Người định không bằng trời định, lời này chưa bao giờ sai. Khi ngươi đang vui mừng khao khát tương lai, có vài tin dữ sẽ giáng từ trên trời xuống, va vào ngươi với một tốc độ kinh hồn, đâm cho ngươi vỡ đầu chảy máu, đâm cho ngươi hồn phi phách tán.

Người của Tây Xưởng đến rất đúng hạn, chỉ còn hai ngày nữa chính là ngày kiểm duyệt thủy quân, Hoàng Đế phái Đề đốc Tây Xưởng tới, nói cho hay thì là “Đông là chính Tây là phụ”, kỳ thật vẫn là bất mãn khi trước Tiên Đế tại vị đã để thành tệ nạn, muốn phân tán thế lực. Cũng không còn cách nào, người cầm quyền có suy nghĩ của chính mình, khi mới đăng cơ sẽ luôn có một phen hùng tâm tráng chí, đây muốn phá kia muốn lập, mọi người đều căng da đầu cố nhẫn nhịn cho qua, khi cơn nhiệt huyết của Hoàng Đế qua đi lại là bỉ cực thái lai(*).

(*) Bỉ cực thái lai: chịu đủ đau khổ rồi thì sung sướng sẽ đến.

Nhưng hình như Âm Lâu không có vận khí tốt như vậy, việc đầu tiên Vu Tôn làm khi vừa đến Nam Kinh chính là tới yến đường bái kiến. Trên tay còn nhiều chính sự mà lại mặc kệ, khăng khăng tới gặp nàng, xem ra không phải là chuyện tốt. Nàng nổi lên đề phòng, truyền lão đến hậu viện, không nói chuyện đối mặt mà bảo Đồng Vân buông mành xuống, nàng nằm lên giường la hán làm ra một bộ dạng sống dở chết dở. Vu Tôn đi tới chắp tay dập đầu chào, nàng nâng tay, yếu ớt nói: “Hán thần một đường vất vả, lặn lội đường xa, vừa tới đã phải đến thăm ta, thật là làm khó cho ngươi.”

“Đây là hiếu tâm của thần, là chuyện nên làm mà.” Vu Tôn nói, đưa tay vén mành lên một chút nhìn vào, phía sau mành hơi tối, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, liền nói, “Nghe giọng nương nương không được tốt, thần cả gan xin hỏi, phượng thể nương nương không khỏe sao?”

Âm Lâu thở dài, “Một lời khó nói hết, trong người ta không khỏe, đã mời đại phu khám, cũng đã uống thuốc, nhưng không thấy khởi sắc chút nào. Trong người mệt mỏi, lúc nóng lúc lạnh, đến đêm đổ rất nhiều mồ hôi trộm không ngủ được, hai mắt mở trừng trừng trắng đêm.” Nói lung tung hai câu mới hỏi, “Lúc này Hán thần tới, có phải là phụng mệnh chủ tử sai bảo?”

Vu Tôn vội dạ vâng, đứng đó nói: “Thánh Thượng nhớ thương nương nương, khi thần rời kinh còn dặn dò mãi, gặp nương nương rồi phải báo tin luôn.”

“Không riêng gì Thánh Thượng, lòng ta cũng rất nhớ. Lúc này vừa đi đã hai ba tháng, dẫu sao đường xa cách trở, dâng sổ con thỉnh an qua lại cũng mất tới mười ngày…” Nàng ho khan hai tiếng, “Thánh Cung vẫn khỏe chứ?”

Vu Tôn là người cũ trong phủ Phúc Vương, cũng giống như những cung giám trong đại nội, đã quen khúm núm nịnh bợ, bò lên địa vị cao rồi vẫn không gột rửa được thói nịnh nọt ngấm tận trong xương. Khi nhìn người khác vẫn luôn híp mắt, mặt mày tươi cười, nhưng mà nụ cười này cũng rất có cấp độ, tùy vào người lão đang nói chuyện là ai.

Lão bất động thanh sắc, cười đáp: “Thánh Cung an, nương nương yên tâm. Lần này thần tới không đơn thuần chỉ là để hỏi thăm, mà cũng là mang theo ý chỉ của chủ tử. Chủ tử nói một khi đại điển kiểm duyệt thủy quân kết thúc, lập tức mời nương nương lên thuyền cùng thần, thần sẽ hộ tống nương nương hồi kinh.”

Tuy Âm Lâu đã sớm có phòng bị, nhưng khi thình lình nghe lão nói vẫn không nhịn được mà hoảng loạn trong lòng, hơi nhổm người lên, “Gấp vậy sao? Vậy lần này Hán thần tới Kim Lăng, ngoài kiểm duyệt thủy quân ra không còn nhiệm vụ nào khác?”

Lão ta hơi cong eo, cung cung kính kính đáp: “Hồi bẩm nương nương, quả thực không có. Kỳ thật nghiêm túc mà nói, chuyến đi này của thần chủ yếu vẫn là vì nương nương, thủy quân Đại Nghiệp dẫu quan trọng cũng đã có Tiêu đại nhân cáng đáng, có gì mà không yên tâm? Đây chẳng phải là chủ tử phái thần tới đón nương nương sao, nhân tiện giúp đỡ Tiêu đại nhân một tay mà thôi. Cũng tránh cho Tiêu đại nhân vừa phải bận bịu chuyện mua bán tơ lụa vừa phải để ý chuyện thủy quân.” Lão nói xong, lại nghiêng đầu bồi thêm vài câu, “Trong mắt chủ tử, nương nương còn quan trọng hơn cả kiểm duyệt thủy quân Tân Giang Khẩu. Có vài lần chủ tử đang dùng thiện đột nhiên dừng lại, người bên cạnh chờ nghe phân phó, chủ tử liền hỏi Tiêu đại nhân đã đi bao lâu rồi, lại tự mình lấy hoàng lịch tính ngày, nói nương nương hẳn là đã tới Hàng Châu, về thăm nhà xong cũng nên hồi kinh đi thôi. Đợi thêm mấy ngày, mấy phong thư của Đông Xưởng đều chỉ nói đến công việc, báo nương nương vẫn bình an, không nhắc tới khi nào hồi kinh, chủ tử cười nói nương nương ham chơi, quên cả về nhà rồi. Đơn giản là ra lệnh Tây Xưởng tới hầu hạ nương nương, cũng là để Tiêu đại nhân chuyên tâm lo việc.”

Quên cả về nhà…Lời này khiến Âm Lâu phiền muộn, thành trì lạnh băng kia có thể coi là nhà được sao? Nhưng dường như chẳng còn lý do đùn đẩy, nàng vốn dĩ đã là của Hoàng Đế, tuy thứ “thích” mà hắn nói là không thể hiểu được, nhưng sự tình đã đến nước này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cho dù không có thánh sủng thì cũng vẫn là Thái phi, không thể có chuyện bay nhảy bên ngoài. Hiện giờ muốn thu lưới rồi, nàng đã lẩn tránh lâu đến vậy, đột nhiên cảm thấy một chân đã sa vào đầm lầy, có lẽ sắp chết đến nơi.

Trước kia muốn đi chỉ cần phủi mông là đi, nhưng từ khi dây dưa với nhau, nói buông tay quả thực quá khó! Một bên thúc giục một đằng lâm li, phải làm sao bây giờ! Nàng sốt ruột, thấp thỏm không yên. Đang lúc mặt trời lên cao nhất, ánh nắng gay gắt, có lẽ người kia đã đi ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa chịu về, nàng chỉ có thể đuổi Vu Tôn đi trước rồi tính kế sau.

Nàng ho càng thêm thê thảm, hổn hển nói: “Ta hiểu ý Hoàng Thượng, cũng thông cảm với trọng trách của Hán thần, nhưng ngươi thấy đó, hiện giờ ta đang như vậy, sao có thể nhích người được đây! Ngươi nói bọn họ dâng thư báo bình an, có lẽ khi tin ta nhiễm bệnh được đưa đến trước ngự tiền thì ngươi đã lên đường mất rồi! Lui một vạn bước, miễn cưỡng lên đường cũng làm ta thấy không yên. Trong cung quy củ nghiêm ngặt, kẻ bệnh tật như ta tiến cung, mấy vị thượng cung đều sẽ thắc mắc, càng không nói đến Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương.”

Nàng cảm thấy lời mình nói quá hợp lý, nếu muốn chứng minh bệnh quá nặng không thể tiến cung thì có lẽ cũng phải động tay chân một chút, nhưng rồi dần dần vượt qua từng ải từng ải, sau này chắc chắn sẽ tìm được đường ra. Hoàng Đế nào mà chẳng sợ chết, nếu như chứng bệnh kia là do ôn dịch mà ra, nằng nặc tiến cung chẳng phải là gây họa lớn sao! Cho nên trước khi chẩn đoán chính xác thì sẽ phải thật thận trọng, không chừng chỉ cần vừa báo lên, Hoàng Đế sẽ gạt phắt nàng đi cũng nên.

Nàng thiết nghĩ thật không tồi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn không như ý muốn. Vu Tôn cong eo như con tôm, tư thái khiêm tốn, nhưng ngữ khí lại mang vẻ không cho phép nàng cứu vãn, mỉm cười hiền hòa: “Nương nương ôm bệnh, thần đã nhìn ra, nghe lời nương nương kể, lo lắng của nương nương hoàn toàn không sai. Là như vầy, vào lúc thần đã đi đến Trấn Giang lại nhận được thủ dụ triều đình truyền gấp tám trăm dặm tới, hẳn là lá thư gần nhất của Tiêu đại nhân đã đến Tử Cấm Thành, Hoàng Thượng lập tức phái người ban thủ dụ. Bên trong đã viết rõ, trong cung danh y hội tụ, càng tiện chữa trị cho nương nương.” Lão liếc mắt nhìn lên, “Thần là người nghĩ sao nói vậy, theo thần thấy, ý tứ Hoàng Thượng rất rõ ràng, nương nương không giống những người khác, trong người không khỏe cũng không sao, chỉ cần phân phó xuống một tiếng, nương nương vào Uyết Loan Cung tĩnh dưỡng, trong cung cũng sẽ không có người ngoài, một đám nô tỳ sẽ hầu hạ nương nương thật tốt, một thời gian sau trời bớt nóng bức, bách bệnh đều khỏi.”

Vu Tôn là kẻ trên lưỡi sinh hoa sen(*), thao thao bất tận chặn miệng Âm Lâu. Đang lúc không biết phải đáp sao mới phải thì nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng Tiêu Đạc, “Hồi bẩm nương nương, thần vừa xong việc, tới thỉnh an nương nương. Hôm nay trong người nương nương đã khỏe hơn chưa?”

(*): Ý là giỏi nói những lời êm tai.

Trước kia hắn vào cửa không bao giờ hành lễ tôn kính như vậy, hiện tại có mặt người ngoài, không thể không cẩn thật chặt chẽ. Âm Lâu nháy mắt với Đồng Vân, Đồng Vân vén mành đi ra, dịch tay khom người nói: “Nương nương gọi vào, mời Tiêu chưởng ấn!”

Hắn rảo bước đi lên, bộ dạng hăng hái khí phách. Hướng về phía mành hành lễ, một chắp tay một cong eo, rất đỗi nước chảy mây trôi. Hai Đề đốc của Đông – Tây Xưởng đều có mặt, đều là phi ngư phục, đều là mũ ô sa mạ vàng, nhưng mặc trên hai người khác nhau lại toát ra ý vị khác nhau. Một người tựa tùng trúc, một kẻ là gỗ mục, hoàn toàn không thể so sánh. Tiêu Thừa bốc trộm bánh ngô tối hôm qua đã hoàn toàn không thấy, trước mắt vẫn là Tiêu Đạc bát diện linh lung, thần sắc bình yên, mặt mày bằng phẳng.

Hắn xoay người thoáng nhìn Vu Tôn, cười nói: “Vu đại nhân thuận buồm xuôi gió chứ? Ta nghe nói khi tới Liêu Thành gặp phải mưa to, kênh đào vỡ đê, hoa màu hai bên sông đều trôi sạch. Tây Xưởng ngươi cũng quản tấu chương, bờ đê tu sửa thế nào rồi?”

Khẩu khí này mang theo chút dò hỏi, Đông – Tây Xưởng vốn không phải cùng cấp, tuy nói cái sau có vẻ đang vượt cái trước, nhưng luận về tư cách, Tây Xưởng vẫn còn kém xa. Địa vị Vu Tôn có cao mấy cũng chỉ tương đương với một Bỉnh bút của Tư Lễ Giám. Một Diêm Tôn Lãng còn có thể diện hơn lão, muốn được Tiêu Đạc nhìn đến còn phải rèn luyện thêm mấy năm.

Chính lão ta cũng biết thế, trong lòng dẫu không phục nhưng vẫn chắp tay thi lễ với Tiêu Đạc, “Châu phủ đã điều động thú quân ngày đêm bồi đất, lấy bao cát đắp lũy, khi bảo thuyền tới nghiệm thu đã tu sửa gần xong.”

Tiêu Đạc cười cười, “Trung thừa nơi đó hiếu khách vô cùng, lúc trước bảo thuyền nhà ta đi qua, hắn còn đi theo trên bờ tiễn bảy tám dặm, Vu đại nhân vừa vặn đậu thuyền lúc này, hẳn là cũng có qua có lại!”

Đông – Tây Xưởng dò xét lẫn nhau cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, Vu Tôn chỉ là con bọ hung nhãi nhép, giữa đường lại được làm quan, vàng bạc vơ vét đầy túi, bận đến nỗi không rảnh đi giày. Làm người không thể quá tham, tham quá sẽ không nuốt nổi, dễ dàng lòi đuôi. Bụng dạ thái giám hẹp hòi, càng nhiều vàng bạc càng tốt, nhưng mà càng nhiều thì động tĩnh càng lớn. Lão chỉ mới nắm quyền, không thể hiểu hết chuyện này, kỳ thực ngàn thạch vạn thạch còn chẳng bằng một bức tranh cổ chính cống.

Hắn mỉm cười nhìn, Vu Tôn hơi điếng người một chút, nhưng vẫn bất động như núi, giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt cho qua, hàm hồ đáp lại hai câu.

Âm Lâu ngồi bên trong nghe nửa ngày, ho một tràng rồi cất tiếng gọi Tiêu hán thần, cầm khăn che miệng nói: “Vừa rời Vu đại nhân tới truyền khẩu dụ, nói chủ tử ở trong kinh sai tới đón ta, ta đang bệnh tật thế này, phải làm mới phải? Tàu xe mệt nhọc, chỉ sợ không chịu nổi.”

Tiêu Đạc trầm mặc, quay sang hỏi Vu Tôn, “Là ý Hoàng Thượng sao? Ta đây vẫn còn chưa tiếp chỉ.”

Vu Tôn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đúng thế, nếu Tiêu đại nhân không tin, ta có đem theo thủ dụ bên mình, mời đại nhân xem qua.” Lão lôi ống trúc mạ vàng trong ngực áo ra, mở nắp lôi ra một cuộn giấy cung kính trình lên, lại cất lời hòa giải, “Ta cũng biết nương nương khổ sở, trời nóng chang chang, trên đường xóc nảy quả không dễ chịu. Ti chức đây cũng không có cách nào, chủ tự hạ lệnh nô tài làm theo, không chỉ riêng ti chức, chẳng phải Tiêu đại nhân cũng vậy sao!”

Có kim ấn, là bút tích của Hoàng Đế, hạ lệnh đón người trở về, nhưng mà “túng trầm kha, diệc tu hoàn”(*), bút pháp như vậy dường như có chút thất thường. Hắn thầm suy tính trong lòng, lại không thể để lộ ra ngoài mặt, giao tờ giấy lại, gật đầu nói: “Nhà ta hiểu ý chủ tử, dù sao ngày mai kiểm duyệt thủy quân, Vu đại nhân cũng mới đến, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng bàn. Ngựa tốt đến mấy cũng cần ăn cỏ. Chúng ta làm quan cùng triều, trước kia không qua lại mấy, lần này nhân cơ hội kết giao tình, sau này còn phải hợp tác nhiều, thân quen rồi càng dễ nói chuyện.” Rồi mỉm cười ôn hòa, “Tinh thần nương nương không tốt, chúng ta đừng quấy nhiễu nương nương, ra ngoài lại nói chuyện tiếp!” Nói xong lại hành lễ hướng về phía mành, bước ra khỏi sương phòng.

(*) Túng trầm kha, diệc tu hoàn: Tạm dịch dù bệnh tình có trầm trọng cũng nhất định phải đưa về.

Giang Nam là tường trắng ngói đen, giếng trời vuông vức vừa hẹp vừa cao. Hắn đi tới chỗ nghỉ chân nơi có bụi chuối tây tươi tốt bên hành lang, quay đầu nhìn Vu Tôn đang hớt hải đuổi tới, thu thập tâm tình rồi lại mỉm cười, “Chỗ nghỉ tạm đã chuẩn bị hết chưa? Tới dịch quán hay là bao một toà viện?”

Vu Tôn cũng không câu nệ như khi ở trước mặt Thái phi, chắp tay sau lưng nói: “Dù sao cũng không ở lại lâu, vốn định chắp vá ở tạm dịch quán hai ngày, không ngờ Phủ đài đã chuẩn bị xong hết, cách hẻm Ô Y cũng không xa, chỉ ở ngay trước phố Liễu Diệp.”

Hắn ồ một tiếng, “Phố Liễu Diệp kia, tương truyền Minh Thái Tổ vì tìm hai con cá tinh trốn đi đã cho vớt hết cá trong con sông nhỏ gần đó, treo lên cành liễu phơi nắng, cho nên mới có cái tên này. Vu đại nhân tới đó ở…lại rất hợp với tình cảnh.” Chuyện vừa chuyển lại hỏi, “Thế nào? Án hồ yêu đã phá xong chưa?”

Trên mặt Vu Tôn không thoải mái lắm, đáp cộc lốc: “Chỉ là một đám trộm cướp giả yêu tinh giết người, tra cũng sắp xong rồi.”

Tiêu Đạc nhướng mày, không truy vấn nữa, chỉ nói: “Vậy là tốt nhất, Tây Xưởng mới thành lập không lâu, phá được án to cũng còn có cái tới báo trước mặt Thánh Thượng. Ta đã thuê thuyền hoa cho Vu đại nhân đi hóng gió, đêm nay sẽ sai người đưa tới.” Nói xong lại nhìn ra phía hành lang, lắc đầu thở dài, “Giờ đang là lúc Nam Kinh nóng nhất, ban ngày đi ngoài đường có thể nướng chín cả nửa người không chừng. Buổi tối vẫn là thích hợp, vừa mát mẻ lại vừa có thể du đêm. Nhà ta đã được lĩnh giáo phong tình vạn chủng sông Tần Hoài rồi, Vu đại nhân không đi thử một lần thì thật đáng tiếc.”

Vu Tôn tuy là thái giám nhưng cũng chơi bời phong nguyệt nhiều năm, dù đã cực lực khắc chế vẫn để lộ ra chút hí hửng. Bộ dạng này, thật ghê tởm! Tiêu Đạc quay người sang chỗ khác, chậm rãi dạo bước trên hành lang, thuận thế nói: “Hành trình của Vu đại nhân, chưa chắc Tử Cấm Thành đã nắm rõ. Theo ý nhà ta, nếu đã đến thì nên ở lâu hai ngày, Giang Nam là thánh địa khói hoa, chỉ ở ba năm ngày sao mà đủ! Hơn nữa phượng thể nương nương yếu ớt, hai ngày nay đã gầy sọp đi, đại phu khám cũng thấy không đỡ. Đại nhân lập tức mời đi, chỉ sợ tiêu hao căn cơ không dậy nổi. Chẳng may xảy ra mệnh hệ gì, có thủ dụ cũng không tránh được, đến lúc đó Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, e là Vu đại nhân khó lòng đảm đương.”

Vu Tôn cân nhắc mãi, trong lòng hiểu rõ lợi hại. Thiên uy khó dò, trước mặt thì nhẹ nhàng, ai biết được quay lưng đi sẽ thành cảnh ngộ gì! Hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm, tuy đã quen tính chủ nhân, nhưng vẫn có những phen bất thình lình. Vì vậy lão nhíu mi gật đầu, “Tiêu đại nhân nói có lý, tuy không thể kéo dài quá lâu, nhưng hoãn lại mấy ngày vẫn là có thể. Phượng thể nương nương quan trọng, lên thuyền rồi sẽ đỡ hơn, một hơi đi đến bến tàu Thông Châu, mọi người đều được yên ổn.”

Mọi suy nghĩ của Tiêu Đạc đều dồn vào sáu chữ kia, mờ mịt phụ họa một hai câu, nhanh chóng tiễn Vu Tôn ra cửa.

Quay về một lần nữa, Âm Lâu đứng chờ dưới cửa sổ, cách tầng song cửa hỏi hắn: “Chàng còn nghĩ ra được cách nào không?”

Hắn mím môi cân nhắc hồi lâu, “Nàng hỏi ta, ta tạm thời không đáp được. Thủ dụ kia nàng chưa nhìn thấy, ‘túng trầm kha, diệc tu hoàn’…dường như là đã hạ quyết tâm.”

“Cho dù có là thi thể cũng phải mang về, đúng không?” Sắc mặt nàng trắng bệch, lung lay chống tay lên bàn, “Từ khi Tiên Đế băng hà đến nay đã đầy ba tháng, hắn không còn kiên nhẫn chờ nữa…Nói như vậy, có lẽ đã hết đường lui.” Nàng chăm chú nhìn hắn, “Chúng ta còn có thể ở bên nhau hay không, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của chàng. Nếu chàng nguyện ý dẫn ta đi, ta sẽ đi cùng chàng đến chân trời góc biển. Cho dù sau này có phải ăn cỏ trấu, ta cũng quyết không hối hận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện