Gọi đến là thân mật, lại còn “Ngọc ca”? Lần trước hắn nói nhũ danh của hắn là Phương Tương, sao hắn không nói cho nàng hắn còn có một nhũ danh mê người này nữa? Ngọc ca? Âm Lâu thẳng lưng bễ nghễ đánh giá cô nương kia, trông cũng không tồi, nhưng dám xuồng xã như thế với Tiêu đốc chủ, thực sự được sao? Có vẻ là người quen cũ, nhưng người quen cũ thì có làm sao, vừa thấy mặt đã lôi kéo làm thân, chẳng nhẽ là muốn dùng mỹ nhân kế? Nhưng mà người ta là thái giám, mỹ nhân kế cũng vô dụng! Nàng tốn thật nhiều tâm tư mới thu phục được hắn, làm sao có chuyện để hắn dễ dàng chạy mất?
Nàng quay sang nhìn Tiêu Đạc, “Ối chà, giai nhân đa tình, Đốc chủ tha hương ngộ cố tri, đúng là đáng mừng mà!”
Nhưng hắn không thèm để ý đến nàng, chỉ nhìn chằm chằm cô nương kia tìm tòi nghiên cứu, không nói lời nào.
Ánh mắt Tiền Chi Sở tới lui như con thoi, cất giọng ngạc nhiên nói: “Hán công không biết nàng sao? Lúc ấy Nguyệt Bạch cô nương bị người ta ức hiếp, khi được ti chức cứu, chính miệng nàng đã nói trước kia nàng và Hán công rất có sâu xa…Chẳng lẽ Nguyệt Bạch cô nương là vì mạng sống mà bịa lung tung?”
Nguyệt Bạch cô nương kia có chút sốt ruột, tiến lên hai bước khóc ròng nói: “Ngọc ca, ngày đó chia tay ở kho Nội Đông Dụ, huynh đã nói qua được kiếp nạn này sẽ tới tìm ta. Ta vẫn luôn ở lại Liêu Hà đợi huynh, mong chờ từng ngày từng tháng, vốn tưởng huynh đã chết, ta suýt nữa đã treo cổ đi theo huynh, nhưng huynh vẫn còn sống, vì sao lại không đến tìm ta? Chẳng lẽ huynh làm quan lớn, quên mất tình nghĩa trước kia rồi sao?”
Âm Lâu nghe xong thì sững sờ, đây là đang xướng vở tuồng nào vậy? Sao lại có dây dưa sâu xa đến mức hứa hẹn sống chết rồi? Nàng hoảng sợ nhìn Tiêu Đạc, hắn không hề phản bác, đứng lên ấm áp nói: “Mấy năm nay vất vả cho muội, ta có chuyện khó xử của ta, không thể nói ra trước mặt người ngoài, rồi sẽ đến lúc ta kể hết từng chuyện một cho muội. Nếu đã trở về đến bên ta rồi, vậy thì không cần quấy rầy Xu tào nữa.” Hắn khẽ vỗ tay, một đám phiên tử Đông Xưởng xuất hiện bên ngoài khoang thuyền, hắn cúi đầu dặn dò cô nương ấy, “Muội cứ đi theo Thiên hộ về thuyền ta trước, lát nữa ta sẽ đến thăm muội, chúng ta từ từ ôn chuyện.”
Âm Lâu đứng một bên nhìn mà lửa giận phừng phừng, đồ lừa đảo này, còn nói cái gì mà trái tim ta sạch sẽ, thân mình ta sạch sẽ, rốt cuộc trên người hắn còn cái gì sạch nữa đây? Thế mà lại dan díu với cung nữ! Kho Nội Đông Dụ ở trong đại nội, bọn họ chia tay nhau ở đó, có thể thấy cả hai đều làm việc trong cung, có khi không đơn thuần chỉ là người quen cũ, chỉ sợ vẫn luôn ngầm là đối thực! Còn về chuyện vì sao sau này hắn thăng quan phát tài mà không lập tức tìm về cố nhân, là bởi vì hắn lúc đó hắn còn đang bận ứng phó với Vinh An Hoàng Hậu, sau này lại bồi dưỡng Phúc Vương, căn bản không rảnh để suy xét những thứ đó.
Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường tư duy và tưởng tượng của nữ nhân, Âm Lâu đột nhiên phát hiện đầu óc mình thật sáng suốt, gặp phải chuyện thế này mà chỉ cần một chớp mắt là đã nghĩ ra. Nhưng mà càng suy nghĩ lại càng hiểu thấu, trong lòng càng thêm lạnh. Nghe giọng nói ấm áp ôn tồn của hắn đi! Nhìn ánh mắt đưa tình của hắn đi! Không phải hắn nói trong tim chỉ có mình nàng sao? Lúc này vẫn còn tình tứ được, rốt cuộc là có ý gì?
“Ta cũng về.” Nàng đứng dậy cười nói, “Nãy giờ ta cũng mệt rồi, vừa lúc quay về chuẩn bị chỗ nghỉ cho Nguyệt Bạch cô nương.”
Nàng cất bước, Tiêu Đạc không cho, chỉ phân phó Vân Úy mang người đi thu xếp cho tốt. Âm Lâu định đuổi theo nhưng phiên tử sớm đã tách thuyền ra, nàng chỉ đành giương mắt nhìn, không còn cánh nào lại phải ngồi xuống.
Tiêu Đạc vẫn còn đang bận đẩy đưa với Tiền Chi Sở, rót cho hắn ta một chén, nói: “Đại ân Xu tào giúp nhà ta hôm nay, sau này nhà ta sẽ nhớ kỹ. Ngày sau có Đông Xưởng có việc gì giúp đỡ được, nhà ta nhất định sẽ giúp.”
Tiền Chi Sở lại cười nói: “Hán công quá lời rồi, chỉ là tình cờ gặp trên đường, không ngờ lại là người quen cũ của Hán công, cũng coi như là kết thiện duyên. Cô nương đáng thương, chỉ còn lại một mẹ già, bị ông cậu tham lam chiếm mất ruộng đất, còn bị ông ta đem bán, ti chức thấy không vừa mắt liền ra tay. Nhưng mà tuy cứu được người, lại lỡ xử lý ông cậu độc ác kia có chút tàn nhẫn, đánh xong một trận thì ném xuống dưới mương không biết sống chết ra sao, nếu chẳng may bại lộ ra, còn mong Hán công quan tâm nhiều hơn.”
Cứu người của hắn, tất nhiên mọi chuyện đều trở nên dễ nói, Âm Lâu thấy hắn đáp ứng, khinh thường bĩu môi quay mặt đi, trong lòng lại càng thêm bực bội, nàng chỉ mới tiến thêm một bước, bây giờ đã muốn lùi lại mười bước. Quả nhiên nàng không đủ hiểu biết hắn, năm tháng trước kia của hắn quá nhiều bí ẩn, có trời mới biết hắn còn sót lại bao nhiêu hồng nhan tri kỷ!
Tiền Chi Sở lại nỗ lực dò hỏi, “Ngày ấy sau khi cứu được cô nương, nàng chỉ kể sơ qua về cảnh ngộ, cũng chưa hỏi chuyện người nhà. Nguyệt Bạch cô nương họ gì? Nhà ở đâu? Ti chức định sai người tới quê quán nàng một chuyến, báo tin cho mẹ nàng, để cho người ta được an tâm.”
Tiêu Đạc bỏ chén rượu xuống, đổi sang uống trà, từ từ liếc nhìn hắn ta một cái, nói: “Được Xu tào cứu giúp đã là ân điển của nàng, chuyện sau này cứ để nhà ta lo, Xu tào không cần nhọc lòng.” Hắn cười, đứng dậy nói: “Cũng chỉ là một đoạn nợ tình thời niên thiếu, đã năm sáu năm rồi, dáng vẻ nàng cũng có chút thay đổi, ban nãy thình lình gặp thực sự có chút không nhận ra. Bây giờ nhà ta còn muốn tới hỏi chuyện với nàng một lúc, không ở lại đây làm phiền Xu tào nữa. Nhà ta cáo từ trước, đợi đến khi lên bờ có cơ hội gặp lại nói chuyện tiếp!”
Hắn không chờ người ta tiễn, phất áo đi ra ngoài, chiếc thuyền phía trạm gác tới đi đón bọn họ, cả hai nhanh chóng lên thuyền rời đi.
Trong lòng bắt đầu thấy hơi hỗn loạn, như thể sắp xảy ra chuyện đến nơi. Hắn quay đầu lại nhìn, Tiền Chi Sở đang đứng chắp tay chào ở mũi thuyền, người này chắc chắn là quân tiên phong, phải điều tra cẩn thận một phen mới biết được do ai phái đến. Nếu là vị chủ tử của Tử Cẩm Thành kia, vậy thì tình thế không ổn cho lắm, còn nếu là vị chúa tể vùng Kim Lăng này, không biết được tiếp theo sẽ còn gặp phải chuyện gì, ai mà biết đây! Hiện thời chỉ có thể đi một bước xem một bước, từ đâu thình lình nhảy ra một nữ nhân, rõ ràng đây chính là thủ đoạn dò đường, chẳng lẽ hắn đã để lộ chân tướng ở chỗ nào đó, để cho người ta bắt chẹt sao? May mà còn có tiếng “Ngọc ca” kia, nếu không sự tình càng khó ứng phó.
Đêm chưa tàn, đang là lúc sông Tần Hoài trở nên náo nhiệt. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, gió đêm lướt qua mặt đem theo chút lạnh lẽo. Hắn xoay người gọi Dung Kỳ, “Ngươi đi điều tra cho rõ tên Tiền Chi Sở này cho ta, còn cả động tĩnh phía phủ Nam Uyển Vương cũng phải bám sát từng chút một, đi đi!”
Dặn dò xong thì xoay người lại, đúng lúc lại đối mặt với một đôi mắt đầy ắp hoài nghi. Nàng mỉm cười âm dương quái khí, khoanh tay trước ngực hỏi hắn, “Thì ra Hán thần còn có một đoạn nợ phong lưu như vậy, chẳng trách công thành danh toại mà vẫn cô độc một mình, hẳn là vì đang đợi Nguyệt Bạch cô nương kia chăng?”
Hắn khổ sở mà nói không nên lời, thực sự không biết phải giải thích với nàng ra sao. Chuyện liên quan đến sống chết, không thể dễ dàng nói ra, không phải là hắn không tin nàng, mà là vì càng biết nhiều thì càng nguy hiểm. Chính hắn đi đến được ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng, chỉ là đấu đá đơn giản trong triều thì cũng đành thôi, nhưng chẳng may chuyện kia lật thuyền, cho dù hắn có nhiều công đức đến đâu cũng không giữ được, cắt gân lột da, tội chết khó thoát.
Hắn nghiêng mặt đi cười khổ, chung quy cũng chỉ trách mình không đủ nhẫn tâm, nếu không phải lúc trước nương tay, giờ đây cũng không đến mức sợ hãi bị người ta bắt thóp. Nhưng mà phải lo liệu thế nào với người trước mắt này? Nếu hắn vẫn tiếp tục giả bộ diễn cái vai “Ngọc ca” kia, chỉ e cả con sông Tần Hoài này sẽ nhiễm giấm chua mất. Nhưng hắn lại không thể nói rõ ngọn ngành cho nàng, lúc này thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Nương nương nói sẽ tin lời thần, lời này nương nương còn nhớ rõ không?”
Nàng hừ một tiếng, “Ta đây từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, không như ai đó tiểu nhân hai mặt, vừa nói xong liền lập tức đổi ý.”
Xung quanh còn có người, hắn không tiện nhiều lời, đành nhịn xuống không đốp lại nàng, chờ đến khi một chiếc thuyền hoa được đưa tới, hắn mới nói: “Mời nương nương về phòng trước, thần lo việc xong sẽ đi thăm nương nương.”
Âm Lâu lạnh mặt nói: “Không sao, ôn chuyện với Nguyệt Bạch cô nương còn quan trọng hơn, ta thì có việc gì, quay về rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ, Hán thần không cần đến.”
Nàng chắp tay sau lưng nghênh ngang bỏ đi, tự thấy biểu hiện của mình rất dứt khoát, mặt mũi cũng lạnh băng. Nhưng vừa vào trong phòng, trong lòng nàng càng vặn vẹo đến là lợi hại, không có chỗ nào phát tiết, nàng đành nhào lên giường đấm chăn, vừa đấm vừa mắng: “Không phải là thái giám sao? Thái giám gì mà thông đồng hết người này lại đến người kia, nếu là cả người đầy đủ thì đàn ông trên đời này sẽ mất vợ hết! Người này quá là đáng giận, sau này hắn mà đến thì nói ta không gặp! Ta phải quay về Bắc Kinh, để cho hắn được song túc song tê với Nguyệt Bạch cô nương kia đi thôi!” Nàng nhào dậy đi tìm tay nải, mở tủ dọn hết đồ ra, thấy Đồng Vân vẫn đứng thất thần thì nói, “Nhanh tay nhanh chân lên, hắn không cho người đưa ta về, ta tự mình về.” Ngẫm nghĩ một chút lại thấy không đúng, “Vì sao cứ phải một hai về Bắc Kinh? Dù sao bây giờ ta cũng đã trắng tay, chi bằng nhân cơ hội bỏ trốn luôn, đi theo người ta ra ngoài buôn bán.”
Đồng Vân phì cười, “Chủ tử định bán cái gì? Bán hàng da sao? Hơn nữa cho dù có không thèm màng đến người trong nhà, chẳng nhẽ không màng đến cả hắn? Hắn đưa chủ tử xuống Giang Nam, trên vai hắn có trách nhiệm, nếu chủ tử đi mất, đây chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao?”
Đến lúc này vẫn còn nhớ đến hắn, nhưng mà hắn đang làm cái gì kia? Còn chẳng phải là lén đi gặp người cũ!
Âm Lâu ngồi xuống mép giường ôm mặt, “Ban nãy em đã thấy Nguyệt Bạch cô nương kia chưa? Tào Xuân Áng sắp xếp cho nàng ở đâu? Thuyền hoa nhiều phòng như vậy, sao ta lại không thấy nàng?”
Đồng Vân nói: “Trên sông Tần Hoài có rất nhiều du thuyền cho thuê, Tiểu Tào công công khôn ngoan, biết chủ tử trong lòng khó chịu, sai người đi thuê một cái thuyền khác rồi.” Nàng đẩy cửa sổ chỉ ra bên ngoài, “Kìa, ở ngay đằng kia.”
Hai con thuyền chỉ cách nhau chừng năm sáu trượng, ánh đèn lồng soi sáng nước gợn lăn tăn. Nàng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài, trong khoang thuyền kia thắp đèn, ánh đèn đổ lên cửa sổ dán giấy mỏng tựa như một sân khấu rối bóng, phóng đại mọi thứ lên. Dần dần có một bóng người đi tới, thân hình vũ mị mảnh mai đứng ở nơi đó, giống như một tấm rối hoàn mỹ. Nàng bỗng dưng thấy hoảng sợ, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Ngọn đèn dầu trong khoang nhảy lên, Tiêu Đạc nhìn cô nương kia, ngoài cảm thấy khó giải quyết ra thì chẳng còn gì khác. Nàng dường như không kìm được nước mắt, đưa khăn lên khẽ lau, lén lút liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn thở dài bảo nàng ngồi, im lặng một chút rồi hỏi: “Chúng ta đã không gặp nhau mấy năm?”
Nguyệt Bạch cúi đầu vân vê cái khăn, “Sắp 6 năm rồi, ta ở Liêu Hà đợi huynh, mỗi ngày đều đếm ngón tay. Lúc ấy trốn khỏi cung ta mới 15, đến giờ đã là 21. Sáu năm cũng chỉ như chớp mắt, quả thực đời này ta còn không ngờ có thể gặp lại huynh, nếu không phải ông cậu kia chê ta không chịu gả chồng, thông đồng với bọn buôn người bên ngoài đem bán ta đi, ta còn không biết được huynh đã làm Đề đốc Đông Xưởng!” Nàng nói xong lại si ngốc nhìn hắn, mỉm cười chua xót, lẩm bẩm nói, “Thật tốt, huynh còn sống. Trước kia ta cũng oán huynh, vì sao biết ta đang ở đâu mà lại không tới đón ta. Bây giờ thấy huynh, những oán hận của ta đều là chuyện nhỏ, chỉ cần huynh còn sống, vậy là đủ rồi…Khi đó chúng ta cực khổ biết bao, bọn họ đánh huynh, ta không biết phải làm sao, đem tiền bạc tích cóp được nhờ người ta ra bên ngoài mua thuốc, kết quả tiền bị cầm đi, đến một chút bột thuốc cũng chẳng nhìn thấy. Cũng may huynh đã sớm sắp xếp, nếu ta còn tiếp tục ở lại trong cung, có lẽ bây giờ cũng đã chìm dưới đáy giếng rồi.”
Ban đầu Tiêu Đạc còn bực bội nóng nảy, nghe nàng nói lời này lại thấy thẫn thờ. Những ngày cơ cực trong cung, chỉ có ai từng sống sau bức tường đỏ ngói vàng kia mới biết, chỉ nhỡ một bước là tan xương nát thịt, đến những hậu phi còn như vậy, huống chi là hạ nhân!
Hắn chậm rãi vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay, liếc mắt nhìn nàng: “Sau khi Tiền Chi Sở cứu ngươi, hắn có hỏi thăm ngươi chuyện trước kia của ta không?”
Nguyệt Bạch nghĩ ngợi rồi nói: “Hắn không hỏi, chỉ hỏi quê quán huynh ở đâu, trong nhà còn ai không. Ta tốt xấu gì cũng từng sống trong cung, có những lời nghe thì bình thường, nhưng chỉ cần chút sơ xuất liền hại người. Huống hồ bây giờ huynh đã là Đề đốc Đông Xưởng, ta càng không thể tùy tiện đem chuyện của huynh tiết lộ cho người khác, chẳng may hắn làm gì bất lợi với huynh, vậy thì ta sẽ hối hận đến chết!”
Tiêu Đạc nghe xong thì gật đầu, cũng xem như là người thông minh. Nhưng mà chuyện tình thái giám cung nữ trước nay không có mấy, hắn đứng dậy đi lại quanh phòng, đi được vài bước thì quay đầu lại hỏi: “Đã 6 năm rồi, lãng phí cả một tuổi xuân. Vì sao ngươi không gả cho người khác đi? Ngươi nào biết ta còn sống hay không, cứ chờ như vậy mãi sao?”
Nguyệt Bạch đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ngày đó chúng ta bái đường, ta đã âm thầm thề trái tim này của ta chỉ dành cho mình huynh, cho dù huynh có chết, ta cũng sẽ thủ tiết cả đời…” Đột nhiên nàng ý thức được chuyện gì, hoảng sợ nhìn hắn, run giọng nói: “Huynh hỏi vậy là sao? Có phải huynh đã khác xưa rồi, không cần đến ta nữa?”
Sự tình đến đây lại càng hỏng bét, hắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, biểu cảm hung ác nham hiểm, “Ngươi cũng biết trước kia ta là sinh tồn từ trong kẽ hở, bị đánh là chuyện thường ngày. Có một lần bị đánh vào đầu, sau khi tỉnh lại có chuyện không còn nhớ rõ. Ngươi nói chúng ta đã bái đường, có bằng chứng gì không?”
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, vì sao nàng lại cảm thấy không còn như xưa? Hắn xa lạ đến vậy, như thể trước nay chưa từng quen biết. Nguyệt Bạch kinh hãi nhìn hắn, nức nở nói: “Chúng ta giấu người khác thành thân, ngày đó huynh còn nói dập đầu trước bức họa Bồ Tát cũng có thể coi là hành lễ. Trên eo huynh còn có vết bớt nhỏ hình đồng tiền, mỗi lần kỳ lưng cho huynh ta đều thích chọc vào hai cái, huynh không còn nhớ những thứ này sao?” Nàng lại càng nghẹn ngào hơn, bước lên vài bước kéo tay áo hắn, “Làm sao bây giờ…Ngọc ca của ta! Huynh cẩn thận nhìn ta một cái đi, huynh làm sao có thể quên ta được! Huynh còn nhớ ta tên gì không? Nếu không phải là gặp Tiền đại nhân, có phải nếu chúng ta gặp thoáng qua trên đường huynh cũng sẽ không nhận ra ta nữa?”
Tiêu Đạc mím môi, sương mù nổi lên trong mắt, nhưng vẫn kiềm chế hỏi: “Những việc này còn có người thứ ba biết không?”
Nguyệt Bạch ngơ ngẩn lắc đầu: “Khi đó huynh chưa đủ tuổi, không có tư cách kết đối thực, nếu để lộ ra sẽ bị đánh chết, cho nên việc này ngoài hai chúng ta ra, ta trước nay chưa từng kể cho ai.”
Quả nhiên chân đèn thì tối, đáng nhẽ hắn nên biết những có những chuyện không thể phái người điều tra, kết quả giống như cố che đi bệnh ghẻ trên da, hôm nay mụn nhọt khắp người, đánh cho hắn trở tay không kịp. Hắn gắng bình tâm xuống, thu tay áo lại, nói: “Từ hôm nay ngươi đừng gặp người lạ nữa, không có lời ta dặn thì cũng không được rời thuyền. Ta sẽ phái người chăm sóc cuộc sống cho ngươi, nếu muốn gì thì nói với bọn họ là được.”
Hắn không nhìn nàng chảy nước mắt thêm nữa, xoay người đi ra khỏi khoang.
Đây là dấu hiệu không tốt, chuyện tiếp theo không biết được có còn nằm trong khống chế của hắn nữa không. Nếu giữ nữ nhân kia lại, dù không đến mức là tai họa, nhưng ít nhất cũng là nhược điểm. Nhưng nếu giết bỏ nàng thì quá đỗi có lỗi với cố nhân. Hắn ngẩng đầu thở thật dài, gọi Vân Úy một tiếng, “Trông chừng nàng cẩn thận, im lặng thái bình là tốt nhất, nhưng nếu nàng có động tĩnh gì…Vậy thì giết đi!”
Vân Úy cong eo vâng dạ, thổi còi gọi thuyền tới đón người, không còn sớm nữa, cũng nên nghỉ ngơi đi thôi. Hắn bước lên boong tàu thuyền hoa, ngẩng đầu liếc lên lầu trên, vừa rồi còn thấy đèn sáng, chỉ chớp mắt đã tắt rồi. Hắn chỉ biết lắc đầu cười, lu dấm này to đến nỗi mùi chua phóng ra khắp nơi, hắn làm sao mà ngủ yên cho nổi? Đã nói sẽ đi gặp nàng, cho dù có bịa ra lý do gì cũng phải nói cho nàng nghe.
Hắn vào khoang, véo vạt áo bước lên lầu, tới trước cửa phòng nàng, gõ hai tiếng cũng không thấy ai đáp lại, hắn đành lấy đầu ngón tay khẽ đẩy, cửa cứ thế mà thuận lợi mở ra.
Nàng quay sang nhìn Tiêu Đạc, “Ối chà, giai nhân đa tình, Đốc chủ tha hương ngộ cố tri, đúng là đáng mừng mà!”
Nhưng hắn không thèm để ý đến nàng, chỉ nhìn chằm chằm cô nương kia tìm tòi nghiên cứu, không nói lời nào.
Ánh mắt Tiền Chi Sở tới lui như con thoi, cất giọng ngạc nhiên nói: “Hán công không biết nàng sao? Lúc ấy Nguyệt Bạch cô nương bị người ta ức hiếp, khi được ti chức cứu, chính miệng nàng đã nói trước kia nàng và Hán công rất có sâu xa…Chẳng lẽ Nguyệt Bạch cô nương là vì mạng sống mà bịa lung tung?”
Nguyệt Bạch cô nương kia có chút sốt ruột, tiến lên hai bước khóc ròng nói: “Ngọc ca, ngày đó chia tay ở kho Nội Đông Dụ, huynh đã nói qua được kiếp nạn này sẽ tới tìm ta. Ta vẫn luôn ở lại Liêu Hà đợi huynh, mong chờ từng ngày từng tháng, vốn tưởng huynh đã chết, ta suýt nữa đã treo cổ đi theo huynh, nhưng huynh vẫn còn sống, vì sao lại không đến tìm ta? Chẳng lẽ huynh làm quan lớn, quên mất tình nghĩa trước kia rồi sao?”
Âm Lâu nghe xong thì sững sờ, đây là đang xướng vở tuồng nào vậy? Sao lại có dây dưa sâu xa đến mức hứa hẹn sống chết rồi? Nàng hoảng sợ nhìn Tiêu Đạc, hắn không hề phản bác, đứng lên ấm áp nói: “Mấy năm nay vất vả cho muội, ta có chuyện khó xử của ta, không thể nói ra trước mặt người ngoài, rồi sẽ đến lúc ta kể hết từng chuyện một cho muội. Nếu đã trở về đến bên ta rồi, vậy thì không cần quấy rầy Xu tào nữa.” Hắn khẽ vỗ tay, một đám phiên tử Đông Xưởng xuất hiện bên ngoài khoang thuyền, hắn cúi đầu dặn dò cô nương ấy, “Muội cứ đi theo Thiên hộ về thuyền ta trước, lát nữa ta sẽ đến thăm muội, chúng ta từ từ ôn chuyện.”
Âm Lâu đứng một bên nhìn mà lửa giận phừng phừng, đồ lừa đảo này, còn nói cái gì mà trái tim ta sạch sẽ, thân mình ta sạch sẽ, rốt cuộc trên người hắn còn cái gì sạch nữa đây? Thế mà lại dan díu với cung nữ! Kho Nội Đông Dụ ở trong đại nội, bọn họ chia tay nhau ở đó, có thể thấy cả hai đều làm việc trong cung, có khi không đơn thuần chỉ là người quen cũ, chỉ sợ vẫn luôn ngầm là đối thực! Còn về chuyện vì sao sau này hắn thăng quan phát tài mà không lập tức tìm về cố nhân, là bởi vì hắn lúc đó hắn còn đang bận ứng phó với Vinh An Hoàng Hậu, sau này lại bồi dưỡng Phúc Vương, căn bản không rảnh để suy xét những thứ đó.
Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường tư duy và tưởng tượng của nữ nhân, Âm Lâu đột nhiên phát hiện đầu óc mình thật sáng suốt, gặp phải chuyện thế này mà chỉ cần một chớp mắt là đã nghĩ ra. Nhưng mà càng suy nghĩ lại càng hiểu thấu, trong lòng càng thêm lạnh. Nghe giọng nói ấm áp ôn tồn của hắn đi! Nhìn ánh mắt đưa tình của hắn đi! Không phải hắn nói trong tim chỉ có mình nàng sao? Lúc này vẫn còn tình tứ được, rốt cuộc là có ý gì?
“Ta cũng về.” Nàng đứng dậy cười nói, “Nãy giờ ta cũng mệt rồi, vừa lúc quay về chuẩn bị chỗ nghỉ cho Nguyệt Bạch cô nương.”
Nàng cất bước, Tiêu Đạc không cho, chỉ phân phó Vân Úy mang người đi thu xếp cho tốt. Âm Lâu định đuổi theo nhưng phiên tử sớm đã tách thuyền ra, nàng chỉ đành giương mắt nhìn, không còn cánh nào lại phải ngồi xuống.
Tiêu Đạc vẫn còn đang bận đẩy đưa với Tiền Chi Sở, rót cho hắn ta một chén, nói: “Đại ân Xu tào giúp nhà ta hôm nay, sau này nhà ta sẽ nhớ kỹ. Ngày sau có Đông Xưởng có việc gì giúp đỡ được, nhà ta nhất định sẽ giúp.”
Tiền Chi Sở lại cười nói: “Hán công quá lời rồi, chỉ là tình cờ gặp trên đường, không ngờ lại là người quen cũ của Hán công, cũng coi như là kết thiện duyên. Cô nương đáng thương, chỉ còn lại một mẹ già, bị ông cậu tham lam chiếm mất ruộng đất, còn bị ông ta đem bán, ti chức thấy không vừa mắt liền ra tay. Nhưng mà tuy cứu được người, lại lỡ xử lý ông cậu độc ác kia có chút tàn nhẫn, đánh xong một trận thì ném xuống dưới mương không biết sống chết ra sao, nếu chẳng may bại lộ ra, còn mong Hán công quan tâm nhiều hơn.”
Cứu người của hắn, tất nhiên mọi chuyện đều trở nên dễ nói, Âm Lâu thấy hắn đáp ứng, khinh thường bĩu môi quay mặt đi, trong lòng lại càng thêm bực bội, nàng chỉ mới tiến thêm một bước, bây giờ đã muốn lùi lại mười bước. Quả nhiên nàng không đủ hiểu biết hắn, năm tháng trước kia của hắn quá nhiều bí ẩn, có trời mới biết hắn còn sót lại bao nhiêu hồng nhan tri kỷ!
Tiền Chi Sở lại nỗ lực dò hỏi, “Ngày ấy sau khi cứu được cô nương, nàng chỉ kể sơ qua về cảnh ngộ, cũng chưa hỏi chuyện người nhà. Nguyệt Bạch cô nương họ gì? Nhà ở đâu? Ti chức định sai người tới quê quán nàng một chuyến, báo tin cho mẹ nàng, để cho người ta được an tâm.”
Tiêu Đạc bỏ chén rượu xuống, đổi sang uống trà, từ từ liếc nhìn hắn ta một cái, nói: “Được Xu tào cứu giúp đã là ân điển của nàng, chuyện sau này cứ để nhà ta lo, Xu tào không cần nhọc lòng.” Hắn cười, đứng dậy nói: “Cũng chỉ là một đoạn nợ tình thời niên thiếu, đã năm sáu năm rồi, dáng vẻ nàng cũng có chút thay đổi, ban nãy thình lình gặp thực sự có chút không nhận ra. Bây giờ nhà ta còn muốn tới hỏi chuyện với nàng một lúc, không ở lại đây làm phiền Xu tào nữa. Nhà ta cáo từ trước, đợi đến khi lên bờ có cơ hội gặp lại nói chuyện tiếp!”
Hắn không chờ người ta tiễn, phất áo đi ra ngoài, chiếc thuyền phía trạm gác tới đi đón bọn họ, cả hai nhanh chóng lên thuyền rời đi.
Trong lòng bắt đầu thấy hơi hỗn loạn, như thể sắp xảy ra chuyện đến nơi. Hắn quay đầu lại nhìn, Tiền Chi Sở đang đứng chắp tay chào ở mũi thuyền, người này chắc chắn là quân tiên phong, phải điều tra cẩn thận một phen mới biết được do ai phái đến. Nếu là vị chủ tử của Tử Cẩm Thành kia, vậy thì tình thế không ổn cho lắm, còn nếu là vị chúa tể vùng Kim Lăng này, không biết được tiếp theo sẽ còn gặp phải chuyện gì, ai mà biết đây! Hiện thời chỉ có thể đi một bước xem một bước, từ đâu thình lình nhảy ra một nữ nhân, rõ ràng đây chính là thủ đoạn dò đường, chẳng lẽ hắn đã để lộ chân tướng ở chỗ nào đó, để cho người ta bắt chẹt sao? May mà còn có tiếng “Ngọc ca” kia, nếu không sự tình càng khó ứng phó.
Đêm chưa tàn, đang là lúc sông Tần Hoài trở nên náo nhiệt. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, gió đêm lướt qua mặt đem theo chút lạnh lẽo. Hắn xoay người gọi Dung Kỳ, “Ngươi đi điều tra cho rõ tên Tiền Chi Sở này cho ta, còn cả động tĩnh phía phủ Nam Uyển Vương cũng phải bám sát từng chút một, đi đi!”
Dặn dò xong thì xoay người lại, đúng lúc lại đối mặt với một đôi mắt đầy ắp hoài nghi. Nàng mỉm cười âm dương quái khí, khoanh tay trước ngực hỏi hắn, “Thì ra Hán thần còn có một đoạn nợ phong lưu như vậy, chẳng trách công thành danh toại mà vẫn cô độc một mình, hẳn là vì đang đợi Nguyệt Bạch cô nương kia chăng?”
Hắn khổ sở mà nói không nên lời, thực sự không biết phải giải thích với nàng ra sao. Chuyện liên quan đến sống chết, không thể dễ dàng nói ra, không phải là hắn không tin nàng, mà là vì càng biết nhiều thì càng nguy hiểm. Chính hắn đi đến được ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng, chỉ là đấu đá đơn giản trong triều thì cũng đành thôi, nhưng chẳng may chuyện kia lật thuyền, cho dù hắn có nhiều công đức đến đâu cũng không giữ được, cắt gân lột da, tội chết khó thoát.
Hắn nghiêng mặt đi cười khổ, chung quy cũng chỉ trách mình không đủ nhẫn tâm, nếu không phải lúc trước nương tay, giờ đây cũng không đến mức sợ hãi bị người ta bắt thóp. Nhưng mà phải lo liệu thế nào với người trước mắt này? Nếu hắn vẫn tiếp tục giả bộ diễn cái vai “Ngọc ca” kia, chỉ e cả con sông Tần Hoài này sẽ nhiễm giấm chua mất. Nhưng hắn lại không thể nói rõ ngọn ngành cho nàng, lúc này thực sự là tiến thoái lưỡng nan.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Nương nương nói sẽ tin lời thần, lời này nương nương còn nhớ rõ không?”
Nàng hừ một tiếng, “Ta đây từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, không như ai đó tiểu nhân hai mặt, vừa nói xong liền lập tức đổi ý.”
Xung quanh còn có người, hắn không tiện nhiều lời, đành nhịn xuống không đốp lại nàng, chờ đến khi một chiếc thuyền hoa được đưa tới, hắn mới nói: “Mời nương nương về phòng trước, thần lo việc xong sẽ đi thăm nương nương.”
Âm Lâu lạnh mặt nói: “Không sao, ôn chuyện với Nguyệt Bạch cô nương còn quan trọng hơn, ta thì có việc gì, quay về rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ, Hán thần không cần đến.”
Nàng chắp tay sau lưng nghênh ngang bỏ đi, tự thấy biểu hiện của mình rất dứt khoát, mặt mũi cũng lạnh băng. Nhưng vừa vào trong phòng, trong lòng nàng càng vặn vẹo đến là lợi hại, không có chỗ nào phát tiết, nàng đành nhào lên giường đấm chăn, vừa đấm vừa mắng: “Không phải là thái giám sao? Thái giám gì mà thông đồng hết người này lại đến người kia, nếu là cả người đầy đủ thì đàn ông trên đời này sẽ mất vợ hết! Người này quá là đáng giận, sau này hắn mà đến thì nói ta không gặp! Ta phải quay về Bắc Kinh, để cho hắn được song túc song tê với Nguyệt Bạch cô nương kia đi thôi!” Nàng nhào dậy đi tìm tay nải, mở tủ dọn hết đồ ra, thấy Đồng Vân vẫn đứng thất thần thì nói, “Nhanh tay nhanh chân lên, hắn không cho người đưa ta về, ta tự mình về.” Ngẫm nghĩ một chút lại thấy không đúng, “Vì sao cứ phải một hai về Bắc Kinh? Dù sao bây giờ ta cũng đã trắng tay, chi bằng nhân cơ hội bỏ trốn luôn, đi theo người ta ra ngoài buôn bán.”
Đồng Vân phì cười, “Chủ tử định bán cái gì? Bán hàng da sao? Hơn nữa cho dù có không thèm màng đến người trong nhà, chẳng nhẽ không màng đến cả hắn? Hắn đưa chủ tử xuống Giang Nam, trên vai hắn có trách nhiệm, nếu chủ tử đi mất, đây chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao?”
Đến lúc này vẫn còn nhớ đến hắn, nhưng mà hắn đang làm cái gì kia? Còn chẳng phải là lén đi gặp người cũ!
Âm Lâu ngồi xuống mép giường ôm mặt, “Ban nãy em đã thấy Nguyệt Bạch cô nương kia chưa? Tào Xuân Áng sắp xếp cho nàng ở đâu? Thuyền hoa nhiều phòng như vậy, sao ta lại không thấy nàng?”
Đồng Vân nói: “Trên sông Tần Hoài có rất nhiều du thuyền cho thuê, Tiểu Tào công công khôn ngoan, biết chủ tử trong lòng khó chịu, sai người đi thuê một cái thuyền khác rồi.” Nàng đẩy cửa sổ chỉ ra bên ngoài, “Kìa, ở ngay đằng kia.”
Hai con thuyền chỉ cách nhau chừng năm sáu trượng, ánh đèn lồng soi sáng nước gợn lăn tăn. Nàng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài, trong khoang thuyền kia thắp đèn, ánh đèn đổ lên cửa sổ dán giấy mỏng tựa như một sân khấu rối bóng, phóng đại mọi thứ lên. Dần dần có một bóng người đi tới, thân hình vũ mị mảnh mai đứng ở nơi đó, giống như một tấm rối hoàn mỹ. Nàng bỗng dưng thấy hoảng sợ, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Ngọn đèn dầu trong khoang nhảy lên, Tiêu Đạc nhìn cô nương kia, ngoài cảm thấy khó giải quyết ra thì chẳng còn gì khác. Nàng dường như không kìm được nước mắt, đưa khăn lên khẽ lau, lén lút liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn thở dài bảo nàng ngồi, im lặng một chút rồi hỏi: “Chúng ta đã không gặp nhau mấy năm?”
Nguyệt Bạch cúi đầu vân vê cái khăn, “Sắp 6 năm rồi, ta ở Liêu Hà đợi huynh, mỗi ngày đều đếm ngón tay. Lúc ấy trốn khỏi cung ta mới 15, đến giờ đã là 21. Sáu năm cũng chỉ như chớp mắt, quả thực đời này ta còn không ngờ có thể gặp lại huynh, nếu không phải ông cậu kia chê ta không chịu gả chồng, thông đồng với bọn buôn người bên ngoài đem bán ta đi, ta còn không biết được huynh đã làm Đề đốc Đông Xưởng!” Nàng nói xong lại si ngốc nhìn hắn, mỉm cười chua xót, lẩm bẩm nói, “Thật tốt, huynh còn sống. Trước kia ta cũng oán huynh, vì sao biết ta đang ở đâu mà lại không tới đón ta. Bây giờ thấy huynh, những oán hận của ta đều là chuyện nhỏ, chỉ cần huynh còn sống, vậy là đủ rồi…Khi đó chúng ta cực khổ biết bao, bọn họ đánh huynh, ta không biết phải làm sao, đem tiền bạc tích cóp được nhờ người ta ra bên ngoài mua thuốc, kết quả tiền bị cầm đi, đến một chút bột thuốc cũng chẳng nhìn thấy. Cũng may huynh đã sớm sắp xếp, nếu ta còn tiếp tục ở lại trong cung, có lẽ bây giờ cũng đã chìm dưới đáy giếng rồi.”
Ban đầu Tiêu Đạc còn bực bội nóng nảy, nghe nàng nói lời này lại thấy thẫn thờ. Những ngày cơ cực trong cung, chỉ có ai từng sống sau bức tường đỏ ngói vàng kia mới biết, chỉ nhỡ một bước là tan xương nát thịt, đến những hậu phi còn như vậy, huống chi là hạ nhân!
Hắn chậm rãi vuốt ve cái nhẫn trên ngón tay, liếc mắt nhìn nàng: “Sau khi Tiền Chi Sở cứu ngươi, hắn có hỏi thăm ngươi chuyện trước kia của ta không?”
Nguyệt Bạch nghĩ ngợi rồi nói: “Hắn không hỏi, chỉ hỏi quê quán huynh ở đâu, trong nhà còn ai không. Ta tốt xấu gì cũng từng sống trong cung, có những lời nghe thì bình thường, nhưng chỉ cần chút sơ xuất liền hại người. Huống hồ bây giờ huynh đã là Đề đốc Đông Xưởng, ta càng không thể tùy tiện đem chuyện của huynh tiết lộ cho người khác, chẳng may hắn làm gì bất lợi với huynh, vậy thì ta sẽ hối hận đến chết!”
Tiêu Đạc nghe xong thì gật đầu, cũng xem như là người thông minh. Nhưng mà chuyện tình thái giám cung nữ trước nay không có mấy, hắn đứng dậy đi lại quanh phòng, đi được vài bước thì quay đầu lại hỏi: “Đã 6 năm rồi, lãng phí cả một tuổi xuân. Vì sao ngươi không gả cho người khác đi? Ngươi nào biết ta còn sống hay không, cứ chờ như vậy mãi sao?”
Nguyệt Bạch đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ngày đó chúng ta bái đường, ta đã âm thầm thề trái tim này của ta chỉ dành cho mình huynh, cho dù huynh có chết, ta cũng sẽ thủ tiết cả đời…” Đột nhiên nàng ý thức được chuyện gì, hoảng sợ nhìn hắn, run giọng nói: “Huynh hỏi vậy là sao? Có phải huynh đã khác xưa rồi, không cần đến ta nữa?”
Sự tình đến đây lại càng hỏng bét, hắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, biểu cảm hung ác nham hiểm, “Ngươi cũng biết trước kia ta là sinh tồn từ trong kẽ hở, bị đánh là chuyện thường ngày. Có một lần bị đánh vào đầu, sau khi tỉnh lại có chuyện không còn nhớ rõ. Ngươi nói chúng ta đã bái đường, có bằng chứng gì không?”
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, vì sao nàng lại cảm thấy không còn như xưa? Hắn xa lạ đến vậy, như thể trước nay chưa từng quen biết. Nguyệt Bạch kinh hãi nhìn hắn, nức nở nói: “Chúng ta giấu người khác thành thân, ngày đó huynh còn nói dập đầu trước bức họa Bồ Tát cũng có thể coi là hành lễ. Trên eo huynh còn có vết bớt nhỏ hình đồng tiền, mỗi lần kỳ lưng cho huynh ta đều thích chọc vào hai cái, huynh không còn nhớ những thứ này sao?” Nàng lại càng nghẹn ngào hơn, bước lên vài bước kéo tay áo hắn, “Làm sao bây giờ…Ngọc ca của ta! Huynh cẩn thận nhìn ta một cái đi, huynh làm sao có thể quên ta được! Huynh còn nhớ ta tên gì không? Nếu không phải là gặp Tiền đại nhân, có phải nếu chúng ta gặp thoáng qua trên đường huynh cũng sẽ không nhận ra ta nữa?”
Tiêu Đạc mím môi, sương mù nổi lên trong mắt, nhưng vẫn kiềm chế hỏi: “Những việc này còn có người thứ ba biết không?”
Nguyệt Bạch ngơ ngẩn lắc đầu: “Khi đó huynh chưa đủ tuổi, không có tư cách kết đối thực, nếu để lộ ra sẽ bị đánh chết, cho nên việc này ngoài hai chúng ta ra, ta trước nay chưa từng kể cho ai.”
Quả nhiên chân đèn thì tối, đáng nhẽ hắn nên biết những có những chuyện không thể phái người điều tra, kết quả giống như cố che đi bệnh ghẻ trên da, hôm nay mụn nhọt khắp người, đánh cho hắn trở tay không kịp. Hắn gắng bình tâm xuống, thu tay áo lại, nói: “Từ hôm nay ngươi đừng gặp người lạ nữa, không có lời ta dặn thì cũng không được rời thuyền. Ta sẽ phái người chăm sóc cuộc sống cho ngươi, nếu muốn gì thì nói với bọn họ là được.”
Hắn không nhìn nàng chảy nước mắt thêm nữa, xoay người đi ra khỏi khoang.
Đây là dấu hiệu không tốt, chuyện tiếp theo không biết được có còn nằm trong khống chế của hắn nữa không. Nếu giữ nữ nhân kia lại, dù không đến mức là tai họa, nhưng ít nhất cũng là nhược điểm. Nhưng nếu giết bỏ nàng thì quá đỗi có lỗi với cố nhân. Hắn ngẩng đầu thở thật dài, gọi Vân Úy một tiếng, “Trông chừng nàng cẩn thận, im lặng thái bình là tốt nhất, nhưng nếu nàng có động tĩnh gì…Vậy thì giết đi!”
Vân Úy cong eo vâng dạ, thổi còi gọi thuyền tới đón người, không còn sớm nữa, cũng nên nghỉ ngơi đi thôi. Hắn bước lên boong tàu thuyền hoa, ngẩng đầu liếc lên lầu trên, vừa rồi còn thấy đèn sáng, chỉ chớp mắt đã tắt rồi. Hắn chỉ biết lắc đầu cười, lu dấm này to đến nỗi mùi chua phóng ra khắp nơi, hắn làm sao mà ngủ yên cho nổi? Đã nói sẽ đi gặp nàng, cho dù có bịa ra lý do gì cũng phải nói cho nàng nghe.
Hắn vào khoang, véo vạt áo bước lên lầu, tới trước cửa phòng nàng, gõ hai tiếng cũng không thấy ai đáp lại, hắn đành lấy đầu ngón tay khẽ đẩy, cửa cứ thế mà thuận lợi mở ra.
Danh sách chương