Từ phía Nam nhìn lại, xa xa đã thấy cờ trắng rợp trời, tang sự đều thu xếp xong, trong ngoài hoàng cung đều là người của hắn, đã đến lúc phải làm chính sự rồi.

Tới Thừa Càn Cung, ngoài cửa cung có Cẩm Y Vệ canh giữ, thân mặc Phi Ngư phục, eo đeo Tú Xuân đao, đứng lặng im ở hai bên. Thấy hắn tới, bọn họ cúi người thỉnh an. Diêm Tôn Lãng đang bối rối đứng ngoài chính điện, vừa thấy bóng hắn liền vội vàng ôm phất trần chạy tới nghênh đón.

Hắn liếc mắt về phía cửa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào khóc của Thiệu Quý Phi, “Vẫn chưa thôi sao?”

Diêm Tôn Lãng thưa vâng: “Quý Phi khóc nháo không thôi, muốn tới Cẩn Thân Điện phục tang Đại Hành Hoàng Đế.”

Hắn nhếch miệng: “Phục tang? Quý Phi nương nương và Đại Hành Hoàng Đế quả nhiên tình thâm ý trọng.” Hắn vừa nói vừa vòng ra sau ảnh bích(*).

Thừa Càn Cung được xây theo kiến trúc lưỡng tiến viện, xưa nay được dùng làm tẩm cung của Quý Phi, quy cách rất hoành tráng. Đình nghỉ mát lợp ngói lưu ly vàng, bên dưới là hòa tỉ long phượng(*). Tẩm cung này không giống những tẩm cung khác, hoa lê đặc biệt được ưu ái, khắp Tử Cấm Thành không có nơi thứ hai sánh kịp.

Năm nay mưa nhiều, hoa đều nở muộn. Hắn đứng dưới tàng cây ngắm nhìn, nụ hoa đã đơm ra không ít, chỉ cần thêm vài ba ngày ấm áp, hẳn sẽ nở rộ rợp sân. Nở thì tốt, cung điện quá mức xa xỉ cũng cần có chút điểm xuyết nhu hòa, vậy mới không mang vẻ tịch liêu.

Hắn nâng vạt duệ táp bước qua đài ngắm trăng, mới đi được hai bước lại nghe thấy tiếng Thiệu Quý Phi đập phá, còn có giọng nói the thé của nàng ta: “Gọi Tiêu Đạc tới đây!”

Hắn sửa sang lại dung nhan, rảo bước tới trước ngạch cửa, dưới chân lạo xạo như thể bước trên một lớp băng. Một bình mai bằng sứ Thanh Hoa vừa bị đập nát, vụn sứ vung vãi khắp nơi. Người đứng sau tấm màn che dệt tơ vàng kia mặt mũi trắng bệnh, khóc đến nỗi mắt sưng húp. Nàng ta bước tới, lạnh giọng chất vấn: “Hoàng Thượng án giá, vì sao lại không cho ta tới nhìn một lần. Các ngươi coi thường vương pháp, dám to gan giam lỏng bổn cung!”

Nàng ta chỉ lo phát tiết, Tiêu Đạc lẳng lặng nghe xong mới tiếp lời: “Thần chỉ là phụng mệnh hành sự, mong nương nương thứ tội.”

“Ngươi phụng mệnh ai? Hoàng Hậu phải không? Nàng ta dựa vào cái gì? Trước kia còn ỷ vào nàng ta là Hoàng Hậu, bây giờ ai sợ ai?” Thiệu Quý Phi kênh kiệu vênh mặt. “Tiêu hán tthần*), ta luôn kính ngươi là người thông minh, không ngờ ngươi thông minh quá lại bị thông minh phản. Vinh Vương điện hạ là con trai ta, vậy mà ngươi vẫn đứng về phía Hoàng Hậu, rõ ràng là không thèm để ta vào mắt. Ta khuyên ngươi nhìn cho rõ, trợ giúp ta một tay, đối với ngươi sau này chỉ có lợi. Nếu các ngươi nhân lúc chúng ta cô nhi quả phụ mà chèn ép, đợi Điện hạ kế vị ngai vàng, ta sẽ thanh toán với các ngươi cho bằng hết!”

(*) Hán thần/ Hán công: Cách gọi người đứng đầu Đông Xưởng, Tây Xưởng bên cạnh cách gọi Đốc chủ.

Uy hiếp của nàng ta chẳng chút tác dụng với Tiêu Đạc, nếu chịu thua thì có lẽ nàng ta sẽ được ra đi nhanh hơn, những lời thừa thãi chỉ khiến hắn càng thêm khinh thường. Thiệu Quý Phi không đủ mưu trí, toàn bộ tâm tư đều dồn cả vào Hoàng Đế, khi thiên thời địa lợi thì không biết tranh thủ, cứ cho rằng một mảnh chiếu thư là có thể nắm lấy thiên hạ. Rào tre phải đan cho kín, chó hoang mới không lẻn vào. Nhưng bên người nàng ta nào có ai giúp đỡ? Một mình đánh hổ, cho dù có đưa Đế vị cho nàng ta, vậy cũng còn phải xem Vinh Vương có mệnh ngồi lên hay không.

Hắn lười nhìn nàng, chọn một nơi sạch sẽ ngồi xuống. Vỗ vỗ tràng hạt trên cổ tay, hắn rũ mi nói: “Lời này của Quý Phi nương nương, thần không dám nhận. Đại Hành Hoàng Đế hoăng thệ, canh gác trong cung mới là quan trọng nhất, thần ăn bổng lộc triều đình, tất nhiên phải làm cho tròn bổn phận. Còn về những lời như là Vinh Vương điện hạ kế vị, thần khuyên nương nương ít nói ra thì hơn….Trước kia Thích Phu Nhân từng sáng tác một khúc《Xuân ca》, không chỉ khiến con trai không thể tới cứu bà ta, ngược lại còn làm cho Triệu Vương Như Ý bị hại chết.”(**)

Thiệu Quý Phi chấn động, vừa nói vừa nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đây là có ý gì? Hoàng Hậu chẳng phải là muốn học theo Lữ Thái Hậu(*) mà không thành sao? Đáng tiếc, Lữ Trĩ còn có một đứa con trai, dưới gối Triệu Hoàng Hậu thì trống trơn, nàng ta lấy gì mà so với ta?” Rồi lại cười rộ lên: “Ta vốn còn tưởng ngươi là loại người hứa chút tiền tài là có thể mua chuộc được, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi. Cũng đúng thôi, giao tình của ngươi và Hoàng Hậu, người khác không thể sánh bằng. Nghe nói ngươi ra vào tẩm cung Hoàng hậu như chốn không người. Những thái giám khác tìm đối thực thường chỉ chọn cung nữ, vài kẻ cá biệt mới dám dây dưa với phi tần. Ngươi so với những nô tài đó quả nhiên khác biệt, lại bò lên giường Hoàng Hậu, uy phong của Hán thần cũng thật lớn đấy!”

(*) Lữ Thái Hậu: vị Hoàng Hậu duy nhất của Hán Cao Tổ Lưu Bang, là Hoàng Hậu đầu tiên của nhà Hán, cũng là Hoàng Hậu chính thức đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, đồng thời là phụ nữ đầu tiên nắm giữ quyền lực tối cao ngang ngửa các Hoàng Đế.

(**) Thích Phu Nhân (còn gọi là Thích Cơ): một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang, mẹ của Triệu Vương Lưu Như Ý. Sau khi Hán Cao Tổ chết, Thích Cơ bị Lữ Thái Hậu giam lại, Thích Cơ tìm cách gọi con trai đến cứu, sau đó cả Thích Cơ lẫn Triệu Vương đều bị Lữ Thái Hậu giết một cách rất thảm.

Thiệu Quý Phi châm chọc mỉa mai một phen, chính mình thì thấy hả dạ, nhưng lại khiến người xung quanh đổ mồ hôi lạnh. Có vài việc làm được mà không nói được, nàng ta kẹp đao giấu kiếm một hồi, có thể dự đoán được kết quả kế tiếp sẽ thế nào.

Biểu cảm Tiêu Đạc không có biến hóa gì lớn, đứng lên nói: “Hoàng Thượng quy thiên, nương nương đau khổ, thần đều biết. Có điều thần chịu nhục một chút cũng không sao, nhưng danh dự của Hoàng Hậu nương nương lại không thể tùy tiện làm bẩn.”

Nàng ta hừ lạnh ngắt lời hắn: “Tên nô tài hạ tiện nhà ngươi, còn dám lên giọng với bổn cung! Hoàng Hậu muốn dựa vào ngươi, đưa cho ngươi quyền cao chức trọng, ta đây sao dám ho he! Nghiêm túc mà nói, ngươi còn từng ở trong cung của ta hầu hạ hai tháng, khi đó thì tính là gì? Bát canh đổ xuống, chỉ cần bổn cung liếc mắt, còn chẳng phải ngươi liền quỳ rạp xuống đất liếm sạch như con chó sao! Hoàng Thượng vừa băng hà, các ngươi liền dám coi thường bổn cung, các ngươi phản rồi!”

Diêm Tôn Lãng đứng một bên tựa hồ như sắp bị sốt rét tới nơi, vị Thiệu Quý Phi này chán sống rồi, sống trong cung mà lại không hay biết tiếng tăm của hắn sao, hẳn phải từng nghe rồi chứ! Dám quang minh chính đại bôi nhọ hắn như vậy, xem ra phải chuẩn bị thêm một cái quan tài nữa thôi.

Quả nhiên, gương mặt luôn luôn hiền hòa của Tiêu Đạc tối lại, Thiệu Quý Phi còn chưa kịp đắc ý xong, hắn đột nhiên duỗi tay bóp cổ nàng ta. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, tựa như bẻ gãy một cành cỏ lau, mỹ nhân chua ngoa rốt cuộc đã vĩnh viễn im miệng. Hắn buông tay, Quý Phi nhẹ nhàng ngã xuống đất. Đôi mắt vẫn mở to trừng trừng, mang theo nỗi kinh hoàng khó tin.

Hắn ghét bỏ phủi phủi tay, cười với Diêm Tôn Lãng: “Vậy là vừa đủ số lượng triều thiên nữ, cũng không cần phải phiền lòng về vị được sống lại kia nữa. Quý Phi nương nương một mảnh lòng son dạ sắt, không muốn để Đại Hành Hoàng Đế phải tịch mịch, khăng khăng đòi đi theo phụng giá. Tâm tình này thật khiến người ta khâm phục! Mau tắm rửa trang điểm lộng lẫy cho nương nương, ngày mai sẽ liệm lại đưa tới Cẩn Thân Điện, thành toàn cho di nguyện của Quý Phi.” Rồi hắn lại thoáng nhìn qua đám cung nữ thái giám sớm đã bị dọa cho phát ngốc, thở dài một hơi: “Nếu đã nhìn thấy rồi, người sống không thể giữ. Đều đưa đi theo phụng dưỡng Quý Phi nương nương đi.”

Hắn nói xong liền rời đi, chuyện đằng sau đều đã có Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám gánh vác. Chỉ là tay bị ô uế, hắn có chút không thoải mái, đành chùi vào vạt áo ngoài. Vừa liếc mắt, hắn liền thấy Vinh Vương đang đứng dưới tàng cây đầu bên kia hành lang. Đây là huyết mạch duy nhất của Đại Hành Hoàng Đế, năm nay còn chưa đầy 6 tuổi, gương mặt ngây thơ non dại.

Hắn đi tới, nửa ngồi xổm xuống chắp tay thi lễ với đứa bé: “Mời Điện hạ theo thần tới Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu nương nương đang chờ ngài.”

Hai mắt Vinh Vương sáng lên nhìn hắn: “Ta muốn tìm mẫu phi của ta.”

Tiêu Đạc ồ khẽ: “Quý Phi nương nương đang trang điểm, chúng ta tới Khôn Ninh Cung trước, lát nữa sẽ tới Cẩn Thân Điện túc trực linh cữu, khi ấy Quý Phi nương nương cũng đã tới rồi.”

Vinh Vương cân nhắc một lúc lâu, gật gật đầu. Nó sợ ngã, đi đâu cũng cần có người nắm tay, thấy ngón tay thon dài của Tiêu Đạc lộ ra dưới tay áo tỳ bà, nó cứ tự nhiên mà nắm lấy. Hắn có một bàn tay ấm áp, nhưng Vinh Vương không hề biết chính bàn tay kia vừa bóp gãy cổ mẫu thân mình. Nó cảm thấy rất an tâm, đại nội luôn là nơi an toàn, bởi vì đã có Phụ hoàng, Phụ hoàng là Hoàng Đế, mọi người thấy nó đều phải cung kính ba quỳ chín lạy. Nó ngẩng đầu nhìn người nọ: “Tiêu hán thần, bọn họ nói Phụ hoàng ta tân thiên rồi, thế tân thiên là gì?”

Tiêu Đạc nắm tay nó đi ra khỏi Thừa Càn Cung, trên hồng tường in hai cái bóng một cao một thấp, rất đỗi hài hòa. Hắn nói: “Tân thiên chính là về sau không thể gặp được nữa, nếu Điện hạ có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng thì phải tới Thái Miếu, thắp hương thần vị.”

“Vậy Phụ hoàng có nghe thấy không?”

“Có.”

Hắn cúi đầu nhìn, đứa bé này vừa không có cha, vừa không có mẹ, kỳ thật cũng rất đáng thương. Hắn mềm giọng đi đôi chút: “Sau này Điện hạ phải ở một mình trong Dưỡng Tâm Điện, liệu có thấy sợ không?”

Vinh Vương cắn môi suy nghĩ: “Ta còn đại bạn(*), Tôn Thái Thanh sẽ ở cùng ta.”

(*) Đại bạn: Đại thái giám bên người Hoàng Đế, thường là hầu hạ từ khi Hoàng Đế còn nhỏ.

Tôn Thái Thanh đã chăm sóc Vinh Vương từ nhỏ, có thể nói là thái giám duy nhất trung thành tận tâm với Vinh Vương. Nhưng mà bây giờ hắn ta đang ở nơi nào? Không chừng là đang nổi lềnh phềnh ở một góc nào đó trong hồ Thái Dịch rồi.

“Nếu Tôn Thái Thanh không thể ở cùng Điện hạ thì sao?” Một sợi tóc mềm mại của đứa bé tuột khỏi búi tóc, hắn lấy ngón út giúp nó vén lại, “Vậy Điện hạ sẽ làm thế nào?”

“Thế ta không ở lại Dưỡng Tâm Điện nữa, ta đi tìm mẫu phi ta, ở lại tẩm cung mẫu phi.”

Một cơn gió thổi qua, những cành đào sau tường cung vươn cành lá tới, xào xạc trên đỉnh đầu. Tiêu Đạc thất thần, lẩm bẩm nói: “Như vậy…cũng tốt.”

Bên trong Cẩn Thân Điện đã dựng trướng, gió càng thổi mạnh hơn, hắn nắm tay Vinh Vương bước vào Cảnh Hòa Môn.

Hoàng Hậu đã chờ từ sớm, chờ Vinh Vương vừa tới liền khóc thật thảm thương. Thấy hắn bước vào thì thấp giọng hỏi: “Việc đã làm đến đâu rồi.”

Hắn mỉm cười với nàng: “Bẩm nương nương, đều đã hoàn thành thỏa đáng theo lời nương nương phân phó.”

Hắn từ trước đến nay đều như vậy, chỉ cần đã đồng ý, không có chuyện nào hắn không làm được. Hoàng Hậu hài lòng gật đầu, rũ mắt đánh giá Vinh Vương, ánh mắt phức tạp, giống như đang đánh giá một con chó con lưu lạc. Rốt cuộc đứa bé này vẫn còn chỗ hữu dụng, nàng ta miễn cưỡng cười với nó, nắm lấy tay nó, chậm rãi dẫn nó đi tới tiền điện.

Nước không thể một ngày không vua, Đại Hành Hoàng Đế không để lại di chiếu, ai sẽ làm Hoàng Đế, vẫn còn phải so đo một hồi. Hắn là nội giám, quốc gia đại sự tới tay hắn không ngơi, nhưng thời điểm này phải lấy hậu sự của Đại Hành Hoàng Đế làm trọng. Phát tang, khóc tang, tắm gội, cơm hàm, nhập liễm, khiêng linh cữu, hắn đều đích thân an bài. Còn về những chuyện ầm ĩ phía trước, hắn cũng lười quản, tóm lại không phải Vinh Vương thì là Phúc Vương.

Vinh Vương tuổi nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của Phúc Vương, đừng nói đến làm Hoàng Đế, giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi. Còn Phúc Vương kia chính là huynh đệ của Đại Hành Hoàng Đế, đã luôn ngày đêm nung nấu giành ngai vàng, dã tâm không nhỏ, nhưng năng lực thì lại có hạn. Vì trước kia hắn từng nợ ân Phúc Vương một bữa cơm, phò trợ hắn bước lên Đế vị cũng không có gì. Cho dù có là ai ngồi lên ngai vàng đi chăng nữa, địa vị của hắn vẫn không dao động. Gốc rễ Đông Xưởng đã cắm sâu vào mạch máu Đại Nghiệp, ai làm Hoàng Đế cũng không thể rời xa “vua đứng” hắn đâu.

Vua đứng, quả là tội danh tru di tam tộc! Hắn cũng bội phục kẻ đã nghĩ ra cái tên này, quả nhiên là mồm mép quan văn lợi hại, ý đồ chẳng tốt đẹp gì, nhưng lời nói thì thật hoa mỹ. Hắn tháo tràng hạt trên cổ tay xuống đếm, men theo một con hẻm hướng về phía Khâm An Điện, vừa đi vừa nghĩ, chờ đến khi xong chuyện trong cung, cũng đến lúc nên thăm hỏi những kẻ đã buộc tội người của hắn rồi. Hoàng Đế đã đổi, càng phải có một khởi đầu tốt đẹp, cũng là để cho đám sâu mọt trong triều biết được Đông Xưởng vẫn luôn luôn hưng thịnh.

Khi bước vào cửa Tào Xuân Áng tới nghênh đón hắn, nhỏ giọng nói: “Cha nuôi, vị Bộ tài nhân kia tỉnh rồi.”

Hắn ừ một tiếng: “Tỉnh trước khi Nội các kiểm tra hay sau khi Nội các kiểm tra?”

Tào Xuân Áng tươi cười: “Tỉnh cũng vừa đúng lúc. Mới định ra phong hào, Điển Bộ vừa tuyên đọc một lúc thì tỉnh.”

“Đúng là một kẻ phúc lớn mạng lớn.” Hắn quay đầu hỏi: “Vậy đám Nội các định xử trí thế nào?”

Tào Xuân Áng nói: “Đang muốn mời cha nuôi chỉ bảo đó ạ! Ý của Nội các là danh sách đã định ra thì không sửa được, nếu đã nhận thụy hào, vậy đành phải để Tài nhân chết một lần nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện