Quan Tiểu Quân đang làm thủ tục nộp phạt năm ngàn tệ để được ra thì người của Ủy ban kỷ luật huyện đến xách y đi. Hứa Vũ càng không cần phải nói, trực tiếp đưa lên xe.
Vương Quốc Hoa được Cao Cận Giang gọi báo cho việc này, biết Quản Nhất Vĩ từ thị xã về, Tằng Trạch Quang chủ trì hội nghị ban bí thư suốt một ngày, kết quả cuối cùng còn chờ Ủy ban kỷ luật điều tra kết luận.
Buổi trưa mùa thu mà không mát hơn mùa hè là bao. Đứng dưới tán cây đợi, Cảnh Chí Tân miệng không ngừng kêu mặt trời đáng chết. bên Thượng Hải gọi tới sáng sớm mọi người đã đi. Vương Quốc Hoa sau khi báo cáo với huyện ủy, các trưởng phó trưởng phòng của Phòng lao động đều yêu cầu đi theo. Thực ra Vương Quốc Hoa cảm thấy bọn họ đến hay không cũng không sao.
Đợi nửa tiếng đằng trước cuối cùng đã xuất hiện một xe BMW biển Quân đội, phía sau là xe Mazda biển tư nhân. Thấy người đứng ven đường, xe chủ động dừng lại.
Vương Quốc Hoa cười cười đi lên, Sở Sở gỡ kính râm xuống:
- Làm gì mà đông người như vậy?
Lưu Linh ở ghế bên vẫy Vương Quốc Hoa.
- Lãnh đạo huyện ông đúng là rất nhiệt tình.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng:
- Lãnh đạo huyện mẹ gì, toàn là người Phòng lao động.
Lưu Linh rất buồn bực quay sang nói với Sở Sở:
- Bà thắng, nợ bà trăm đồng.
Sở Sở cười nói:
- Từ năm thứ nhất bà cược với tôi đã nợ tôi bao lần 100 rồi, bà còn nhớ không? Lưu Linh nói:
- Có lịch sử lâu như vậy sao? Sao tôi không nhớ rõ.
Lúc này Cảnh Chí Tân cười cười đi lên nói:
- Trưởng phòng Vương, không giới thiệu một chút sao?
Sở Sở nhìn y nói:
- Không cần giới thiệu, chúng tôi đến không phải tuyển người mà đến chơi, đều là bạn học của Vương Quốc Hoa.
Lúc này từ xe phía sau một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đi tới nói:
- Các vị là đồng chí ở huyện Nam Sơn? Tôi là Cao Phi – giám đốc nhân lực tập đoàn Huy Hoàng.
Vương Quốc Hoa đi lên bắt tay đối phương:
- Tôi là Vương Quốc Hoa – phó trưởng phòng lao động huyện, vị này là trưởng phòng Cảnh.
Lúc này Lưu Linh lớn tiếng nói:
- Đi, Vương Quốc Hoa lên xe mình, đừng đứng đây phơi nắng.
Cao Linh nghe được Lưu Linh nói vậy không khỏi có chút xấu hổ nói với Cảnh Chí Tân:
- Xin lỗi.
Cảnh Chí Tân biết người ta không coi mình vào đâu nên ho khan một tiếng:
- Không có gì.
Vương Quốc Hoa tự mình lái xe Santana đến nên không lên xe BMW. Hắn xoay xoay chìa khóa:
- Không được, tôi lái xe tới.
Xe đến khách sạn Nam Sơn, bố trí chỗ ăn nghỉ xong, đám người Cảnh Chí Tân một lần nữa hưởng thụ sự lạnh nhạt. Đừng nói là Lưu Linh, Sở Sở, những người khác cũng lấy cớ mệt không chịu ăn trưa với Phòng lao động.
Cảnh Chí Tân rất tức giận nhưng biết sao được, đây là ông chủ có tiền không thể đắc tội. Cuối cùng y tìm Vương Quốc Hoa mà nói:
- Trưởng phòng Vương, những người này sao không có chút lễ phép nào vậy?
Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu đối phương ngừng nói:
- Đừng lớn tiếng như vậy, bọn họ chắc đang bực vì lãnh đạo huyện không coi trọng, không ra đón.
Cảnh Chí Tân lúc này mới hiểu.
- Cái này cũng đúng nhưng bọn họ đâu phải tới để đầu tư mà được lãnh đạo tiếp.
Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Mọi người về trước, tôi ở lại là được.
Đám người Cảnh Chí Tân mặc dù không muốn nhưng chỉ có thể tản đi. Vương Quốc Hoa đi lên phòng Lưu Linh, Sở Sở gõ cửa. Sở Sở vừa lộ mặt đã than:
- Mấy tên chán ghét kia đi rồi à?
Vương Quốc Hoa thấy cô không có ý tránh ra nên nói:
- Để tôi vào nói chuyện được không?
Sở Sở nói:
- Không được, vú to đang thay quần áo.
Vương Quốc Hoa …
Cuối cùng Lưu Linh đổi một bộ đồ ở trong vẫy tay, Sở Sở lúc này mới xoay người. Vương Quốc Hoa đi vào oán giận nói:
- Hừ, hai người muốn làm trò gì vậy?
Sở Sở nói:
- Ông hỏi vú to.
Lưu Linh cười hì hì đưa tay cù Sở Sở:
- Mình biết, mình làm bạn bị tổn thương lòng tự trọng.
Sở Sở sợ buồn nên vội vàng tránh, hai cô gái lao lên giường xử lý nhau. Hắn lần đầu thấy Sở Sở đỏ mặt như vậy. Lưu Linh càng không phải nói, ngực phập phồng. Hai người chơi đùa nên quần áo hỗn loạn lộ ra một tảng da thịt trắng.
Cuối cùng lúc bốn chân Lưu Linh chổng lên trời lộ ra màu đỏ bên trong, Vương Quốc Hoa không nhịn được xoay người vào tường.
- Xin các cô, các cô quên tôi ở đây à?
- Giả vờ đứng đắn.
- Nhìn có thích không?
Hai cô gái ngừng chơi. Vương Quốc Hoa muốn ngất rồi tức giận nói:
- Các cô chơi đủ chưa?
Sở Sở duỗi chân đạp Lưu Linh:
- Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi.
Lưu Linh ngồi xuống nghiêm mặt nói:
- Vương Quốc Hoa, tôi không cảm thấy lãnh đạo huyện Nam Sơn coi trọng lần hợp tác này, tôi rất thất vọng.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi xin cô, các cô đến tuyển công nhân không phải tới đầu tư. Hơn nữa chuyện này bí thư huyện ủy tự mình quản, bí thư có việc không thể đến.
Sở Sở nghe ra ý nên cười nói:
- Sao, huyện có chuyện gì à?
Vương Quốc Hoa nói:
- Có hai ngày rồi, bây giờ bí thư, chủ tịch đang đối phó nhau. Nói ra các cô cũng không rõ, bí thư Tằng đang trên thị xã, tối về sẽ mời khách.
Lưu Linh nói:
- Như vậy à, cũng được, mai ông không cần đến hiện trường tuyển người, lát tôi bảo giám đốc Cao đi theo nói chuyện với người của Phòng lao động. Còn ông phụ trách đi chơi hai ngày với tôi, như vậy có được không?
Vương Quốc Hoa nhớ đến một bài hát “Tâm lý con gái đừng mong đoán” nên ra vẻ cung kính nói:
- Việc này tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo, đây là công việc do tôi phụ trách.
- Vậy ông xin nghỉ đi.
Vừa nói Sở Sở chỉ vào túi Vương Quốc Hoa ra hiệu hắn gọi điện.
Vương Quốc Hoa không khỏi buồn bực, hai cô này làm gì đây? Hắn suy nghĩ một chút nhưng vẫn lấy máy ra gọi. Lưu Đông Phàm nghe, Vương Quốc Hoa nói rõ ý, Lưu Đông Phàm bên kia rất nhanh chuyển máy cho Tằng Trạch Quang, Tằng Trạch Quang lúc này tỏ vẻ tiếp khách cũng là công việc.
- Được rồi thưa hai bà, lãnh đạo duyệt, nói đi các bà muốn đi đâu chơi?
Sở Sở mở to mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chúng tôi muốn đến nhà ông chơi, thực ra muốn xem hoàn cảnh lớn lên của ông.
Lưu Linh nhảy dựng lên:
- Đúng, phải đi ngay.
- Được, các cô thu dọn một chút, tôi chờ bên ngoài.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xoay người đi ra, trong lòng thật sự không rõ hai cô này có phải no cơm ấm cật không?
- Hắn có khó chịu không?
Lưu Linh nhìn cửa đầy lo lắng. Sở Sở khinh thường nói:
- Bà hối hận à? Không phải bà nói muốn thử thách hắn?
Lưu Linh u oán nói.
- Có chút hối hận, mình sợ làm tổn thương hắn, con nhà nông dân đều rất mẫn cảm.
Sở Sở mặt không chút thay đổi nói:
- Bà sao lại thích hắn?
Lưu Linh lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ thích thôi, không có lý do nào cả.
Sở Sở rất khẳng định nói:
- Bà xong đời rồi.
Nói ra câu này Sở Sở cũng tự hỏi mình: “Mình thích hắn ở điểm gì?” cũng là một câu hỏi không có câu trả lời.
Sở Sở và Lưu Linh từ phòng đi ra ngoài đều đi giầy thể thao, còn đeo túi du lịch, nhìn qua là biết đã có chuẩn bị từ trước. Vương Quốc Hoa đứng nhìn hai cô gái có khí chất khác nhau và đều hấp dẫn khiến hắn không khỏi có chút đau đầu. Từ đầu đến giờ Vương Quốc Hoa cũng không cho rằng mình thích hai cô này, cũng không nghĩ sẽ theo đuổi.
Vương Quốc Hoa không biết có lẽ thái độ giữ khoảng cách của hắn lại có sức hấp dẫn với hai cô.
Sở Sở ném chìa khóa cho Vương Quốc Hoa:
- Ông lái xe.
Trước Vương Quốc Hoa không đi xe BMW, hắn thích xe Mercedes-Benz S U V. Xe ra khỏi cổng khách sạn, hai cô rất yên tĩnh. Vương Quốc Hoa mấy lần nhìn qua gương thấy vẻ mặt Sở Sở không thay đổi mấy, Lưu Linh lại có chút hưng phấn.
Ra khỏi thị trấn một đoạn là lên đường đá. Xe này lập tức thể hiện chỗ tốt khi đi trên đường xóc nảy.
Nhìn núi hai bên, Lưu Linh lớn tiếng nói:
- Vương Quốc Hoa, nhà ông ở trong núi à?
Vương Quốc Hoa giảm tốc độ:
- Đúng thế, ngay dưới chân núi, lát nữa cô sẽ biết. Các cô muốn lên núi làm gì chứ?
Sở Sở đột nhiên nói:
- Có thể tìm mấy khẩu súng săn đi lên núi bắn thỏ không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Dùng súng bắn thỏ không bằng đặt bẫy, hơn nữa săn thú dễ gặp lợn rừng đó.
Sở Sở không thèm để ý nói:
- Lợn rừng cũng chưa phải chưa gặp qua. Ông có bản lĩnh thì lấy khẩu năm sáu đến, đừng nói là lợn rừng, dù là gấu tôi cũng dám bắn.
Vương Quốc Hoa hơi giật mình vì Sở Sở lại nói những câu như vậy.
- Xã có dân binh nên chắc là mượn được súng. Chẳng qua nếu đi săn thì tối các cô phải ngủ ở nhà tôi, có quen hay không cũng là một vấn đề.
Sở Sở nói:
- Tôi không sao.
Lưu Linh ưỡn ngực nói:
- Tôi không vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa được Cao Cận Giang gọi báo cho việc này, biết Quản Nhất Vĩ từ thị xã về, Tằng Trạch Quang chủ trì hội nghị ban bí thư suốt một ngày, kết quả cuối cùng còn chờ Ủy ban kỷ luật điều tra kết luận.
Buổi trưa mùa thu mà không mát hơn mùa hè là bao. Đứng dưới tán cây đợi, Cảnh Chí Tân miệng không ngừng kêu mặt trời đáng chết. bên Thượng Hải gọi tới sáng sớm mọi người đã đi. Vương Quốc Hoa sau khi báo cáo với huyện ủy, các trưởng phó trưởng phòng của Phòng lao động đều yêu cầu đi theo. Thực ra Vương Quốc Hoa cảm thấy bọn họ đến hay không cũng không sao.
Đợi nửa tiếng đằng trước cuối cùng đã xuất hiện một xe BMW biển Quân đội, phía sau là xe Mazda biển tư nhân. Thấy người đứng ven đường, xe chủ động dừng lại.
Vương Quốc Hoa cười cười đi lên, Sở Sở gỡ kính râm xuống:
- Làm gì mà đông người như vậy?
Lưu Linh ở ghế bên vẫy Vương Quốc Hoa.
- Lãnh đạo huyện ông đúng là rất nhiệt tình.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng:
- Lãnh đạo huyện mẹ gì, toàn là người Phòng lao động.
Lưu Linh rất buồn bực quay sang nói với Sở Sở:
- Bà thắng, nợ bà trăm đồng.
Sở Sở cười nói:
- Từ năm thứ nhất bà cược với tôi đã nợ tôi bao lần 100 rồi, bà còn nhớ không? Lưu Linh nói:
- Có lịch sử lâu như vậy sao? Sao tôi không nhớ rõ.
Lúc này Cảnh Chí Tân cười cười đi lên nói:
- Trưởng phòng Vương, không giới thiệu một chút sao?
Sở Sở nhìn y nói:
- Không cần giới thiệu, chúng tôi đến không phải tuyển người mà đến chơi, đều là bạn học của Vương Quốc Hoa.
Lúc này từ xe phía sau một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đi tới nói:
- Các vị là đồng chí ở huyện Nam Sơn? Tôi là Cao Phi – giám đốc nhân lực tập đoàn Huy Hoàng.
Vương Quốc Hoa đi lên bắt tay đối phương:
- Tôi là Vương Quốc Hoa – phó trưởng phòng lao động huyện, vị này là trưởng phòng Cảnh.
Lúc này Lưu Linh lớn tiếng nói:
- Đi, Vương Quốc Hoa lên xe mình, đừng đứng đây phơi nắng.
Cao Linh nghe được Lưu Linh nói vậy không khỏi có chút xấu hổ nói với Cảnh Chí Tân:
- Xin lỗi.
Cảnh Chí Tân biết người ta không coi mình vào đâu nên ho khan một tiếng:
- Không có gì.
Vương Quốc Hoa tự mình lái xe Santana đến nên không lên xe BMW. Hắn xoay xoay chìa khóa:
- Không được, tôi lái xe tới.
Xe đến khách sạn Nam Sơn, bố trí chỗ ăn nghỉ xong, đám người Cảnh Chí Tân một lần nữa hưởng thụ sự lạnh nhạt. Đừng nói là Lưu Linh, Sở Sở, những người khác cũng lấy cớ mệt không chịu ăn trưa với Phòng lao động.
Cảnh Chí Tân rất tức giận nhưng biết sao được, đây là ông chủ có tiền không thể đắc tội. Cuối cùng y tìm Vương Quốc Hoa mà nói:
- Trưởng phòng Vương, những người này sao không có chút lễ phép nào vậy?
Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu đối phương ngừng nói:
- Đừng lớn tiếng như vậy, bọn họ chắc đang bực vì lãnh đạo huyện không coi trọng, không ra đón.
Cảnh Chí Tân lúc này mới hiểu.
- Cái này cũng đúng nhưng bọn họ đâu phải tới để đầu tư mà được lãnh đạo tiếp.
Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Mọi người về trước, tôi ở lại là được.
Đám người Cảnh Chí Tân mặc dù không muốn nhưng chỉ có thể tản đi. Vương Quốc Hoa đi lên phòng Lưu Linh, Sở Sở gõ cửa. Sở Sở vừa lộ mặt đã than:
- Mấy tên chán ghét kia đi rồi à?
Vương Quốc Hoa thấy cô không có ý tránh ra nên nói:
- Để tôi vào nói chuyện được không?
Sở Sở nói:
- Không được, vú to đang thay quần áo.
Vương Quốc Hoa …
Cuối cùng Lưu Linh đổi một bộ đồ ở trong vẫy tay, Sở Sở lúc này mới xoay người. Vương Quốc Hoa đi vào oán giận nói:
- Hừ, hai người muốn làm trò gì vậy?
Sở Sở nói:
- Ông hỏi vú to.
Lưu Linh cười hì hì đưa tay cù Sở Sở:
- Mình biết, mình làm bạn bị tổn thương lòng tự trọng.
Sở Sở sợ buồn nên vội vàng tránh, hai cô gái lao lên giường xử lý nhau. Hắn lần đầu thấy Sở Sở đỏ mặt như vậy. Lưu Linh càng không phải nói, ngực phập phồng. Hai người chơi đùa nên quần áo hỗn loạn lộ ra một tảng da thịt trắng.
Cuối cùng lúc bốn chân Lưu Linh chổng lên trời lộ ra màu đỏ bên trong, Vương Quốc Hoa không nhịn được xoay người vào tường.
- Xin các cô, các cô quên tôi ở đây à?
- Giả vờ đứng đắn.
- Nhìn có thích không?
Hai cô gái ngừng chơi. Vương Quốc Hoa muốn ngất rồi tức giận nói:
- Các cô chơi đủ chưa?
Sở Sở duỗi chân đạp Lưu Linh:
- Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi.
Lưu Linh ngồi xuống nghiêm mặt nói:
- Vương Quốc Hoa, tôi không cảm thấy lãnh đạo huyện Nam Sơn coi trọng lần hợp tác này, tôi rất thất vọng.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi xin cô, các cô đến tuyển công nhân không phải tới đầu tư. Hơn nữa chuyện này bí thư huyện ủy tự mình quản, bí thư có việc không thể đến.
Sở Sở nghe ra ý nên cười nói:
- Sao, huyện có chuyện gì à?
Vương Quốc Hoa nói:
- Có hai ngày rồi, bây giờ bí thư, chủ tịch đang đối phó nhau. Nói ra các cô cũng không rõ, bí thư Tằng đang trên thị xã, tối về sẽ mời khách.
Lưu Linh nói:
- Như vậy à, cũng được, mai ông không cần đến hiện trường tuyển người, lát tôi bảo giám đốc Cao đi theo nói chuyện với người của Phòng lao động. Còn ông phụ trách đi chơi hai ngày với tôi, như vậy có được không?
Vương Quốc Hoa nhớ đến một bài hát “Tâm lý con gái đừng mong đoán” nên ra vẻ cung kính nói:
- Việc này tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo, đây là công việc do tôi phụ trách.
- Vậy ông xin nghỉ đi.
Vừa nói Sở Sở chỉ vào túi Vương Quốc Hoa ra hiệu hắn gọi điện.
Vương Quốc Hoa không khỏi buồn bực, hai cô này làm gì đây? Hắn suy nghĩ một chút nhưng vẫn lấy máy ra gọi. Lưu Đông Phàm nghe, Vương Quốc Hoa nói rõ ý, Lưu Đông Phàm bên kia rất nhanh chuyển máy cho Tằng Trạch Quang, Tằng Trạch Quang lúc này tỏ vẻ tiếp khách cũng là công việc.
- Được rồi thưa hai bà, lãnh đạo duyệt, nói đi các bà muốn đi đâu chơi?
Sở Sở mở to mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chúng tôi muốn đến nhà ông chơi, thực ra muốn xem hoàn cảnh lớn lên của ông.
Lưu Linh nhảy dựng lên:
- Đúng, phải đi ngay.
- Được, các cô thu dọn một chút, tôi chờ bên ngoài.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xoay người đi ra, trong lòng thật sự không rõ hai cô này có phải no cơm ấm cật không?
- Hắn có khó chịu không?
Lưu Linh nhìn cửa đầy lo lắng. Sở Sở khinh thường nói:
- Bà hối hận à? Không phải bà nói muốn thử thách hắn?
Lưu Linh u oán nói.
- Có chút hối hận, mình sợ làm tổn thương hắn, con nhà nông dân đều rất mẫn cảm.
Sở Sở mặt không chút thay đổi nói:
- Bà sao lại thích hắn?
Lưu Linh lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ thích thôi, không có lý do nào cả.
Sở Sở rất khẳng định nói:
- Bà xong đời rồi.
Nói ra câu này Sở Sở cũng tự hỏi mình: “Mình thích hắn ở điểm gì?” cũng là một câu hỏi không có câu trả lời.
Sở Sở và Lưu Linh từ phòng đi ra ngoài đều đi giầy thể thao, còn đeo túi du lịch, nhìn qua là biết đã có chuẩn bị từ trước. Vương Quốc Hoa đứng nhìn hai cô gái có khí chất khác nhau và đều hấp dẫn khiến hắn không khỏi có chút đau đầu. Từ đầu đến giờ Vương Quốc Hoa cũng không cho rằng mình thích hai cô này, cũng không nghĩ sẽ theo đuổi.
Vương Quốc Hoa không biết có lẽ thái độ giữ khoảng cách của hắn lại có sức hấp dẫn với hai cô.
Sở Sở ném chìa khóa cho Vương Quốc Hoa:
- Ông lái xe.
Trước Vương Quốc Hoa không đi xe BMW, hắn thích xe Mercedes-Benz S U V. Xe ra khỏi cổng khách sạn, hai cô rất yên tĩnh. Vương Quốc Hoa mấy lần nhìn qua gương thấy vẻ mặt Sở Sở không thay đổi mấy, Lưu Linh lại có chút hưng phấn.
Ra khỏi thị trấn một đoạn là lên đường đá. Xe này lập tức thể hiện chỗ tốt khi đi trên đường xóc nảy.
Nhìn núi hai bên, Lưu Linh lớn tiếng nói:
- Vương Quốc Hoa, nhà ông ở trong núi à?
Vương Quốc Hoa giảm tốc độ:
- Đúng thế, ngay dưới chân núi, lát nữa cô sẽ biết. Các cô muốn lên núi làm gì chứ?
Sở Sở đột nhiên nói:
- Có thể tìm mấy khẩu súng săn đi lên núi bắn thỏ không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Dùng súng bắn thỏ không bằng đặt bẫy, hơn nữa săn thú dễ gặp lợn rừng đó.
Sở Sở không thèm để ý nói:
- Lợn rừng cũng chưa phải chưa gặp qua. Ông có bản lĩnh thì lấy khẩu năm sáu đến, đừng nói là lợn rừng, dù là gấu tôi cũng dám bắn.
Vương Quốc Hoa hơi giật mình vì Sở Sở lại nói những câu như vậy.
- Xã có dân binh nên chắc là mượn được súng. Chẳng qua nếu đi săn thì tối các cô phải ngủ ở nhà tôi, có quen hay không cũng là một vấn đề.
Sở Sở nói:
- Tôi không sao.
Lưu Linh ưỡn ngực nói:
- Tôi không vấn đề gì.
Danh sách chương