Nàng hốt hoảng trong lòng, trao đổi ánh mắt với Đồng Vân rồi đi vào trong điện, cười nói: “Chủ tử đến giờ này, không biết đã dùng bữa chưa? Nô tỳ sai người đem đồ ăn lên, hầu hạ chủ tử ăn một chút.” Nói xong thì xoay người vẫy vẫy tay với Đồng Vân.

Vẻ mặt Hoàng Đế âm trầm, lạnh giọng nói: “Không cần, bây giờ trẫm đang không thoải mái, không muốn ăn gì hết.” Liếc nàng một cái, ánh mắt như lưỡi dao mỏng xoẹt qua bên má nàng, “Đoan phi, trẫm hỏi nàng, nàng đã biết tội chưa?”. ngôn tình hay

Âm Lâu hoảng sợ, đầu óc xoay mòng như chong chóng, e sợ Hoàng Đế đã biết chuyện bên trong Văn Thù Điện hôm nay, hoặc là xảy ra xích mích gì đó với Âm Các, muốn đến tìm nàng giải hận. Tim nàng tê dại, uỳnh một cái quỳ sụp xuống trước mặt hắn, “Lời này của chủ tử làm nô tỳ sợ hãi, nô tỳ không biết rốt cuộc đã làm sai điều gì, chọc long nhan giận dữ, cầu chủ tử minh xét, nô tỳ có chết cũng mong được làm con quỷ trong sạch.”

Hoàng Đế nhếch miệng cười lạnh, cũng không đáp lời, đừng dậy đi dạo quanh phòng, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay đến chùa Đàm Chá dâng hương, Đoan phi hẳn là vui lắm nhỉ?”

Âm Lâu vẫn đang nằm trên mặt đất, trong lòng rung động ì ùng, miễn cưỡng ổn định giọng nói: “Hồi bẩm chủ tử, mọi thứ đều trôi chảy.”

“Trôi chảy?” Hắn hừ một tiếng, “Hôm kia trẫm tới chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh an, Thái Hậu từng nhắc đến chuyện Vinh An Hoàng Hậu tấu thỉnh lập đàn siêu độ ở chùa Đàm Chá cho Tiên Đế, niệm chỗ cốt nhục thân tình, trẫm không có chuyện không ứng chuẩn. Nhưng mọi chuyện đều có cái mức của nó, cần bao nhiêu cao tăng làm pháp sự thì cứ an bài là được. Còn nàng thì sao, nàng đã làm cái gì? Phi tử do trẫm đích thân viết chiếu sách phong, thế mà lại không màng lễ chế, dâng hương thương tiếc trước thần vị Đại Hành Hoàng Đế tận hai canh giờ, động tĩnh lớn như vậy, nàng vứt mặt mũi trẫm đi đâu? Hỏi trắng ra, liệu nàng có còn nhớ nam nhân của mình là ai?”

Hắn chỉ khiển trách, ngữ điệu không hề có giận dữ, lại lạnh băng đến tận xương. Âm Lâu không nghĩ là xuất phát từ nguyên nhân này, lập tức nhẹ nhàng thở phào. Không cần biết việc này có khiển trách thế nào, chỉ cần không liên lụy đến Tiêu Đạc là được, hết thảy đều có cách cứu vãn. Gánh nặng trong lòng đã buông xuống, nhưng ngoài mặt vẫn chưa thể tỏ ra thư giãn. Cũng may nàng rất giỏi rơi nước mắt, quỳ sát xuống đất, cứng cỏi nói: “Chủ tử, nô tỳ không dám giảo biện, là do nô tỳ không biết tính toán, chủ tử răn dạy chí phải. Nhưng việc này là Hoàng Thái Hậu cho phép, nô tỳ cũng chỉ là phụng lệnh Vinh An Hoàng Hậu…Trong hậu cung này nô tỳ chính là cái tượng nặn bằng bột, không có tiền đồ, không thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống, người khác nói gì nô tỳ cũng chỉ biết làm theo, nhất thời tính sai, làm xấu mặt vàng của Hoàng Thượng, tuyệt không phải là chủ ý của nô tỳ.”

Hắn quay mặt đi, khoanh tay, “Lệnh của Vinh An Hoàng Hậu? Nàng ta là gì mà nàng phải tuân mệnh? Thời buổi rối loạn này, nàng đừng tìm thêm phiền toái cho trẫm nữa. Lúc trước sách phong nàng, có rất nhiều triều thần đã khuyên can, nhất nhất kêu trẫm bác bỏ. Trẫm chưa từng mong nàng có thể cho trẫm nở mặt, đám trung thần của Tiên Hoàng vẫn luôn không có gì để làm, giờ thì có chuyện hay rồi. Nàng nói cho trẫm nghe, trẫm nên xử lý nàng thế nào mới phải?”

Âm Lâu dịch đầu gối tiến lên hai bước, ôm lấy chân hắn, ngẩng mặt khóc ròng: “Chủ tử niệm tình xưa, tha cho nô tỳ lần này đi mà! Nô tỳ cũng là không còn cách nào khác, quỳ đến tê bại cả chân không đứng lên nổi, ai tình nguyện chịu phần tội này đâu! Chủ tử không thương nô tỳ, sau này nô tỳ biết phải sống sao!”

Khuôn mặt nhỏ nhìn mà thấy thương, dưới ánh đèn trông lại càng tội nghiệp. Hoàng Đế rũ mắt nhìn nàng, thở dài vuốt ve trên đôi lông mày tinh xảo, “Không đúng thời điểm, hoặc là trước hoặc là sau, trẫm đều có thể tha cho nàng, chỉ tiếc vào đúng lúc này, trong triều có người nghi nghị trẫm, vẫn suốt ngày so đo ưu khuyết điểm của trẫm với Tiên Đế. Nàng từng ở trong hậu cung của Tiêu Để, bây giờ lại để người ta nói là một lòng thương nhớ chủ cũ, ngay cả người bên gối trẫm cũng chân trong chân ngoài, đám thần tử kia sao có thể phục?” Hắn đứng dậy, hờ hững nói, “Đi đi, đi đến quỳ trên đoạn đường trước Phụng Thiên Điện, quỳ đến giờ mão sáng mai thượng triều, để cho những cựu thần đó nhìn xem, cũng là một lời cảnh tỉnh.”

Vốn tưởng sẽ phạt bổng lộc hoặc biếm vào lãnh cung, không ngờ vậy mà hắn lại tính cái kế này. Nàng chợt tỉnh ngộ, lôi nàng ra răn dạy không phải là để cho người khác xem, mà chính là để rút gân Tiêu Đạc. Đến tận lúc này, các đại thần trong triều đã sớm ngậm chặt miệng, chỉ có Tiêu Đạc vẫn đang xoay sở vắt óc vì từng lượng bạc trong quốc khố. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy khổ sở, chính mình phải quỳ cũng không sao, nhưng hắn sẽ ra sao đây? Hẳn là hắn sẽ canh cánh trong lòng, sau đó nghĩ cách thỏa mãn mọi nguyện vọng của Hoàng Đế.

Nước mũi tèm lem đầy mặt, bây giờ không phải là giả vờ nữa, là đau lòng sau khi ngộ hết ra. Nàng che mặt lại, nức nở nói: “Cầu chủ tử biếm truất nô tỳ, nô tỳ nguyện về thái lăng, dành cả thân tàn này chốn thanh đăng cổ phật.”

Hắn lạnh mặt đánh giá nàng, “Đã tấn vị còn về thủ lăng, trước nay chưa từng có tiền lệ này. Nếu thực sự tống cổ nàng đi, chẳng phải là để cho mấy người đó có cớ nói nàng một lòng với Tiên Đế, trẫm phải gánh tội danh chiếm đoạt quả tẩu? Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, chuẩn bị một chút rồi đi qua đi!”

Ít ra vẫn chưa xé rách mặt nạ, bởi vì nàng vẫn còn giá trị lợi dụng. Hắn bãi giá khỏi Uyết Loan Cung, Âm Lâu ngồi liệt dưới đất như người mất hồn.

Đồng Vân đi tới đỡ nàng, mắng liên miên một tràng, “Thật không còn là người nữa, chuyện trên triều lại lôi hậu cung vào, đây phải coi là năng lực gì! Đều là đàn ông như nhau, vậy mà vị này chỉ giỏi khiến người ta coi thường!” Lại nhìn kỹ sắc mặt nàng, nhỏ giọng nói, “Để em sai Tứ Lục đi tìm Tào Xuân Áng, không biết hôm nay Tiêu chưởng ấn có ở Tư Lễ Giám hay không, báo trước để hắn còn tính toán.”

Nàng lắc đầu, “Hoàng Thượng đã hạ lệnh rồi, hắn nhận được tin cũng có làm được gì đâu, đừng để hắn phải nhọc lòng. Chẳng phải chỉ có một đêm sao, ta đi quỳ là được. Hắn vững vàng đến tận hôm nay, nếu có hành động gì khác người, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ bắt thóp hắn ngay lập tức. Hắn có cái khó của hắn, đằng trước là sói đằng sau có hổ, có đôi khi ngẫm lại, ta chết đi thì sẽ tốt hơn.”

Ủ rũ nói một hồi, đến lúc đi vẫn đành phải đi. Một phi tử mới tấn vị, lần trước còn đau gan xót ruột cẩn thận che chở khắp nơi, vừa đảo mắt đã phạt đến quỳ trước Phụng Thiên Điện, tương phản này quá là lớn rồi. Còn may bây giờ là buổi tối, khi đêm xuống mọi người sẽ không đi đâu, khắp nơi đều hạ chìa khóa, chỉ có hai cái đèn đá ở hai bên điện le lói sáng. Bởi vì cách quá xa, trông ánh đèn như hai đồng tiền bằng vàng đang run rẩy, tô lên một vầng sáng mơ hồ giữa sân điện đen kịt.

Nàng không cho người truyền lời đến Tiêu Đạc, nhưng hắn làm sao có thể không biết? Cung thất này, thậm chí là toàn bộ Bắc Kinh, không có chuyện gì có thể giấu được hắn. Tuy không ở trong cung, nhưng tin tức vẫn luôn là nóng hổi.

Tào Xuân Áng chạy thở hồng hộc, vào đến ngõ nhỏ Đông Xưởng cũng không kịp đáp lời người canh cổng, chạy thẳng vào trong nha môn.

Thời gian không còn sớm nữa, thế nhưng những người trong phòng vẫn chưa tan. Cha nuôi nó ngồi trên cái ghế mũ quan, mở một bản lời khai ra nghiêng đầu đọc, cần cổ tạo ra một độ cong xinh đẹp dưới ánh đèn, mỉm cười khen Đương đầu phía dưới, “Làm tốt lắm, chậm rãi thanh toán từng kẻ một, sắp tới lại chém đầu tên họ Cao, treo lên cột cờ Linh Tế Cung cho ta.”

Linh Tế Cung là là trụ sở của Tây Xưởng, nghe ý tứ này hẳn là lại có tin tốt gì đây. Người trong phòng cười đáp theo, trêu chọc nhau vài câu, lại thuận thế nịnh hót vuốt mông ngựa, chờ đến khi Đốc chủ lên tiếng, một đám người cầm đao rời đi.

Tào Xuân Áng chạy lên gọi một tiếng cha nuôi, “Trong cung xảy ra chuyện rồi.”

Hắn quay đầu lại, tươi cười trên mặt đã biến mất sạch, “Nói!”

“Hoàng Thượng trách cứ Đoan phi nương nương nhúng tay vào Phật sự của Tiên Đế, phạt quỳ trước Phụng Thiên Điện một đêm, phải quỳ đến canh năm ngày mai thượng triều mới được đứng lên.” Tào Xuân Áng nuốt nước bọt nói, “Nương nương không cho truyền lời đến cha nuôi, Đồng Vân không biết phải làm sao, nói chủ tử chỉ mới khỏe lại, nếu phải quỳ ngoài trời cả đêm, ngày mai sẽ lại ngã bệnh mất…Cha nuôi định làm thế nào?”

Hắn híp mắt nhìn đèn hoa, lẩm bẩm nói: “Đây là ra oai phủ đầu cho ta đây mà! Dù sao cũng là đòi tiền, không đòi được sẽ đi gây sự với nàng. Ta cũng nghĩ thấu rồi, đây là giang sơn của Mộ Dung gia hắn, muốn lăn lộn thế nào là chuyện của hắn. Một khi đã vậy, ta còn phải một mình ôm cái danh kẻ ác làm gì? Sáng mai hiệp nghị với Nội các, tăng thuế cho phú hộ các tỉnh gấp ba lần, cứ như vậy là có tiền nhanh nhất, đến hắn còn chẳng để bụng bách tính sống chết, ta là kẻ làm nô, còn sợ cái gì!”

Hắn đứng dậy muốn đi, Tào Xuân Áng vội ngăn cản, “Cha nuôi định tiến cung luôn bây giờ sao? Nếu Hoàng Thượng đã phạt nương nương quỳ, chắc chắn bên cạnh sẽ có người giám sát, cha nuôi khăng khăng xông đến, người ta sẽ nghĩ thế nào?”

“Còn nghĩ thế nào? Ta là Chưởng ấn trong cung, muốn hỏi đến còn không được hay sao? Thực ra trong lòng mọi người đều đã biết rõ, cho dù bây giờ ta đi, chưa chắc hắn đã đụng đến ta.” Ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng trong phòng đã mịt mù mây đen. Hắn tức tối gác mạnh chén trà xuống bàn, chén trà kia loảng xoảng kêu vang, nước trà bắn đầm đìa đầy đất. Âm thanh kinh động đến đám phiên tử bên ngoài, vội chạy vào trong xem xét, nhìn thấy cảnh tượng này thì không dám lắm lời, lại im lặng lui ra ngoài.

Tâm tư xoay mòng mòng, hắn lại cất tiếng phân phó, “Ngươi đi truyền lệnh ta, thả hết lính Đông Xưởng ra, đi gõ cửa từng phú hộ trong kinh ngay lập tức…” Ngẫm lại thấy không ổn, đành gọi trở lại, đỡ trán thở dài, “Ta đúng là cả giận mất khôn, làm vậy chỉ tổ cho người ta bắt bớ. Vẫn là tạm hoãn đi, chờ ngày mai trời sáng ta sẽ dặn dò sau, nếu tự tiện chủ trương, không biết cuối cùng cục nợ này sẽ tính trên đầu ai.”

Tào Xuân Áng nói: “Cha nuôi nói đúng, vừa rồi cha nuôi dọa con nhảy dựng. Theo con thấy, tạm thời cha nuôi vẫn nên nhẫn nhịn đi! Nương nương cũng chỉ chịu tội đêm nay, khẽ cắn môi cũng liền qua. Vu Tôn đang rảnh rỗi, ngày mai chúng ta cứ giao chuyện đòi tiền phú hộ cho Tây Xưởng làm. Vu Tôn lão chỉ biết cái lợi trước mắt, vì lấy lòng Hoàng Thượng, chắc chắn lão sẽ làm cho bằng được. Lão vừa ra tay, chẳng phải là thiên hạ sẽ đại loạn gà bay chó sủa sao! Chờ đến khi lão đem được tiền về, điều trần buộc tội của các ngôn quan hẳn là chất cao như núi rồi. Hoàng Thượng muốn sung sướng lại không chịu cởi quần, chắc chắn sẽ đẩy một người ra gánh trách nhiệm, đến lúc chúng ta sẽ thu lưới, làm ngư ông đắc lợi, haha…”

Đầy mồm toàn là những lời ô uế, nhưng thực ra rất có đạo lý. Tiêu Đạc lườm nó một cái, mở cửa sổ ra nhìn bầu trời, đêm nay không trăng không sao, bắt nàng phải quỳ suốt một đêm, không biết đến sáng ngày mai còn gặp lại được nữa không.

Tiến cung vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này thực sự không hề sáng suốt, người ta đang cầm giáo đứng sẵn, cho dù chỉ là cây giáo sáp, vừa lơ đãng là có thể khiến mình bị thương, cho nên chỉ có thể chờ.

Chờ, chờ đợi khiến hắn quằn quại như tờ giấy bị vò nát. Càng chờ lâu lại càng oán hận, không biết tương lai của hắn và Âm Lâu sẽ là kết cục gì, nếu Mộ Dung Cao Củng vẫn tiếp tục nắm giữ càn khôn, liệu còn có thể có một ngày đoàn viên thực sự hay không? Hắn đã sớm suy nghĩ cẩn thận, ngoại trừ thay đổi triều đại thì chẳng còn cách nào khác. Hoàng Đế chỉ biết hắn vào Âm Lâu có tư tình, lại không biết Nam Uyển đã như hổ đói rình mồi. Chính hắn không muốn làm ra chuyện phụ lòng quốc gia thiên hạ, nhưng nếu bị dồn đến đường cùng, cũng đành bất đắc dĩ nghĩ cách tự cứu vậy thôi.

Suốt một đêm gian nan cùng cực, hắn không tài nào chợp mắt, ngay khi điểm canh bốn lập tức sửa sang chuẩn bị tiến cung. Trị phòng Chưởng ấn nằm ở phía nam Từ Ninh Cung, cách Phụng Thiên Điện một đường đi và hai bức tường cao. Hắn đứng trong viện nỗ lực phóng mắt ra xa, rốt cuộc vẫn là không thể nhìn đến, chỉ thấy một tia nắng ban mai ló qua làn sương màu tím. Sắp rồi…sắp đến lúc rồi, hắn đi lại vòng quanh trị phòng, ngồi xuống sau án. Lẳng lặng ngồi đó, giấy cửa sổ dần dần sáng lên, hắn cúi đầu thổi tắt đèn dầu, trong phòng lại chìm vào mông lung như cũ.

Người tới nghênh hắn thượng triều đã đến trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo, “Lão tổ tông, đến lúc rồi ạ.”

Hắn đứng lên, phất áo ra cửa, đi qua đường hẻm tới phòng nghỉ phía tây chờ chỉ.

Các Thủ phụ và Các lão đều đã có mặt. Đông Xưởng quyền khuynh triều dã, từ khi đến tay hắn lại càng bành trướng nổi trội, người trong Nội các nhìn thấy hắn đều phải hành lễ. Thực ra hắn vẫn luôn đối ngoại rất ôn văn nho nhã, thủ đoạn có thể đen ngòm, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo sáng rọi, vừa vào cửa đã đáp lễ mọi người, mời chư vị ngồi xuống, nói với Thượng thư Hộ Bộ: “Hoàng Thượng không xem phiếu nghĩ, vậy thì chúng ta đành phí chút công phu, bẩm tấu ngoài miệng cũng là như nhau. Trình bày hết một lượt tiền thu và phí tổn trong năm nay, cũng là để Thánh Thượng hiểu rõ trong lòng.”

Hắn cắm hai tay áo vào nhau thở thật dài, “Chúng ta làm thần tử, chính là để cùng chủ tử phân ưu. Gia quốc quốc gia mà, đất nước cũng chính là nhà, trong nhà không có bạc thì không làm được gì hết. Năm nay ngập úng, hạn hán, bệnh dịch, thuyền vụ, quân nhu, tất cả đều rất tốn kém, chỉ riêng đê Hoàng Hà vỡ đã tiêu tốn hết sạch tiền bán tơ lụa. Hôm trước chủ tử đã nói muốn xây thêm một cái lâu. Đây cũng là việc đương nhiên, tự cổ chí kim, có Hoàng Đế triều nào không thịnh thổ mộc đâu! Nhưng bây giờ hai tay chúng ta trống trơn, ta đây vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào, các vị thì sao? Có ý kiến gì hay không?”

Nhắc đến tiền, mọi người đều bó tay hết cách, quốc khố có tràn đầy hay không đều phải nhìn bách tính, lông dê đều mọc ra từ người dê cả mà! Chỉ là không ai dám tùy tiện đề ra chuyện tăng thuế, không cẩn thận là bị nịnh thần chụp mũ như chơi.

Hắn cúi đầu trầm mặc một lát, “Nhà ta hiểu sầu lo của mọi người, nếu còn không nhắc đến thì sẽ thực sự hết cách. Hôm nay nghị triều nhà ta sẽ mở lời, các vị đều tán thành hết chứ! Cứ qua được thời điểm này đã, chờ đến khi tình hình tài chính chuyển biến tốt đẹp lại miễn thuế cũng là như nhau.”

Đây là biện pháp cùng đường nhất, mọi người đương nhiên dạ vâng.

Tiếng roi ruột dê vang lên, vút một tiếng phá vỡ không gian, dội đến tận trời. Chúng thần cầm hốt bản trong tay, sửa sang lại quần áo, ra cửa đi về phía Phụng Thiên Điện.

Hắn đi ngay hàng đầu, vừa đến ngự đạo đã phóng mắt tìm kiếm khắp nơi, dưới chân vẫn thong dong, lệ nóng trong lòng sớm đã hóa băng. Rốt cuộc cũng tìm được nàng ở bên góc đan bệ. Vóc người nho nhỏ, gục đầu quỳ gối ở nơi đó, gắng sức rụt người lại hết mức có thể. Suốt một đêm đằng đẵng, tinh khí đều tan sạch, giống như một con búp bê vải rách nát, chỉ cách hắn không xa, vậy mà hắn lại chẳng thể chạy tới ôm chặt nàng.

Hắn quay đi, cả người đau nhức, chỉ còn nước cắn chặt răng nhẫn nhịn. Những đại thần kia châu đầu ghé tai lẩm bẩm, lọt vào tai hắn tựa như đang lăng trì. Hắn gắt gao nắm chặt hốt bản, phần góc bản đâm sâu vào thịt, dường như chỉ có vậy mới làm dịu bớt đau đớn trong tim. Không thể nhìn nàng nữa, dù đôi chân đã tê bại mất hết sức lực cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực đi cho hết con đường này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện