiếng.

Hai người đi bộ trên thị trấn, Vương Quốc Hoa nhìn hết bên này tới bên kia. Có lẽ dậy muộn nên thị trấn không quá náo nhiệt, trên trấn có vài cửa hàng mở nhưng không đông khách cho lắm.

Hồ Minh Kính và thị trấn Song Long vốn thuộc quy hoạch chung của khu du lịch Phi Tiên. Vương Quốc Hoa không rõ nguyên nhân tại sao quy hoạch không thực hiện được. Hắn được phân công quản lý phòng du lịch nên dự định một lần nữa khởi động lại quy hoạch này cho nên vừa đi hắn vừa xem rất cẩn thận.

- Hồ trước đây rộng gấp ba lần bây giờ.
Nghiêm Giai Ngọc khá quen với nơi này, lúc đứng ở trên cao nhìn hồ, cô giới thiệu.

- Ồ, sao lại nhỏ đi? Nghe nói ba năm trước có hạn hán, người dân liền lấp đất làm nhà, kết quả hồ bây giờ chỉ rộng từng đó. Anh nhìn đình trên đỉnh núi Phi Tiên kia không? Đó là đình Quan Nguyệt, tục truyền có tiên nhân từng đến đình ngắm trăng uống rượu rồi lưu lại câu thơ Lưỡng thủy giáp minh kính.

Vương Quốc Hoa không nghĩ còn có cách nói này. Cái gọi là hạn hán kia là cách nói của quan chức, ba năm qua thực tế là ba năm mưa thuận gió hòa nhất trong trăm năm qua. Cách nói này không biết có thể làm ai tin không, mặc dù nói câu này do một vị giáo sư nổi tiếng nói ra nhưng hắn có thể khẳng định ông trời lưu lại thứ tốt cho loài người đều bị phá gần hết.

Vương Quốc Hoa có một ngày nhàn nhã ở thị trấn Song Long, Công an quận lại có một hành động lớn. Công an quận bắt được hơn 50 tên lưu manh, côn đồ, Công an quận cũng lên đài truyền hình quận nói đây là làm theo chỉ thị của Quận ủy, làm như thế nào cải cách sáng tạo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp cho quận.

Sáng thứ hai đi làm, Vương Quốc Hoa được không ít người ân cần chào hỏi. Giống như chỉ sau một đêm mọi người lại thấy hắn tốt.

Nhà ủy ban quận phân cho Vương Quốc Hoa chưa vào ở, gần đây đang được sửa chữa. Đỗ Tường đã tìm Vương Quốc Hoa hai lần nói chuyện này, chỉ phải trả 5,5 ngàn là phòng thuộc về Vương Quốc Hoa.

Giá nhà như vậy làm hắn không khỏi nghĩ đến giá nhà ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Nếu có tiền mau mấy căn nhà rồi để chục năm sau bán sẽ rất lãi.

Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng vào căn phòng kia ở. Hắn chỉ có một mình nên không quá quan trọng. Căn nhà có ba phòng, một phòng khách, chỉ có phòng ngủ chính là được dùng tới.

Bộ máy tổ quy hoạch chính thức thành lập vào ngày đầu tiên của năm 1995. Ngày hôm đó hai nhà đầu tư Vương Quốc Duy mang tới sau khi đàm phán đã chính thức ký kết hợp đồng với khu công nghệ cao quận Lưỡng Thủy. Hai công ty tổng cộng đầu tư 80 triệu chia làm hơi giai đoạn. Giai đoạn một sẽ chính thức khởi công trong tháng 1/2005.

Cuối năm không ngừng có nhà đầu tư đến văn phòng vì chính sách ưu đãi do quận Lưỡng Thủy đưa ra. Chỉ trong nửa tháng cuối năm khu công nghệ cao và Khu khai phát đã có mười mấy công ty ký hợp đồng, tổng vốn đầu tư trên 350 triệu, trụ sở sản xuất linh kiện ô tô đã cơ bản hình thành.

Mùa xuân năm 95 có thể nói Lý Dật Phong rất đắc ý, y không ngừng lên truyền hình.

Ngày 29/12 âm lịch, Vương Quốc Hoa đến lúc này coi như mới hết bận. Trong thời gian qua Vương Quốc Hoa quả thật rất bận. Lý Dật Phong ngoài xuất hiện lúc ký tên ra thời gian còn lại đều vứt hết cho Vương Quốc Hoa. Một phó tổ trưởng khác – Vu Lâm sau lần đó bị lãnh đạo thị ủy cảnh cáo bằng miệng, cảnh cáo này nhìn như nhẹ nhưng làm Vu Lâm mất ăn mất ngủ. Quyết định cảnh cáo do Ôn Xương Thịnh đề nghị, Nghiêm Hữu Quang phụ họa.

- Trợ lý Vương, tôi đưa quà tết đến.
Trưởng phòng chiêu thương Lam Hâm Phú gần đây có thể nói rất vui vẻ, liên tiếp có các công ty đầu tư vào quận Lưỡng Thủy, trong đó công lao của y là không thể bỏ qua. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là lãnh đạo quận tin tưởng. Năm nay phòng chiêu thương xem như là một năm béo bở, thành tích tới tay, tết trưởng phòng mới cũng không keo kiệt, mỗi người được 200 đồng tiền tết. Phòng chiêu thương đương nhiên không thiếu phần của Vương Quốc Hoa.

- Đồ xem ra không ít, tôi xem nào.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua, hai chiếc túi không biết chứa gì ở trong đó. Hắn vừa định mở túi, Lam Hâm Phú vội vàng ngăn lại:
- Đừng mà, đều là đồ thực phẩm tươi sống. Thôi, tôi trực tiếp bảo người để lên xe của ngài.

Vương Quốc Hoa nghe vậy đã thấy không đúng nhưng không nói phá. Hắn cười cười xua tay bảo Lam Hâm Phú rời đi. Lam Hâm Phú vừa đi, Cát Tiếu Mi và Nhạc Đông Linh lại tới.

- Trợ lý Vương, tôi tới chúc tết ngài.
Hai người phụ nữ đồng thanh nói, không biết sao lại đi cùng nhau.
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã nương tay với Nhạc Đông Linh. Nguyên nhân là Nhạc Đông Linh về ba ngày sau viết ra một bản kế hoạch mười nàn chữ khá chi tiết, Vương Quốc Hoa cho rằng cô có năng lực chỉ là trước đây không biểu hiện ra.

Bên phía Tiếu Tự Quý, Vương Quốc Hoa cũng có an bài tốt cho y. Sau khi Nhạc Đông Linh biết Tiếu Tự Quý làm ra bản quy hoạch mới của khu du lịch Phi Tiên đã lập tức tỏ vẻ toàn lực phối hợp với công việc của Tiếu Tự Quý. Đương nhiên nguyên nhân cuối cùng làm Vương Quốc Hoa lương tay là do Lý Dật Phong đã nói chuyện riêng với hắn, khẳng định Nhạc Đông Linh có năng lực. Vương Quốc Hoa không biết Nhạc Đông Linh sao đi thông được cửa Lý Dật Phong, nhưng nếu Lý Dật Phong tỏ thái độ thì hắn cũng phải chấp nhận.

Hai người phụ nữ đều xách theo túi. Vương Quốc Hoa vừa thấy mấy thứ này thì đoán cốp sau xe không bỏ hết nổi. Hắn bảo lão Lý lên lấy một nửa mang về. Ba ngành do hắn quản lý đưa quà tết còn chưa tính, đang lúc Vương Quốc Hoa chuẩn bị hết giờ làm lại bị hai nhà đầu tư chặn lại chết sống bỏ lại hai túi rồi đi. Vương Quốc Hoa lại phải bảo lão Lý mang bỏ xuống xe.

Xe chưa kịp khởi động, Đỗ Tường đã chạy tới gọi:
- Trợ lý Vương, quà tết anh còn chưa lấy.

Một xu không tới mà được đầy xe quà, đây cũng là do Vương Quốc Hoa đi sớm. Hắn đi chưa lâu đã có mấy nhà đầu tư tìm tới cửa. Biết trợ lý Vương đã đi, bọn họ đều vỗ đùi kêu đáng tiếc.

Lý Dật Phong vốn có ý tết này Vương Quốc Hoa đi quanh chúc tết, không ngờ Vương Quốc Hoa lại từ chối việc ra danh, chỉ nói sẽ trực vào mồng bốn, mồng năm.

Ra khỏi huyện thành trời đổ tuyết, tuyết rơi càng lúc càng lớn. Vương Quốc Hoa không dám đi nhanh, hắn về tới thôn Vương gia thì trời đã tối. Người nhà chờ Vương Quốc Hoa về mới ăn tất niên. Thấy con, Trần Thúy Hoa không ngừng trách móc nói gì người bình thường không về thăm nhà.

Nhà mới cũng có một vài thay đổi. Vương Quốc Duy bảo người đưa đồ điện tới, Tv là loại máy nhập từ Nhật về. Ở thời đại Tv đen trắng còn hoành hành, Tv 21 còn hoàn hành thì Tv nhà Vương Lão Thật không thể nghi ngờ là niềm tự hào của thôn. người thôn Vương gia đến thị trấn hơi tí là nói “Anh giỏi so với nhà Vương Quốc Hoa xem” Nuối tiếc chính là điều hòa không có đất sử dụng, điện ở nông thôn quá yếu nên thứ này chỉ dùng để bày cho đẹp.

Càng làm Vương Quốc Hoa á khẩu mình chở xe quà về không phát huy tác dụng gì. Nhà sớm có người đưa đầy quà tết tới. Gà, cá, thịt do Lưu Bỉnh Khôn đưa tới ngày 25, hình như không lấy tiền. Rượu thuốc do Cổ Tuần, Cao Cận Giang mang tới.

Anh rể Tạ Mãn Hòa ra giúp mang quà trên xe vào, cháu gái nhanh tay mở một túi ra sau đó mất hứng nói:
- Chẳng có gì ăn ngon cả, lại mấy thứ này.

Vương Quốc Hoa nhìn thì thấy toàn là đồ, hải sản, đồ khô, thuốc, rượu, thị bò… Sờ sờ đầu cháu gái, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chúng ta mở túi khác, không có đồ ngon thì mai cậu chở cháu đi mua, muốn ăn gì thì mua đó.

Cô bé sung sướng vỗ tay, mở túi khác làm Vương Quốc Hoa ngẩn ra. Hai túi này do một nhà đầu tư đưa tới, bên trong là bốn tút Trung hoa, hai chai Mao Đài, hai chai Ngũ lương dịch, bên trên còn có một phong bao mở ra là 1000 tệ.

Vương Quốc Hoa vội vàng mở túi khác ra cũng thấy tương tự như vậy. Mấy thứ này làm anh rể Tạ Mãn Hòa lắp bắp nói:
- Túi này đáng bao tiền?

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói.
- Mấy thứ này đừng đụng tới, sau tết em còn có việc dùng tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện