Rót đầy chén, Lưu Đông Phàm cầm chén nói:
- Không nói gì cả, tôi trước một chén, Quốc Hoa tùy ý.
Vương Quốc Hoa cười ha hả chạm chén uống cạn.
- Quốc Hoa, cậu cảm thấy thư ký Kiều là người như thế nào?
Lưu Đông Phàm rót rượu rồi nhỏ giọng nói.
Vương Quốc Hoa liếc đối phương thản nhiên nói:
- Cần gì để ý cái này.
Lưu Đông Phàm có chút xấu hổ cười cười, Vương Quốc Hoa nói mặc dù rất khách khí nhưng cũng có mấy điểm sắc bén. Cũng may không khí đang khá tốt nên hai người không để trong lòng.
- Không nói chuyện này cũng tốt, cậu cảm thấy lần này các lãnh đạo có được bí thư Hứa ủng hộ không?
Lưu Đông Phàm hỏi sang việc này, Vương Quốc Hoa nghĩ đến lời Du Vân Vân nói nên cân nhắc.
- Có lẽ khó, thị xã Giang Loan trước giải phóng là tỉnh thành, không ít nhân vật lớn trong tỉnh đều từ đây đi ra.
Lưu Đông Phàm cũng hiểu đôi chút về tình hình hiện nay, nghe xong gật đầu nói:
- Tôi cũng cho rằng hy vọng không lớn, xem ra lãnh đạo phí công rồi.
Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn hắn nói.
- Anh sao nghĩ như vậy? Nhìn nhận vấn đề không được đầy đủ, anh không thể chia vấn đề ra mà nhìn. Ý của lãnh đạo ở việc này chỉ vì một đường cao tốc sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ là thông qua lần hoạt động công khai này thì cũng sẽ khiến ảnh hưởng nhớ thêm về mình sao? - Ồ.
Lưu Đông Phàm hoàn toàn ngây dại sửng sốt khá lâu mới từ tốn nói.
- Ý của cậu là?
- Không nói, uống rượu.
Vương Quốc Hoa cắt ngang lời hắn, có những lời nên để ở trong lòng, không nên nói ra. Đề tài rất nhanh qua đi nhưng vẫn mang tới ảnh hưởng lớn đến cho Lưu Đông Phàm. Trong thời gian sau đó Lưu Đông Phàm vẫn có vẻ không yên. Vương Quốc Hoa không khỏi thất vọng vì năng lực của đối phương nên không nói nữa.
Ôn Xương Thịnh và Tằng Trạch Quang về đã là 10h tối, trên đường hai người không nói gì. Về tới cửa, Ôn Xương Thịnh nói với Tằng Trạch Quang:
- Nghỉ sớm đi.
Tâm trạng Tằng Trạch Quang cũng không quá vui, nhìn như mất mát. Y định về phòng nhưng nghĩ lại nên sang gõ cửa văn phòng Vương Quốc Hoa. Cửa mở ra Tằng Trạch Quang thấy trong có rượu và đồ ăn. Đồ ăn coi như hết, rượu đang uống với lạc.
- Ha ha, đang uống à, cho tôi một chén, Đông Phàm, cậu xuống gọi thêm đồ ăn.
Tằng Trạch Quang nói một câu, việc này coi như làm khó Lưu Đông Phàm. Mồng hai, lúc này là 10h hơn thì đi đâu mà kiếm đồ ăn.
Vương Quốc Hoa nghe xong vội vàng nói:
- Đông Phàm, lấy chìa khóa xe của tôi trong xe có thuốc, rượu, còn có ít đồ nhậu, anh mang lên đây.
Cái này coi như nhắc nhở Tằng Trạch Quang, y nói:
- Cũng không còn sớm, lấy chút gì đó là được rồi.
Tằng Trạch Quang ngồi xuống tự rót cho mình một chén sau đó thở dài nói:
- Hơi phiền, bí thư Hứa mặc dù không tỏ thái độ nhưng ý rất rõ ràng hầu hết thường vụ tỉnh ủy đều có khuynh hướng rõ ràng.
Vương Quốc Hoa sớm biết có kết quả này nên không nói gì. Tằng Trạch Quang cầm điếu thuốc Vương Quốc Hoa châm cho, hít sâu một hơi mới nói:
- Không cam lòng, chúng ta làm nhiều công việc như vậy cơ mà.
- Bí thư Ôn có thái độ gì?
Vương Quốc Hoa lờ mờ hỏi một câu, Tằng Trạch Quang ngẩn ra nói:
- Còn có thể có thái độ gì, nhìn qua là thấy không vui.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Phía nam có một cách làm có lẽ có thể tham khảo một chút.
Tằng Trạch Quang phản ứng rất nhanh nên hỏi:
- Cách làm gì?
- Vay tiền làm đường, thu phí trả lại hoặc là đưa tài chính vào, bên nhà đầu tư thu phí một số năm nhất định sau đó chính quyền địa phương lấy lại quyền sở hữu đường.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói ra câu này làm mắt Tằng Trạch Quang sáng rực nhưng lập tức mờ đi.
- Không dễ làm, thứ này ở phía nam còn được nhưng ở nội địa chưa chắc có thể.
Vương Quốc Hoa nói:
- Không thử một lần sao biết? Chúng ta có thể đưa ra báo cáo trình lên thị ủy, sau đó trình lên trên. Với tình hình phát triển kinh tế của quận Lưỡng Thủy hiện nay thì giao thông sẽ thành trở ngại lớn trong tương lai. Về công về tư cũng nên tranh thủ.
Mạo hiểm và lợi ích luôn cùng tồn tại, câu cuối cùng của Vương Quốc Hoa đã đả động Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm, mặc kệ thành hay không thì đều phải làm.
Mục đích đạt được, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cầm chén lên nói:
- Sếp, tôi mời ngài.
Lưu Đông Phàm đã về, trong tay chỉ có rượu không có đồ ăn. Tằng Trạch Quang vui hơn nên không nói gì hắn, chỉ có chút kinh ngạc nhìn hắn. Lưu Đông Phàm vội vàng giải thích:
- Tôi đưa mấy thứ kia cho nhân viên phục vụ, đưa cô ta 200 đồng bảo cô ta đi làm nóng rồi mang lên.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm kêu đáng tiếc, Lưu Đông Phàm vẫn thiếu chút kinh nghiệm, chuyện làm không sai nhưng anh không nên nói ra. Nói là đưa cho nhân viên phục vụ hỗ trợ làm rồi đưa ra. Anh nói hết chi tiết thì lãnh đạo nghĩ như thế nào? Đây cũng là bạn học cho hắn, đôi khi dù làm tốt báo cáo một câu không đúng là sẽ khiến lãnh đạo khó chịu.
Quả nhiên Tằng Trạch Quang hơi sa sầm mặt lại. Y không nói gì Lưu Đông Phàm mà nói với Vương Quốc Hoa
- Nào, chúng ta tiếp tục nói tư tưởng vừa nãy.
Trưa hôm sau Vương Quốc Hoa vừa dậy rửa mặt xong, Lưu Đông Phàm đã sang gọi
- Quốc Hoa, bí thư Ôn dặn cậu tỉnh thì tới phòng bí thư.
Vương Quốc Hoa đang định lên lầu nhưng nghĩ sao lại nói:
- Đông Phàm, có đôi khi chuyện làm như thế nào khi báo cáo có thể cắt giảm một chút. Hầu hết những lúc lãnh đạo chỉ xem kết quả.
Nói xong hắn đi thẳng, Lưu Đông Phàm hoàn toàn ngây dịa. Lời này là có ám chỉ nhưng chỉ gì, mình nói gì sai sao?
Lên tầng gõ cửa, mở cửa là Kiều Hạo Nam. Thấy Vương Quốc Hoa, Kiều Hạo Nam giơ ngón cái lên:
- Lão đệ, nhờ có cậu.
Vương Quốc Hoa vào, Ôn Xương Thịnh đang suy nghĩ, Tằng Trạch Quang ngồi đối diện hút thuốc không nói. Nhìn Vương Quốc Hoa, Ôn Xương Thịnh nói:
- Ngồi đi, cậu đúng là đưa vấn đề khó khăn cho chúng tôi.
Nói là vậy nhưng giọng Ôn Xương Thịnh khá nhẹ. Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống cầm bao thuốc Trung hoa trên bàn lấy một điếu.
- Các lãnh đạo đã ăn sáng chưa? Ăn chút gì đó, Hoàng đế cũng không thể nhịn đói.
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói, Ôn Xương Thịnh vui vẻ vỗ đùi.
- Đúng, ăn đã, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Kiều Hạo Nam nghe vậy vội vàng đi gọi điện bảo mang đồ ăn sáng lên.
- Vẫn còn chút thời gian, Quốc Hoa nói xem có ý tưởng gì?
Ôn Xương Thịnh tung đề tài, Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Thực ra cũng không có ý tưởng gì mới, chính là cảm thấy hai vị lãnh đạo đều là người làm sự nghiệp, muốn cố gắng lưu lại gì đó cho dân chúng thị xã Lưỡng Thủy, không cam lòng cứ như vậy vỗ mông đi nên tôi mới dám đưa ra ý này.
Ôn Xương Thịnh nghe xong cười ha hả đưa tay tới:
- Nói rất đúng, quan cổ đại chú ý câu làm quan một khóa tạo phúc một phương, làm cầu, sửa đường, xây trường, đây là tích quan đức. Đảng viên chúng ta còn kém quan viên thời cổ sao? Tôi làm bí thư đã vài năm nói ra cũng xấu hổ, thật đúng là không làm ra được chuyện gì lớn. Tư tưởng này của Quốc Hoa làm tôi phải suy nghĩ. Trước chúng ta làm việc đều theo quy củ. Thủ tướng Đặng nói rất đúng, mèo đen mèo trắng chỉ bắt được chuột chính là mèo tốt.
Ôn Xương Thịnh đã nói rõ thái độ của y, Vương Quốc Hoa thầm phục trong lòng. Có can đảm mạo hiểm, phá vỡ thói quen cũ là rất hiếm. Ôn Xương Thịnh có thể tiếp nhận tư tưởng này nói rõ đối phương là lãnh đạo có quyết đoán.
Tằng Trạch Quang tiếp lời.
- Sau khi về tôi sẽ tổ chức nhân viên triển khai việc này, đầu tiên mời các chuyên gia đến khảo sát, đưa ra phương án sau đó trình lên thị ủy.
Ôn Xương Thịnh lắc đầu nói:
- Chuyện này không chỉ là chuyện của quận Lưỡng Thủy, vẫn do thị ủy ra mặt, quận Lưỡng Thủy hỗ trợ.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Ôn Xương Thịnh bảo mọi người cung ăn. Vương Quốc Hoa ăn nhanh nhất, vừa bỏ bát Lưu Đông Phàm đã gõ cửa đi vào nói:
- Quốc Hoa, cậu có điện.
Vương Quốc Hoa nghe, Du Phi Dương ở bên kia cười nói:
- Mau, em gái tôi muốn học máy vi tính.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Xin ông đó, ông mời giáo viên chuyên nghiệp cho Phỉ Phỉ là được mà. Tôi còn phải đi làm.
Ôn Xương Thịnh bỏ bát ra hiệu với Vương Quốc Hoa.
Du Phi Dương cười khổ nói
- Ông nghĩ tôi không đề nghị ư nhưng nó không nghe. Ông đến đi.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Sợ ông rồi, tôi tới, kiếp trước đúng là nợ ông.
Lời này có vài phần cố ý, quả nhiên Ôn Xương Thịnh nghe xong trừng mắt nhìn hắn:
- Cậu giấu sâu thật đó.
Vương Quốc Hoa vô tội nói:
- Bí thư Ôn, thật không phải như ngài nghĩ, quan hệ giữa tôi và Du Phi Dương không có quan hệ gì với bí thư Hứa.
Ôn Xương Thịnh nói:
- Ai nói là cậu với Du Phi Dương, tôi nói chính là Hứa Phỉ Phỉ.
Vương Quốc Hoa ho khan liên tục…
Tằng Trạch Quang cười cười vỗ vai hắn:
- Bảo trọng.
- Không nói gì cả, tôi trước một chén, Quốc Hoa tùy ý.
Vương Quốc Hoa cười ha hả chạm chén uống cạn.
- Quốc Hoa, cậu cảm thấy thư ký Kiều là người như thế nào?
Lưu Đông Phàm rót rượu rồi nhỏ giọng nói.
Vương Quốc Hoa liếc đối phương thản nhiên nói:
- Cần gì để ý cái này.
Lưu Đông Phàm có chút xấu hổ cười cười, Vương Quốc Hoa nói mặc dù rất khách khí nhưng cũng có mấy điểm sắc bén. Cũng may không khí đang khá tốt nên hai người không để trong lòng.
- Không nói chuyện này cũng tốt, cậu cảm thấy lần này các lãnh đạo có được bí thư Hứa ủng hộ không?
Lưu Đông Phàm hỏi sang việc này, Vương Quốc Hoa nghĩ đến lời Du Vân Vân nói nên cân nhắc.
- Có lẽ khó, thị xã Giang Loan trước giải phóng là tỉnh thành, không ít nhân vật lớn trong tỉnh đều từ đây đi ra.
Lưu Đông Phàm cũng hiểu đôi chút về tình hình hiện nay, nghe xong gật đầu nói:
- Tôi cũng cho rằng hy vọng không lớn, xem ra lãnh đạo phí công rồi.
Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn hắn nói.
- Anh sao nghĩ như vậy? Nhìn nhận vấn đề không được đầy đủ, anh không thể chia vấn đề ra mà nhìn. Ý của lãnh đạo ở việc này chỉ vì một đường cao tốc sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ là thông qua lần hoạt động công khai này thì cũng sẽ khiến ảnh hưởng nhớ thêm về mình sao? - Ồ.
Lưu Đông Phàm hoàn toàn ngây dại sửng sốt khá lâu mới từ tốn nói.
- Ý của cậu là?
- Không nói, uống rượu.
Vương Quốc Hoa cắt ngang lời hắn, có những lời nên để ở trong lòng, không nên nói ra. Đề tài rất nhanh qua đi nhưng vẫn mang tới ảnh hưởng lớn đến cho Lưu Đông Phàm. Trong thời gian sau đó Lưu Đông Phàm vẫn có vẻ không yên. Vương Quốc Hoa không khỏi thất vọng vì năng lực của đối phương nên không nói nữa.
Ôn Xương Thịnh và Tằng Trạch Quang về đã là 10h tối, trên đường hai người không nói gì. Về tới cửa, Ôn Xương Thịnh nói với Tằng Trạch Quang:
- Nghỉ sớm đi.
Tâm trạng Tằng Trạch Quang cũng không quá vui, nhìn như mất mát. Y định về phòng nhưng nghĩ lại nên sang gõ cửa văn phòng Vương Quốc Hoa. Cửa mở ra Tằng Trạch Quang thấy trong có rượu và đồ ăn. Đồ ăn coi như hết, rượu đang uống với lạc.
- Ha ha, đang uống à, cho tôi một chén, Đông Phàm, cậu xuống gọi thêm đồ ăn.
Tằng Trạch Quang nói một câu, việc này coi như làm khó Lưu Đông Phàm. Mồng hai, lúc này là 10h hơn thì đi đâu mà kiếm đồ ăn.
Vương Quốc Hoa nghe xong vội vàng nói:
- Đông Phàm, lấy chìa khóa xe của tôi trong xe có thuốc, rượu, còn có ít đồ nhậu, anh mang lên đây.
Cái này coi như nhắc nhở Tằng Trạch Quang, y nói:
- Cũng không còn sớm, lấy chút gì đó là được rồi.
Tằng Trạch Quang ngồi xuống tự rót cho mình một chén sau đó thở dài nói:
- Hơi phiền, bí thư Hứa mặc dù không tỏ thái độ nhưng ý rất rõ ràng hầu hết thường vụ tỉnh ủy đều có khuynh hướng rõ ràng.
Vương Quốc Hoa sớm biết có kết quả này nên không nói gì. Tằng Trạch Quang cầm điếu thuốc Vương Quốc Hoa châm cho, hít sâu một hơi mới nói:
- Không cam lòng, chúng ta làm nhiều công việc như vậy cơ mà.
- Bí thư Ôn có thái độ gì?
Vương Quốc Hoa lờ mờ hỏi một câu, Tằng Trạch Quang ngẩn ra nói:
- Còn có thể có thái độ gì, nhìn qua là thấy không vui.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Phía nam có một cách làm có lẽ có thể tham khảo một chút.
Tằng Trạch Quang phản ứng rất nhanh nên hỏi:
- Cách làm gì?
- Vay tiền làm đường, thu phí trả lại hoặc là đưa tài chính vào, bên nhà đầu tư thu phí một số năm nhất định sau đó chính quyền địa phương lấy lại quyền sở hữu đường.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói ra câu này làm mắt Tằng Trạch Quang sáng rực nhưng lập tức mờ đi.
- Không dễ làm, thứ này ở phía nam còn được nhưng ở nội địa chưa chắc có thể.
Vương Quốc Hoa nói:
- Không thử một lần sao biết? Chúng ta có thể đưa ra báo cáo trình lên thị ủy, sau đó trình lên trên. Với tình hình phát triển kinh tế của quận Lưỡng Thủy hiện nay thì giao thông sẽ thành trở ngại lớn trong tương lai. Về công về tư cũng nên tranh thủ.
Mạo hiểm và lợi ích luôn cùng tồn tại, câu cuối cùng của Vương Quốc Hoa đã đả động Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm, mặc kệ thành hay không thì đều phải làm.
Mục đích đạt được, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cầm chén lên nói:
- Sếp, tôi mời ngài.
Lưu Đông Phàm đã về, trong tay chỉ có rượu không có đồ ăn. Tằng Trạch Quang vui hơn nên không nói gì hắn, chỉ có chút kinh ngạc nhìn hắn. Lưu Đông Phàm vội vàng giải thích:
- Tôi đưa mấy thứ kia cho nhân viên phục vụ, đưa cô ta 200 đồng bảo cô ta đi làm nóng rồi mang lên.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm kêu đáng tiếc, Lưu Đông Phàm vẫn thiếu chút kinh nghiệm, chuyện làm không sai nhưng anh không nên nói ra. Nói là đưa cho nhân viên phục vụ hỗ trợ làm rồi đưa ra. Anh nói hết chi tiết thì lãnh đạo nghĩ như thế nào? Đây cũng là bạn học cho hắn, đôi khi dù làm tốt báo cáo một câu không đúng là sẽ khiến lãnh đạo khó chịu.
Quả nhiên Tằng Trạch Quang hơi sa sầm mặt lại. Y không nói gì Lưu Đông Phàm mà nói với Vương Quốc Hoa
- Nào, chúng ta tiếp tục nói tư tưởng vừa nãy.
Trưa hôm sau Vương Quốc Hoa vừa dậy rửa mặt xong, Lưu Đông Phàm đã sang gọi
- Quốc Hoa, bí thư Ôn dặn cậu tỉnh thì tới phòng bí thư.
Vương Quốc Hoa đang định lên lầu nhưng nghĩ sao lại nói:
- Đông Phàm, có đôi khi chuyện làm như thế nào khi báo cáo có thể cắt giảm một chút. Hầu hết những lúc lãnh đạo chỉ xem kết quả.
Nói xong hắn đi thẳng, Lưu Đông Phàm hoàn toàn ngây dịa. Lời này là có ám chỉ nhưng chỉ gì, mình nói gì sai sao?
Lên tầng gõ cửa, mở cửa là Kiều Hạo Nam. Thấy Vương Quốc Hoa, Kiều Hạo Nam giơ ngón cái lên:
- Lão đệ, nhờ có cậu.
Vương Quốc Hoa vào, Ôn Xương Thịnh đang suy nghĩ, Tằng Trạch Quang ngồi đối diện hút thuốc không nói. Nhìn Vương Quốc Hoa, Ôn Xương Thịnh nói:
- Ngồi đi, cậu đúng là đưa vấn đề khó khăn cho chúng tôi.
Nói là vậy nhưng giọng Ôn Xương Thịnh khá nhẹ. Vương Quốc Hoa cười cười ngồi xuống cầm bao thuốc Trung hoa trên bàn lấy một điếu.
- Các lãnh đạo đã ăn sáng chưa? Ăn chút gì đó, Hoàng đế cũng không thể nhịn đói.
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói, Ôn Xương Thịnh vui vẻ vỗ đùi.
- Đúng, ăn đã, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Kiều Hạo Nam nghe vậy vội vàng đi gọi điện bảo mang đồ ăn sáng lên.
- Vẫn còn chút thời gian, Quốc Hoa nói xem có ý tưởng gì?
Ôn Xương Thịnh tung đề tài, Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Thực ra cũng không có ý tưởng gì mới, chính là cảm thấy hai vị lãnh đạo đều là người làm sự nghiệp, muốn cố gắng lưu lại gì đó cho dân chúng thị xã Lưỡng Thủy, không cam lòng cứ như vậy vỗ mông đi nên tôi mới dám đưa ra ý này.
Ôn Xương Thịnh nghe xong cười ha hả đưa tay tới:
- Nói rất đúng, quan cổ đại chú ý câu làm quan một khóa tạo phúc một phương, làm cầu, sửa đường, xây trường, đây là tích quan đức. Đảng viên chúng ta còn kém quan viên thời cổ sao? Tôi làm bí thư đã vài năm nói ra cũng xấu hổ, thật đúng là không làm ra được chuyện gì lớn. Tư tưởng này của Quốc Hoa làm tôi phải suy nghĩ. Trước chúng ta làm việc đều theo quy củ. Thủ tướng Đặng nói rất đúng, mèo đen mèo trắng chỉ bắt được chuột chính là mèo tốt.
Ôn Xương Thịnh đã nói rõ thái độ của y, Vương Quốc Hoa thầm phục trong lòng. Có can đảm mạo hiểm, phá vỡ thói quen cũ là rất hiếm. Ôn Xương Thịnh có thể tiếp nhận tư tưởng này nói rõ đối phương là lãnh đạo có quyết đoán.
Tằng Trạch Quang tiếp lời.
- Sau khi về tôi sẽ tổ chức nhân viên triển khai việc này, đầu tiên mời các chuyên gia đến khảo sát, đưa ra phương án sau đó trình lên thị ủy.
Ôn Xương Thịnh lắc đầu nói:
- Chuyện này không chỉ là chuyện của quận Lưỡng Thủy, vẫn do thị ủy ra mặt, quận Lưỡng Thủy hỗ trợ.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, Ôn Xương Thịnh bảo mọi người cung ăn. Vương Quốc Hoa ăn nhanh nhất, vừa bỏ bát Lưu Đông Phàm đã gõ cửa đi vào nói:
- Quốc Hoa, cậu có điện.
Vương Quốc Hoa nghe, Du Phi Dương ở bên kia cười nói:
- Mau, em gái tôi muốn học máy vi tính.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Xin ông đó, ông mời giáo viên chuyên nghiệp cho Phỉ Phỉ là được mà. Tôi còn phải đi làm.
Ôn Xương Thịnh bỏ bát ra hiệu với Vương Quốc Hoa.
Du Phi Dương cười khổ nói
- Ông nghĩ tôi không đề nghị ư nhưng nó không nghe. Ông đến đi.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Sợ ông rồi, tôi tới, kiếp trước đúng là nợ ông.
Lời này có vài phần cố ý, quả nhiên Ôn Xương Thịnh nghe xong trừng mắt nhìn hắn:
- Cậu giấu sâu thật đó.
Vương Quốc Hoa vô tội nói:
- Bí thư Ôn, thật không phải như ngài nghĩ, quan hệ giữa tôi và Du Phi Dương không có quan hệ gì với bí thư Hứa.
Ôn Xương Thịnh nói:
- Ai nói là cậu với Du Phi Dương, tôi nói chính là Hứa Phỉ Phỉ.
Vương Quốc Hoa ho khan liên tục…
Tằng Trạch Quang cười cười vỗ vai hắn:
- Bảo trọng.
Danh sách chương