Xuyên qua song cửa sổ nhìn ra ngoài, thái giám đang bung ô đưa Âm Các lại đây. Nàng ta khoác một cái áo choàng xanh ngọc, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không điểm phấn tô son, trông khí sắc không được tốt cho lắm, khi vào đến cửa lại càng khiến người ta cảm thấy trắng bệch đến lợi hại, khác một trời một vực so với ngày thường. Nàng ta đang đi tới thỉnh an, vốn định mở miệng nói, nhìn thấy Đế Cơ thì lại ngừng lại, di di mũi chân trên nền đất, muốn nói lại thôi.
Âm Lâu rất đỗi ngạc nhiên, “Tỷ tỷ đây là làm sao thế? Bị ủy khuất gì hay sao? Bên ngoài trời băng tuyết mịt mù, sắp lạnh cứng đến nơi rồi.” Nàng quay lại nhìn Bảo Châu ý bảo cho thêm than, bĩu môi nói, “Dù sao cũng chẳng phải người ngoài, tỷ tỷ ngồi xuống hơ người cho ấm đi!”
Âm Các nói tạ, đôi mắt mỹ lệ thon dài không còn thần thái như ngày xưa, sợ hãi liếc nhìn Đế Cơ một cái, miễn cưỡng mỉm cười: “Trưởng công chúa cũng ở đây ạ?”
Đế Cơ gật đầu, nói thẳng thừng: “Đúng vậy, ta cũng ở đây. Sao thế, Thứ phúc tấn có chuyện riêng tư muốn nói với Đoan phi nương nương? Ta ở đây không tiện, cáo từ trước vậy!”
Nàng làm bộ đứng lên, Âm Các vội đứng dậy áp nàng ngồi xuống, “Không không…Trưởng công chúa và nương nương giao hảo, ta vốn không có lời gì quan trọng, chỉ là tiến cung thăm nương nương…”
Sớm không đến muộn không đến, Nam Uyển Vương vừa vào kinh thì đến, chắc chắn bên trong có uẩn khúc. Âm Lâu cũng chẳng vội truy vấn nàng ta, nếu nàng ta không muốn nhắc đến thì cũng chẳng buồn đả động, cố ý dời chuyện, cười nói: “Hôm nay tuyết rơi mới đẹp làm sao, ta làm chủ, mọi người đừng đi, ở lại cung ta ăn cơm, buổi chiều dặn Bảo Châu đem mạt chược đến cho chúng ta chơi hai vòng.”
Đương nhiên Đế Cơ đồng ý, xoa xoa tay nói: “Lâu rồi chưa sờ bài, ngón tay sắp run đến nơi rồi. Trước kia chưa dính vào thì còn đỡ, từ khi theo cô học hỏi, quả thực giống như phát nghiện, buổi tối còn nằm mơ thấy nữa cơ! Nhìn đi, đều là bị cô dạy hư hết đó.”
“Trách ta được sao!” Âm Lâu cười nói, “Là ai lì lợm đòi ta dạy, đến tận tối còn chưa chịu trở về!”
Các nàng vui vẻ ngươi tới ta đi, rốt cuộc Âm Các cũng không nhịn được nữa, vẫn chẳng chịu nói thêm lời nào, chỉ là liên tiếp cầm khăn tay lau nước mắt. Bộ dạng này của nàng ta làm các nàng không thể làm như không thấy được nữa, đành hỏi nàng ta, “Rốt cuộc là có chuyện gì, khóc thành như vậy, sắp lau đến hỏng mắt rồi.” Âm Lâu phân phó tiểu cung nữ phía dưới múc nước cho nàng ta rửa mặt, lại chọn lấy một hộp phấn trên bàn trang điểm đưa cho nàng ta, khẩu khí có chút lạnh lẽo, “Tỷ tỷ đừng như vậy, tỷ đến chỗ ta khóc lóc, người ngoài không biết lại tưởng ta bắt nạt tỷ. Tỷ có chuyện gì thì nói đi, cứ nửa kín nửa hở, tỷ không khó chịu nhưng ta khó chịu.”
Âm Các vâng, dịch tay ngồi vững trên ghế bành, rục rịch một chút rồi mới nói: “Gia chúng ta vào kinh, nương nương đã biết chưa?”
Âm Lâu ỡm ờ, “Cái này ta không nghe nói đến, vào kinh làm gì thế?”
“Đông chí này Hoàng Thượng sẽ tế thiên địa, năm tới phải tiến cống hàng tết cho triều đình.” Giọng Âm Các ngày càng nhỏ đi, “Nhưng mà…Ta lại xảy ra biến cố, không biết phải ăn nói thế nào với Vương gia.” Nói xong thì ôm mặt nức nở.
Âm Lâu và Đế Cơ trao đổi ánh mắt, biến cố này tuy chưa nói ra, nhưng ai cũng có thể dự đoán được bảy tám phần. Âm Lâu thở dài nói: “Ta nào biết được rốt cuộc tỷ tỷ gặp phải biến cố gì, ta ngây ngốc trong thâm cung, ngẩng đầu cúi đầu chỉ biết một Uyết Loan Cung, cũng chưa chắc đã giúp được tỷ. Nếu không thì tỷ cứ nói ra một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, biết đâu lại có chủ ý gì.”
Âm Các dần dần dừng khóc, cúi đầu xoắn xuýt đai lưng, chậm chạp nói: “Ta nói ra sợ nương nương chê cười, hôm qua trong người không khỏe, mời đại phu bắt mạch, ta…có rồi.”
Mọi người đều có chút xấu hổ, Đế Cơ lẩm bẩm, “Ba tháng nay không phải Nam Uyển Vương không ở trong kinh sao? Lấy đâu ra có con?”
Kỳ thật cũng là có chút tâm tư chọc ngoáy, một thân một mình lấy đâu ra mang thai, còn chẳng phải là trộm người mà có sao! Âm Các ngượng đến nỗi hai má đỏ bừng, bẹp miệng nói: “Ta là nữ nhân, chính mình có nhiều chủ ý đến mấy cũng thân bất do kỷ. Nương nương, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, nương nương tốt xấu giúp ta nghĩ cách. Hôm qua ta sợ hãi đến nát lòng, chuyện thế này…ta biết phải nói sao với Vương gia đây!”
Trong lòng Âm Lâu đều hiểu rõ, nàng ta ở lại trong kinh là vì cái gì? Nam Uyển Vương chỉ còn thiếu nước hai tay dâng nàng ta cho Hoàng Đế thôi, sao còn phải khóc lóc sướt mướt! Nàng lần tràng hạt, nói: “Ta cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, nếu không thì tỷ đi tìm Hoàng Thượng, thỉnh Vạn Tuế Gia quyết định? Tỷ xem chúng ta đều là hạng nữ lưu, chưa ai trải qua những chuyện đó, thình lình hỏi đến thế này, quả thực là làm khó ta.”
Nàng chính là chuyện không liên quan đến mình thì không nhúng tay, căn bản là không muốn dây vào vũng nước đục này. Âm Các cũng chẳng so đo, ngược lại càng khẩn thiết nhìn Đế Cơ mà cầu xin: “Trưởng công chúa tốt bụng, ngài giúp ta đi mà! Ngài có ân với gia chúng ta, thay ta cầu một cái tình, sẽ hơn ta lải nhải mồm mép nhiều lắm. Còn chỗ Vạn Tuế Gia…tốt xấu gì cũng là long chủng, giữ lại bỏ đi đều nghe theo ý chủ tử. Ngài là ngự muội của chủ tử, ngài thay ta xin chủ tử một ý chỉ, ta sẽ lập bài vị trường sinh cho ngài, cảm kích ngài cả đời.”
Đế Cơ kinh ngạc chỉ vào mũi mình, “Ta ư? Ta là cô nương chưa xuất giá, sao quản được những chuyện này của các ngươi.” Rồi nàng phục hồi tinh thần cười nói, “Từ lúc vỡ lòng ta đã nghe ma ma dạy 《Nữ huấn》, 《Nữ tắc》, chưa bao giờ dám quên giáo điều bên trong, ngồi đây nghe chuyện đã là không đúng, còn nói gì đến can thiệp vào! Ta nghĩ ván đã đóng thuyền, nói gì cũng vô ích! Con nối dõi của Hoàng Thượng không thiếu, đếm sơ đã có tổng cộng 11 vị. Còn ngươi…giữ hay không giữ đều do ngươi tự quyết.”
Âm Các bị nàng nói như vậy thì sửng sốt, Âm Lâu muốn bật cười, vội giơ chén lên che khuất miệng. Âm Các tiến cung không phải là hướng về phía nàng, tám phần là nghe lời Nam Uyển Vương sai khiến đến lôi kéo làm quen với Đế Cơ, vừa lúc Đế Cơ đang ở chỗ nàng, lúc này mới thuận đường mượn danh nàng mà ghé vào. Nàng không thèm để tâm đến mấy trò lừa gạt bên trong của bọn họ, nhưng mà Âm Các có thai rồi, chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao! Âm Lâu tuy ngốc nhưng cũng có lúc linh quang chợt lóe. Nàng nhàn nhã gác cái chén xuống nhìn qua, có lẽ Âm Các cũng rất có tham vọng với chuyện tấn vị đây! Liền nói: “Ta có một chủ ý này, có lẽ có thể cứu vãn lửa xém lông mày.”
Âm Các quay lại nhìn nàng, “Mong nương nương chỉ giáo.”
Âm Lâu nói: “Chúng ta đi đến bước đường này, quả thực đều là trời xui đất khiến. Người vốn tiến cung nên là tỷ, ta thế thân, tỷ chỉ còn nước gả đến Vũ Văn gia. Ai biết duyên phận đã định, vòng một vòng lớn lại trở về chỗ cũ. Bây giờ thấy tỷ như vậy, có thai rồi còn phải chạy ngược chạy xuôi cầu chu toàn, ta cũng không đành lòng. Ta nhìn ra được tỷ và Hoàng Thượng thực sự có tình. Chi bằng tỷ đi cầu xin Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng lấy phi vị này của ta trao cho tỷ, chỉ cần đằng Nam Uyển Vương không truy cứu, mọi điều trong cung cứ âm thầm làm không để lộ tiếng là xong, tỷ có chịu không?”
Đế Cơ ngạc nhiên mở to mắt nhìn nàng, đến Âm Các cũng có chút ngoài ý muốn, “Đây là đại nghịch bất đạo, cho ta mượn gan ta cũng không dám nghĩ đến.Ta biết nương nương vì ta, nhưng mà…Hoàng Thượng sao có thể đồng ý…”
Vẫn là có chút xiêu lòng, rốt cuộc đâu có nữ nhân nào không so do danh phận. Với trình độ của vị Hoàng Đế hoang đường kia, có lẽ đã quên hết sạch ước nguyện lúc trước rồi. Nàng dịch thân mình về phía trước, “Tâm địa Hoàng Thượng lương thiện, tỷ khóc nháo với hắn, hắn sẽ cho tỷ một lời công đạo. Vị trí này vốn dĩ nên là của tỷ, trong lòng Hoàng Thượng cũng hiểu rõ. Trước kia mọi người đều không nghiêm túc so đo, bây giờ tỷ đã hoài thai, không nghĩ cho chính mình, cũng không nghĩ cho long chủng nữa hay sao?”
Âm Các nào hay biết quan hệ của Âm Lâu và Tiêu Đạc, thân là quân cờ của Vũ Văn Lương Thời, sứ mạng duy nhất của nàng ta chính là câu dẫn Hoàng Đế, những lợi hại bên trong đều một mực không biết, cũng không ai nói cho nàng ta nội tình. Ban đầu nàng ta cũng ái mộ Vũ Văn Lương Thời, một hậu duệ quý tộc đĩnh đạc ngời ngời, lại còn là nam nhân của chính mình, là con gái ai mà chẳng yêu. Nguyên nhân chính là vì yêu, cái gì cũng đáp ứng vô điều kiện. Sau này lại thấy ôn nhu săn sóc của Hoàng Đế thật khiến người ta say lòng, một người là phiên vương, một người lại là vua một nước, cao thấp rõ ràng. Vì thế mà tình yêu đã rời đi, chuyển từ Nam Uyển Vương sang Hoàng Đế, đương nhiên cũng muốn cầu một kết cục tốt đẹp cho bản thân.
Nhưng mà thực sự đoạt lấy vị phân của Âm Lâu thì khác gì bảo hổ lột da? Nàng ta chần chờ thật lâu, đặc biệt là từ chính miệng Âm Lâu đưa ra kiến nghị này, quá nhiều nguy hiểm, không đáng tin cậy.
Đế Cơ im lặng không lên tiếng, cũng hiểu được Âm Lâu đang suy tính điều gì. Cũng phải thôi, nàng ở trong cung phí hoài năm tháng, có thể chạy thoát được là tốt nhất. Mấy ngày nay ở chung với nàng mới phát hiện ra Âm Lâu thực sự không hợp với sinh hoạt cung đình, không hợp với Tử Cấm Thành này. Nếu không phải trên đầu nàng đang có một cái ô giúp nàng che mưa chắn gió, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình nàng cũng chẳng có. Nhưng ở bên một người không có tâm cơ thật sự giúp người ta được thả lỏng, cho nên Đế Cơ thích nàng, tình nguyện thấy nàng được tự do, cũng không muốn nhìn nàng dần khô héo chốn cung cấm.
“Đây cũng là biện pháp cùng đường, dù sao sự tình nghiêm trọng, cứ chờ đó đã.” Đế Cơ liếc nhìn bụng Âm Các một cái, “Chỉ sợ long tự không chờ được. Đành đi thử một lần, có được hay không để nói sau!”
Các nàng trăm miệng một lời, Âm Các không thể không tĩnh tâm lại suy xét cẩn thận. Chưa chắc đã phải thay thế Âm Lâu, bao nhiêu phân vị như vậy, hà cớ gì nàng ta phải đỏ mắt một chỗ Đoan phi? Hoàng Đế đã nói yêu nàng ta sâu đậm vô cùng, đời này sẽ không coi trọng bất cứ người nào, vậy thì sao không phóng mắt ra xa một chút? Vâng mệnh Nam Uyển Vương là đúng, nhưng cũng phải có tính toán của chính mình mới được, không thể cứ lén lút như trộm mãi!
Lời hay không nói hai lần, Âm Lâu để mặc nàng ta tự suy xét. Nàng đứng dậy nhìn lên bức tranh nhành mai treo trên tường, quay đầu lại cười nói: “Ngày mai là Đông chí rồi, hôm đó đi dạo trong hoa viên, nửa đường thấy mấy chục thái giám đang chuyển bột. Trong cung nhiều người, chắc phải nặn vỏ hoành thánh ba ngày mới đủ ăn tết.”
Đế Cơ nói: “Đâu chỉ hoành thánh, còn ăn lẩu, ăn thịt chó nữa. Nhắc đến thịt chó, nên sai người đưa Cẩu gia ra ngoài đi, ngày Đông chí không được nuôi chó trong cung, chẳng may không cẩn thận chạy ra ngoài sẽ bị đánh chết bất luận.”
Âm Lâu sửng sốt, cúi đầu nhìn con chó béo đang ngủ gật bên cạnh tấm đạp chân, vuốt ve hai cái lên cái đầu to, “Ngoan ngoãn thế này, ai mà nỡ đánh đây.”
Âm Các ở bên đáp: “Ta chẳng mấy khi đến mà con chó này vẫn thân với ta, để ta đưa nó ra ngoài đi, chờ qua tết lại đưa vào là được.”
Cũng chẳng thực sự thân với ai, con chó này thấy ai đến mà chẳng vẫy đuôi. Âm Lâu nói không được, “Tỷ tỷ hoài thai, chẳng may đụng phải cái gì xung khắc thì không hay. Lát nữa ta sai người tìm cái lồng sắt, để bọn thái giám đem ra ngoài cung gửi một ngày cũng không có gì đáng ngại.”
Âm Các thực sự thích con chó đó, lần trước sai người tìm kiếm, trời lạnh nên ít có chó con, cũng chẳng có con chó nào tốt, cho nên đành gác lại. Lúc này nghe nói muốn đưa chó ra ngoài, chính mình cũng thấy nóng lòng, khẩn khoản nói: “Dù sao cũng được nhốt trong lồng, nó đâu thể chạy loạn được đâu. Khắp nơi đều đánh chó, giao cho thuộc hạ sao yên tâm được? Vẫn là để ta mang đi đi, ta mượn chơi hai ngày rồi trả lại nương nương.”
Nàng cứ nhì nhèo mãi, Âm Lâu không còn cách nào, liếc nhìn Đế Cơ một cái nói: “Cô xem, là nàng cứ muốn mang đi, chẳng may Cẩu gia gây họa thì đừng tới tìm ta.”
Âm Các thấy nàng chịu nhả ra thì vui mừng khôn xiết, cái gì mà long chủng, cái gì mà tấn vị đều quên hết sạch, vội cười nói: “Nương nương yên tâm, cho dù nó cắn ta ta cũng không hé răng, nếu đổi ý sẽ biến thành đồ con rùa.”
Cứ như vậy dọn dẹp một chút rồi sai người tiễn ra khỏi cung. Đế Cơ tựa vào đệm tay ghế bật cười, “Hôm nay nàng ta tiến cung là vì cái gì không biết?”
Âm Lâu hiểu rõ, chính là để khiến Đế Cơ biết ca ca nàng có lỗi với Nam Uyển Vương, lúc này châu thai ám kết(*), Nam Uyển Vương vô tội nhường nào, gặp phải thứ chuyện xui xẻo này, kẻ làm muội muội nàng cũng nên cảm thấy thẹn theo với Nam Uyển Vương.
(*) Lén lút ngoại tình rồi có thai.
Nàng cười cười, “Theo cô thấy, liệu Âm Các có đi nói với Vạn Tuế Gia hay không?”
Đế Cơ vuốt ve hoa văn trên đầu gối, nói: “Bây giờ nàng không thể tiếp tục ở lại bên người Nam Uyển Vương nữa, Hoàng Thượng mà mặc kệ nàng, ngày tháng sau sẽ khó mà sống được. Nàng lại chẳng ngốc, chưa biết được có cạy chân tường cô hay không, nhưng chắc chắn sẽ ồn ào đòi tấn vị.”
Âm Lâu nhìn ra bên ngoài, tuyết vẫn lẳng lặng rơi, trông chẳng to lắm, nhỏ mà dày đặc. Một cung tì bưng cái chậu sơn son bước qua ngạch cửa, gót chân vừa nhấc vén lên nửa làn váy, tuyết khẽ bắn lên, hướng về phía đường hẻm mà đi.
Lúc này Âm Các không ngồi kiệu, bởi vì Hoàng Thượng đang ở Tây Uyển, nàng ta tiến cung cũng quang minh chính đại không sợ bị người ta nhìn thấy. Phương nam ít tuyết, không thường thấy được như phương bắc, nàng vui vẻ tự đi về phía trước vài bước, giày thêu gót sen đạp lên tuyết đọng phát ra tiếng loạt xoạt. Nàng tươi cười, hoảng hốt nhớ về thời thơ ấu. Ngày đó đi theo phụ thân ngồi thuyền ô bồng thăm bạn, trên đường đi gặp phải gió tuyết, đã quên mất đó là bến đò nào, chỉ nhớ dừng lại hai ngày, nàng còn đặc biệt lên bờ đắp người tuyết.
Khi đi qua Ngự Hoa Viên nàng cũng thích chọn chỗ tuyết dày mà đi, tỳ nữ bên người sợ nàng ta ngã, gắt gao đỡ chặt không bỏ. Bọn thái giám nâng lồng chó đi theo phía sau, Cẩu gia không quen bị nhốt lại, nằm bên trong rên ư ử. Nàng ta xoay người lại nhìn, che miệng cười nói: “Đáng thương làm sao, bị nhốt vào lồng không được giãn gân cốt.” Rồi phân phó thái giám, “Mở lồng sắt ra, đưa dây xích cho ta, ta giữ chặt nó, sẽ không có việc gì đâu.”
Bọn thái giám có chút khó xử, nàng ta lập tức nghiêm mặt, thuộc hạ không còn cách nào, chỉ đành thả chó ra rồi dâng dây xích cho nàng ta.
Khổ người chó bá nhi không to lắm, lông khắp người đều dài rũ xuống nền tuyết, lúc bước đi cái mông cứ ngúng nguẩy, rất đỗi thú vị. Nàng nắm xích chậm rãi đi, đang đi bình thường, bỗng nhiên Cẩu gia đổi hướng sủa lên, nàng ta quay đầu nhìn, cách đó không xa có hai vị mỹ nhân váy hoa đang đứng, là Hoàng Hậu và Quý Phi đang đem mấy cung nữ đạp tuyết tìm mai.
Chó ấy mà, hẳn là có người nó thích có người nó không thích. Ngày thường ngoan ngoãn đáng yêu, không hiểu sao hôm nay lại nhe răng nhếch miệng. Âm Các sợ nó nhào lên, hung hăng nắm chặt đầu dây xích, vừa gọi tên nó vừa ngồi xuống tồn an. Bọn thái giám thấy tình thế không ổn thì vội đưa Cẩu gia nhốt lại vào lồng, vải che phủ xuống, rốt cuộc nó cũng yên tĩnh trở lại. Âm Các đang định thỉnh an, lại nghe thấy nữ quan bên người Hoàng Hậu cất giọng: “Đúng là người thế nào chó thế nấy, gặp ai cũng dám to mồm! Chủ tử không sao chứ?”
Hoàng Hậu nhếch khóe miệng, “Không sao, một con súc sinh mà thôi, so đo với nó làm gì?”
Hoàng Hậu họ Trương, từ khi Hoàng Đế còn là vương đã được phong Phúc Vương Phi, xuất thân rất có nền tảng. Vốn là một người giấu tài, nhưng những hành động khác thường gần đây của Hoàng Đế khiến nàng rất không vừa ý, hơn nữa còn nghe người ta nói hình như Âm Các tùy vương bạn giá, liền cảm thấy mọi hành động hoang đường của Hoàng Đế đều là do con hồ ly mị chủ này khuyến khích mà ra, không khỏi nghiến răng nghiến lợi oán hận, cách nói chuyện cũng không dịu hiền như thường ngày, rất có ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Từ sau khi hoài long chủng, Âm Các tự thấy thân phận đã khác trước, sao mà chịu được bị các nàng kẹp đao giấu kiếm quở trách! Vốn dĩ định hành lễ, nhưng lễ chẳng thấy đâu, thu góc váy khinh thường nhìn một cái, xoay người quay về phía đường cũ mà đi.
Có đôi khi không phải mở miệng để khiến một người tức giận, chỉ cần một động tác, một tư thái. Hoàng Hậu thấy nàng ta kiêu căng thì giận dữ lắm, cao giọng nói: “Đứng lại! Ngươi là ai, thấy bổn cung dám không hành lễ? Hoàng cung đại nội này là cái chợ hay là vườn rau, để cho ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
Xem ra là muốn phân cao thấp, Âm Các đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ ngại không có một cái cớ, tồn an qua loa, “Bái kiến hai vị nương nương.” Chẳng phân biệt Hoàng Hậu Quý Phi, gọi chung hết là nương nương, chứng tỏ là không thèm để vị Hoàng Hậu này vào mắt.
Quý Phi là người khôn khéo, cố ý khích tướng Hoàng Hậu: “Đây chẳng phải là Thứ phúc tấn Nam Uyển Vương sao? Từng gặp một lần trong tiệc trung thu, trông thì ngoan ngoãn lễ phép, thế nào mà lại chậm trễ ngả ngớn như vậy?”
Hoàng Hậu hơi nghiến răng cười nhạo: “Ta không hiểu mấy thứ xưng hô mọi rợ kia lắm, chỉ biết Phúc tấn ngang hàng Vương phi của chúng ta, lại không biết các gì mới gọi là Thứ phúc tấn. Sau này hỏi người ta, thì ra Thứ phúc tấn còn chẳng bằng Trắc phi, cùng lắm cũng chỉ là tiểu thiếp không được ghi tên. Chủ tử chúng ta thích mấy thứ hiếm lạ, không phải nhìn trúng tài nhân của Tiên Đế thì là tiểu thiếp của Phiên vương. Đã vậy hai vị này còn xuất thân từ cùng một gia đình, muội nói xem có quái đản hay không?”
Quý Phi đạt được ý đồ, dịch tay đứng đó không nói lời nào, mỉm cười híp mắt nhìn. Một khi tính tình kiêu căng của Âm Các phát tác là không thể khống chế được, đầu óc nóng lên, âm dương quái khí tiếp lời, “Còn không phải sao, Hoàng Thượng bỏ mặc phượng hoàng mà đến chỗ ta, có thế thấy có những người còn chẳng bằng tiểu thiếp.”
Mẫu nghi một nước sao có thể cho phép kẻ khác làm càn, lạnh giọng nói với nữ quan bên người: “Đi đi, dạy nàng ta quy củ! Sai người đem si trượng tới, bẩm Lão Phật Gia một tiếng, hôm nay ta phải trừng trị gian thần, không ai cản được ta.”
Âm Các không ngờ Hoàng Hậu không thèm nể mặt Hoàng Đế, trong lúc hỗn loạn bị ăn hai cái tát, mạnh đến nỗi mắt nổ đầy đom đóm, hạ bàn không vững ngã ngồi xuống đất. Còn chưa kịp rõ chuyện gì đã bị người ta xốc tay lên. Hoàng Hậu truyền si trượng, muốn kéo nàng ta về phía Trung Chính Điện. Tỳ nữ bên người nàng ta hoảng sợ ôm chặt hai chân nàng, quay đầu xin tha: “Nương nương bớt giận, ngàn vạn lần không thể đánh, trong bụng chủ tử chúng ta có long chủng, có bất trắc gì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu, nương nương!”
Bởi vậy mà Hoàng Hậu ngây ngẩn cả người, trong cung kiêng kỵ nhất là hãm hại hoàng tự, không cần biết là vô tình hay cố ý, chỉ cần gây chuyện là sẽ bị nhốt vào đại lao. Nàng tuy là Hoàng Hậu cũng không thể tùy ý làm càn, thấy bộ dạng tiện nhân kia đầu bù tóc rồi, hai bên má vừa đỏ vừa sưng, cơn giận cũng đã tiêu bớt, liền sai người thả nàng ta ra, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Hôm nay bổn cung cho ngươi chút giáo huấn, dạy ngươi cái gì là tôn ti, ta cũng chẳng sợ ngươi đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng. Nếu ngươi đã có long chủng, bổn cung tạm thời tha cho ngươi một mạng. Sau này tự giải quyết cho tốt, còn tái phạm trong tay bổn cung, ông trời cũng không cứu được ngươi đâu!”
Âm Các nằm trên nền tuyết, chỉ thấy mấy đôi giày thêu song phượng vượt qua trước mặt, nàng ta khóc đến không thở nổi. Tỳ nữ chạy lên đỡ bị nàng ta đẩy ra, nàng ta lôi thôi lếch thếch, chật vật chạy ra khỏi cung, đi thẳng đến Tây Uyển diện thánh.
Âm Lâu rất đỗi ngạc nhiên, “Tỷ tỷ đây là làm sao thế? Bị ủy khuất gì hay sao? Bên ngoài trời băng tuyết mịt mù, sắp lạnh cứng đến nơi rồi.” Nàng quay lại nhìn Bảo Châu ý bảo cho thêm than, bĩu môi nói, “Dù sao cũng chẳng phải người ngoài, tỷ tỷ ngồi xuống hơ người cho ấm đi!”
Âm Các nói tạ, đôi mắt mỹ lệ thon dài không còn thần thái như ngày xưa, sợ hãi liếc nhìn Đế Cơ một cái, miễn cưỡng mỉm cười: “Trưởng công chúa cũng ở đây ạ?”
Đế Cơ gật đầu, nói thẳng thừng: “Đúng vậy, ta cũng ở đây. Sao thế, Thứ phúc tấn có chuyện riêng tư muốn nói với Đoan phi nương nương? Ta ở đây không tiện, cáo từ trước vậy!”
Nàng làm bộ đứng lên, Âm Các vội đứng dậy áp nàng ngồi xuống, “Không không…Trưởng công chúa và nương nương giao hảo, ta vốn không có lời gì quan trọng, chỉ là tiến cung thăm nương nương…”
Sớm không đến muộn không đến, Nam Uyển Vương vừa vào kinh thì đến, chắc chắn bên trong có uẩn khúc. Âm Lâu cũng chẳng vội truy vấn nàng ta, nếu nàng ta không muốn nhắc đến thì cũng chẳng buồn đả động, cố ý dời chuyện, cười nói: “Hôm nay tuyết rơi mới đẹp làm sao, ta làm chủ, mọi người đừng đi, ở lại cung ta ăn cơm, buổi chiều dặn Bảo Châu đem mạt chược đến cho chúng ta chơi hai vòng.”
Đương nhiên Đế Cơ đồng ý, xoa xoa tay nói: “Lâu rồi chưa sờ bài, ngón tay sắp run đến nơi rồi. Trước kia chưa dính vào thì còn đỡ, từ khi theo cô học hỏi, quả thực giống như phát nghiện, buổi tối còn nằm mơ thấy nữa cơ! Nhìn đi, đều là bị cô dạy hư hết đó.”
“Trách ta được sao!” Âm Lâu cười nói, “Là ai lì lợm đòi ta dạy, đến tận tối còn chưa chịu trở về!”
Các nàng vui vẻ ngươi tới ta đi, rốt cuộc Âm Các cũng không nhịn được nữa, vẫn chẳng chịu nói thêm lời nào, chỉ là liên tiếp cầm khăn tay lau nước mắt. Bộ dạng này của nàng ta làm các nàng không thể làm như không thấy được nữa, đành hỏi nàng ta, “Rốt cuộc là có chuyện gì, khóc thành như vậy, sắp lau đến hỏng mắt rồi.” Âm Lâu phân phó tiểu cung nữ phía dưới múc nước cho nàng ta rửa mặt, lại chọn lấy một hộp phấn trên bàn trang điểm đưa cho nàng ta, khẩu khí có chút lạnh lẽo, “Tỷ tỷ đừng như vậy, tỷ đến chỗ ta khóc lóc, người ngoài không biết lại tưởng ta bắt nạt tỷ. Tỷ có chuyện gì thì nói đi, cứ nửa kín nửa hở, tỷ không khó chịu nhưng ta khó chịu.”
Âm Các vâng, dịch tay ngồi vững trên ghế bành, rục rịch một chút rồi mới nói: “Gia chúng ta vào kinh, nương nương đã biết chưa?”
Âm Lâu ỡm ờ, “Cái này ta không nghe nói đến, vào kinh làm gì thế?”
“Đông chí này Hoàng Thượng sẽ tế thiên địa, năm tới phải tiến cống hàng tết cho triều đình.” Giọng Âm Các ngày càng nhỏ đi, “Nhưng mà…Ta lại xảy ra biến cố, không biết phải ăn nói thế nào với Vương gia.” Nói xong thì ôm mặt nức nở.
Âm Lâu và Đế Cơ trao đổi ánh mắt, biến cố này tuy chưa nói ra, nhưng ai cũng có thể dự đoán được bảy tám phần. Âm Lâu thở dài nói: “Ta nào biết được rốt cuộc tỷ tỷ gặp phải biến cố gì, ta ngây ngốc trong thâm cung, ngẩng đầu cúi đầu chỉ biết một Uyết Loan Cung, cũng chưa chắc đã giúp được tỷ. Nếu không thì tỷ cứ nói ra một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, biết đâu lại có chủ ý gì.”
Âm Các dần dần dừng khóc, cúi đầu xoắn xuýt đai lưng, chậm chạp nói: “Ta nói ra sợ nương nương chê cười, hôm qua trong người không khỏe, mời đại phu bắt mạch, ta…có rồi.”
Mọi người đều có chút xấu hổ, Đế Cơ lẩm bẩm, “Ba tháng nay không phải Nam Uyển Vương không ở trong kinh sao? Lấy đâu ra có con?”
Kỳ thật cũng là có chút tâm tư chọc ngoáy, một thân một mình lấy đâu ra mang thai, còn chẳng phải là trộm người mà có sao! Âm Các ngượng đến nỗi hai má đỏ bừng, bẹp miệng nói: “Ta là nữ nhân, chính mình có nhiều chủ ý đến mấy cũng thân bất do kỷ. Nương nương, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, nương nương tốt xấu giúp ta nghĩ cách. Hôm qua ta sợ hãi đến nát lòng, chuyện thế này…ta biết phải nói sao với Vương gia đây!”
Trong lòng Âm Lâu đều hiểu rõ, nàng ta ở lại trong kinh là vì cái gì? Nam Uyển Vương chỉ còn thiếu nước hai tay dâng nàng ta cho Hoàng Đế thôi, sao còn phải khóc lóc sướt mướt! Nàng lần tràng hạt, nói: “Ta cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, nếu không thì tỷ đi tìm Hoàng Thượng, thỉnh Vạn Tuế Gia quyết định? Tỷ xem chúng ta đều là hạng nữ lưu, chưa ai trải qua những chuyện đó, thình lình hỏi đến thế này, quả thực là làm khó ta.”
Nàng chính là chuyện không liên quan đến mình thì không nhúng tay, căn bản là không muốn dây vào vũng nước đục này. Âm Các cũng chẳng so đo, ngược lại càng khẩn thiết nhìn Đế Cơ mà cầu xin: “Trưởng công chúa tốt bụng, ngài giúp ta đi mà! Ngài có ân với gia chúng ta, thay ta cầu một cái tình, sẽ hơn ta lải nhải mồm mép nhiều lắm. Còn chỗ Vạn Tuế Gia…tốt xấu gì cũng là long chủng, giữ lại bỏ đi đều nghe theo ý chủ tử. Ngài là ngự muội của chủ tử, ngài thay ta xin chủ tử một ý chỉ, ta sẽ lập bài vị trường sinh cho ngài, cảm kích ngài cả đời.”
Đế Cơ kinh ngạc chỉ vào mũi mình, “Ta ư? Ta là cô nương chưa xuất giá, sao quản được những chuyện này của các ngươi.” Rồi nàng phục hồi tinh thần cười nói, “Từ lúc vỡ lòng ta đã nghe ma ma dạy 《Nữ huấn》, 《Nữ tắc》, chưa bao giờ dám quên giáo điều bên trong, ngồi đây nghe chuyện đã là không đúng, còn nói gì đến can thiệp vào! Ta nghĩ ván đã đóng thuyền, nói gì cũng vô ích! Con nối dõi của Hoàng Thượng không thiếu, đếm sơ đã có tổng cộng 11 vị. Còn ngươi…giữ hay không giữ đều do ngươi tự quyết.”
Âm Các bị nàng nói như vậy thì sửng sốt, Âm Lâu muốn bật cười, vội giơ chén lên che khuất miệng. Âm Các tiến cung không phải là hướng về phía nàng, tám phần là nghe lời Nam Uyển Vương sai khiến đến lôi kéo làm quen với Đế Cơ, vừa lúc Đế Cơ đang ở chỗ nàng, lúc này mới thuận đường mượn danh nàng mà ghé vào. Nàng không thèm để tâm đến mấy trò lừa gạt bên trong của bọn họ, nhưng mà Âm Các có thai rồi, chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao! Âm Lâu tuy ngốc nhưng cũng có lúc linh quang chợt lóe. Nàng nhàn nhã gác cái chén xuống nhìn qua, có lẽ Âm Các cũng rất có tham vọng với chuyện tấn vị đây! Liền nói: “Ta có một chủ ý này, có lẽ có thể cứu vãn lửa xém lông mày.”
Âm Các quay lại nhìn nàng, “Mong nương nương chỉ giáo.”
Âm Lâu nói: “Chúng ta đi đến bước đường này, quả thực đều là trời xui đất khiến. Người vốn tiến cung nên là tỷ, ta thế thân, tỷ chỉ còn nước gả đến Vũ Văn gia. Ai biết duyên phận đã định, vòng một vòng lớn lại trở về chỗ cũ. Bây giờ thấy tỷ như vậy, có thai rồi còn phải chạy ngược chạy xuôi cầu chu toàn, ta cũng không đành lòng. Ta nhìn ra được tỷ và Hoàng Thượng thực sự có tình. Chi bằng tỷ đi cầu xin Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng lấy phi vị này của ta trao cho tỷ, chỉ cần đằng Nam Uyển Vương không truy cứu, mọi điều trong cung cứ âm thầm làm không để lộ tiếng là xong, tỷ có chịu không?”
Đế Cơ ngạc nhiên mở to mắt nhìn nàng, đến Âm Các cũng có chút ngoài ý muốn, “Đây là đại nghịch bất đạo, cho ta mượn gan ta cũng không dám nghĩ đến.Ta biết nương nương vì ta, nhưng mà…Hoàng Thượng sao có thể đồng ý…”
Vẫn là có chút xiêu lòng, rốt cuộc đâu có nữ nhân nào không so do danh phận. Với trình độ của vị Hoàng Đế hoang đường kia, có lẽ đã quên hết sạch ước nguyện lúc trước rồi. Nàng dịch thân mình về phía trước, “Tâm địa Hoàng Thượng lương thiện, tỷ khóc nháo với hắn, hắn sẽ cho tỷ một lời công đạo. Vị trí này vốn dĩ nên là của tỷ, trong lòng Hoàng Thượng cũng hiểu rõ. Trước kia mọi người đều không nghiêm túc so đo, bây giờ tỷ đã hoài thai, không nghĩ cho chính mình, cũng không nghĩ cho long chủng nữa hay sao?”
Âm Các nào hay biết quan hệ của Âm Lâu và Tiêu Đạc, thân là quân cờ của Vũ Văn Lương Thời, sứ mạng duy nhất của nàng ta chính là câu dẫn Hoàng Đế, những lợi hại bên trong đều một mực không biết, cũng không ai nói cho nàng ta nội tình. Ban đầu nàng ta cũng ái mộ Vũ Văn Lương Thời, một hậu duệ quý tộc đĩnh đạc ngời ngời, lại còn là nam nhân của chính mình, là con gái ai mà chẳng yêu. Nguyên nhân chính là vì yêu, cái gì cũng đáp ứng vô điều kiện. Sau này lại thấy ôn nhu săn sóc của Hoàng Đế thật khiến người ta say lòng, một người là phiên vương, một người lại là vua một nước, cao thấp rõ ràng. Vì thế mà tình yêu đã rời đi, chuyển từ Nam Uyển Vương sang Hoàng Đế, đương nhiên cũng muốn cầu một kết cục tốt đẹp cho bản thân.
Nhưng mà thực sự đoạt lấy vị phân của Âm Lâu thì khác gì bảo hổ lột da? Nàng ta chần chờ thật lâu, đặc biệt là từ chính miệng Âm Lâu đưa ra kiến nghị này, quá nhiều nguy hiểm, không đáng tin cậy.
Đế Cơ im lặng không lên tiếng, cũng hiểu được Âm Lâu đang suy tính điều gì. Cũng phải thôi, nàng ở trong cung phí hoài năm tháng, có thể chạy thoát được là tốt nhất. Mấy ngày nay ở chung với nàng mới phát hiện ra Âm Lâu thực sự không hợp với sinh hoạt cung đình, không hợp với Tử Cấm Thành này. Nếu không phải trên đầu nàng đang có một cái ô giúp nàng che mưa chắn gió, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình nàng cũng chẳng có. Nhưng ở bên một người không có tâm cơ thật sự giúp người ta được thả lỏng, cho nên Đế Cơ thích nàng, tình nguyện thấy nàng được tự do, cũng không muốn nhìn nàng dần khô héo chốn cung cấm.
“Đây cũng là biện pháp cùng đường, dù sao sự tình nghiêm trọng, cứ chờ đó đã.” Đế Cơ liếc nhìn bụng Âm Các một cái, “Chỉ sợ long tự không chờ được. Đành đi thử một lần, có được hay không để nói sau!”
Các nàng trăm miệng một lời, Âm Các không thể không tĩnh tâm lại suy xét cẩn thận. Chưa chắc đã phải thay thế Âm Lâu, bao nhiêu phân vị như vậy, hà cớ gì nàng ta phải đỏ mắt một chỗ Đoan phi? Hoàng Đế đã nói yêu nàng ta sâu đậm vô cùng, đời này sẽ không coi trọng bất cứ người nào, vậy thì sao không phóng mắt ra xa một chút? Vâng mệnh Nam Uyển Vương là đúng, nhưng cũng phải có tính toán của chính mình mới được, không thể cứ lén lút như trộm mãi!
Lời hay không nói hai lần, Âm Lâu để mặc nàng ta tự suy xét. Nàng đứng dậy nhìn lên bức tranh nhành mai treo trên tường, quay đầu lại cười nói: “Ngày mai là Đông chí rồi, hôm đó đi dạo trong hoa viên, nửa đường thấy mấy chục thái giám đang chuyển bột. Trong cung nhiều người, chắc phải nặn vỏ hoành thánh ba ngày mới đủ ăn tết.”
Đế Cơ nói: “Đâu chỉ hoành thánh, còn ăn lẩu, ăn thịt chó nữa. Nhắc đến thịt chó, nên sai người đưa Cẩu gia ra ngoài đi, ngày Đông chí không được nuôi chó trong cung, chẳng may không cẩn thận chạy ra ngoài sẽ bị đánh chết bất luận.”
Âm Lâu sửng sốt, cúi đầu nhìn con chó béo đang ngủ gật bên cạnh tấm đạp chân, vuốt ve hai cái lên cái đầu to, “Ngoan ngoãn thế này, ai mà nỡ đánh đây.”
Âm Các ở bên đáp: “Ta chẳng mấy khi đến mà con chó này vẫn thân với ta, để ta đưa nó ra ngoài đi, chờ qua tết lại đưa vào là được.”
Cũng chẳng thực sự thân với ai, con chó này thấy ai đến mà chẳng vẫy đuôi. Âm Lâu nói không được, “Tỷ tỷ hoài thai, chẳng may đụng phải cái gì xung khắc thì không hay. Lát nữa ta sai người tìm cái lồng sắt, để bọn thái giám đem ra ngoài cung gửi một ngày cũng không có gì đáng ngại.”
Âm Các thực sự thích con chó đó, lần trước sai người tìm kiếm, trời lạnh nên ít có chó con, cũng chẳng có con chó nào tốt, cho nên đành gác lại. Lúc này nghe nói muốn đưa chó ra ngoài, chính mình cũng thấy nóng lòng, khẩn khoản nói: “Dù sao cũng được nhốt trong lồng, nó đâu thể chạy loạn được đâu. Khắp nơi đều đánh chó, giao cho thuộc hạ sao yên tâm được? Vẫn là để ta mang đi đi, ta mượn chơi hai ngày rồi trả lại nương nương.”
Nàng cứ nhì nhèo mãi, Âm Lâu không còn cách nào, liếc nhìn Đế Cơ một cái nói: “Cô xem, là nàng cứ muốn mang đi, chẳng may Cẩu gia gây họa thì đừng tới tìm ta.”
Âm Các thấy nàng chịu nhả ra thì vui mừng khôn xiết, cái gì mà long chủng, cái gì mà tấn vị đều quên hết sạch, vội cười nói: “Nương nương yên tâm, cho dù nó cắn ta ta cũng không hé răng, nếu đổi ý sẽ biến thành đồ con rùa.”
Cứ như vậy dọn dẹp một chút rồi sai người tiễn ra khỏi cung. Đế Cơ tựa vào đệm tay ghế bật cười, “Hôm nay nàng ta tiến cung là vì cái gì không biết?”
Âm Lâu hiểu rõ, chính là để khiến Đế Cơ biết ca ca nàng có lỗi với Nam Uyển Vương, lúc này châu thai ám kết(*), Nam Uyển Vương vô tội nhường nào, gặp phải thứ chuyện xui xẻo này, kẻ làm muội muội nàng cũng nên cảm thấy thẹn theo với Nam Uyển Vương.
(*) Lén lút ngoại tình rồi có thai.
Nàng cười cười, “Theo cô thấy, liệu Âm Các có đi nói với Vạn Tuế Gia hay không?”
Đế Cơ vuốt ve hoa văn trên đầu gối, nói: “Bây giờ nàng không thể tiếp tục ở lại bên người Nam Uyển Vương nữa, Hoàng Thượng mà mặc kệ nàng, ngày tháng sau sẽ khó mà sống được. Nàng lại chẳng ngốc, chưa biết được có cạy chân tường cô hay không, nhưng chắc chắn sẽ ồn ào đòi tấn vị.”
Âm Lâu nhìn ra bên ngoài, tuyết vẫn lẳng lặng rơi, trông chẳng to lắm, nhỏ mà dày đặc. Một cung tì bưng cái chậu sơn son bước qua ngạch cửa, gót chân vừa nhấc vén lên nửa làn váy, tuyết khẽ bắn lên, hướng về phía đường hẻm mà đi.
Lúc này Âm Các không ngồi kiệu, bởi vì Hoàng Thượng đang ở Tây Uyển, nàng ta tiến cung cũng quang minh chính đại không sợ bị người ta nhìn thấy. Phương nam ít tuyết, không thường thấy được như phương bắc, nàng vui vẻ tự đi về phía trước vài bước, giày thêu gót sen đạp lên tuyết đọng phát ra tiếng loạt xoạt. Nàng tươi cười, hoảng hốt nhớ về thời thơ ấu. Ngày đó đi theo phụ thân ngồi thuyền ô bồng thăm bạn, trên đường đi gặp phải gió tuyết, đã quên mất đó là bến đò nào, chỉ nhớ dừng lại hai ngày, nàng còn đặc biệt lên bờ đắp người tuyết.
Khi đi qua Ngự Hoa Viên nàng cũng thích chọn chỗ tuyết dày mà đi, tỳ nữ bên người sợ nàng ta ngã, gắt gao đỡ chặt không bỏ. Bọn thái giám nâng lồng chó đi theo phía sau, Cẩu gia không quen bị nhốt lại, nằm bên trong rên ư ử. Nàng ta xoay người lại nhìn, che miệng cười nói: “Đáng thương làm sao, bị nhốt vào lồng không được giãn gân cốt.” Rồi phân phó thái giám, “Mở lồng sắt ra, đưa dây xích cho ta, ta giữ chặt nó, sẽ không có việc gì đâu.”
Bọn thái giám có chút khó xử, nàng ta lập tức nghiêm mặt, thuộc hạ không còn cách nào, chỉ đành thả chó ra rồi dâng dây xích cho nàng ta.
Khổ người chó bá nhi không to lắm, lông khắp người đều dài rũ xuống nền tuyết, lúc bước đi cái mông cứ ngúng nguẩy, rất đỗi thú vị. Nàng nắm xích chậm rãi đi, đang đi bình thường, bỗng nhiên Cẩu gia đổi hướng sủa lên, nàng ta quay đầu nhìn, cách đó không xa có hai vị mỹ nhân váy hoa đang đứng, là Hoàng Hậu và Quý Phi đang đem mấy cung nữ đạp tuyết tìm mai.
Chó ấy mà, hẳn là có người nó thích có người nó không thích. Ngày thường ngoan ngoãn đáng yêu, không hiểu sao hôm nay lại nhe răng nhếch miệng. Âm Các sợ nó nhào lên, hung hăng nắm chặt đầu dây xích, vừa gọi tên nó vừa ngồi xuống tồn an. Bọn thái giám thấy tình thế không ổn thì vội đưa Cẩu gia nhốt lại vào lồng, vải che phủ xuống, rốt cuộc nó cũng yên tĩnh trở lại. Âm Các đang định thỉnh an, lại nghe thấy nữ quan bên người Hoàng Hậu cất giọng: “Đúng là người thế nào chó thế nấy, gặp ai cũng dám to mồm! Chủ tử không sao chứ?”
Hoàng Hậu nhếch khóe miệng, “Không sao, một con súc sinh mà thôi, so đo với nó làm gì?”
Hoàng Hậu họ Trương, từ khi Hoàng Đế còn là vương đã được phong Phúc Vương Phi, xuất thân rất có nền tảng. Vốn là một người giấu tài, nhưng những hành động khác thường gần đây của Hoàng Đế khiến nàng rất không vừa ý, hơn nữa còn nghe người ta nói hình như Âm Các tùy vương bạn giá, liền cảm thấy mọi hành động hoang đường của Hoàng Đế đều là do con hồ ly mị chủ này khuyến khích mà ra, không khỏi nghiến răng nghiến lợi oán hận, cách nói chuyện cũng không dịu hiền như thường ngày, rất có ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Từ sau khi hoài long chủng, Âm Các tự thấy thân phận đã khác trước, sao mà chịu được bị các nàng kẹp đao giấu kiếm quở trách! Vốn dĩ định hành lễ, nhưng lễ chẳng thấy đâu, thu góc váy khinh thường nhìn một cái, xoay người quay về phía đường cũ mà đi.
Có đôi khi không phải mở miệng để khiến một người tức giận, chỉ cần một động tác, một tư thái. Hoàng Hậu thấy nàng ta kiêu căng thì giận dữ lắm, cao giọng nói: “Đứng lại! Ngươi là ai, thấy bổn cung dám không hành lễ? Hoàng cung đại nội này là cái chợ hay là vườn rau, để cho ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
Xem ra là muốn phân cao thấp, Âm Các đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ ngại không có một cái cớ, tồn an qua loa, “Bái kiến hai vị nương nương.” Chẳng phân biệt Hoàng Hậu Quý Phi, gọi chung hết là nương nương, chứng tỏ là không thèm để vị Hoàng Hậu này vào mắt.
Quý Phi là người khôn khéo, cố ý khích tướng Hoàng Hậu: “Đây chẳng phải là Thứ phúc tấn Nam Uyển Vương sao? Từng gặp một lần trong tiệc trung thu, trông thì ngoan ngoãn lễ phép, thế nào mà lại chậm trễ ngả ngớn như vậy?”
Hoàng Hậu hơi nghiến răng cười nhạo: “Ta không hiểu mấy thứ xưng hô mọi rợ kia lắm, chỉ biết Phúc tấn ngang hàng Vương phi của chúng ta, lại không biết các gì mới gọi là Thứ phúc tấn. Sau này hỏi người ta, thì ra Thứ phúc tấn còn chẳng bằng Trắc phi, cùng lắm cũng chỉ là tiểu thiếp không được ghi tên. Chủ tử chúng ta thích mấy thứ hiếm lạ, không phải nhìn trúng tài nhân của Tiên Đế thì là tiểu thiếp của Phiên vương. Đã vậy hai vị này còn xuất thân từ cùng một gia đình, muội nói xem có quái đản hay không?”
Quý Phi đạt được ý đồ, dịch tay đứng đó không nói lời nào, mỉm cười híp mắt nhìn. Một khi tính tình kiêu căng của Âm Các phát tác là không thể khống chế được, đầu óc nóng lên, âm dương quái khí tiếp lời, “Còn không phải sao, Hoàng Thượng bỏ mặc phượng hoàng mà đến chỗ ta, có thế thấy có những người còn chẳng bằng tiểu thiếp.”
Mẫu nghi một nước sao có thể cho phép kẻ khác làm càn, lạnh giọng nói với nữ quan bên người: “Đi đi, dạy nàng ta quy củ! Sai người đem si trượng tới, bẩm Lão Phật Gia một tiếng, hôm nay ta phải trừng trị gian thần, không ai cản được ta.”
Âm Các không ngờ Hoàng Hậu không thèm nể mặt Hoàng Đế, trong lúc hỗn loạn bị ăn hai cái tát, mạnh đến nỗi mắt nổ đầy đom đóm, hạ bàn không vững ngã ngồi xuống đất. Còn chưa kịp rõ chuyện gì đã bị người ta xốc tay lên. Hoàng Hậu truyền si trượng, muốn kéo nàng ta về phía Trung Chính Điện. Tỳ nữ bên người nàng ta hoảng sợ ôm chặt hai chân nàng, quay đầu xin tha: “Nương nương bớt giận, ngàn vạn lần không thể đánh, trong bụng chủ tử chúng ta có long chủng, có bất trắc gì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu, nương nương!”
Bởi vậy mà Hoàng Hậu ngây ngẩn cả người, trong cung kiêng kỵ nhất là hãm hại hoàng tự, không cần biết là vô tình hay cố ý, chỉ cần gây chuyện là sẽ bị nhốt vào đại lao. Nàng tuy là Hoàng Hậu cũng không thể tùy ý làm càn, thấy bộ dạng tiện nhân kia đầu bù tóc rồi, hai bên má vừa đỏ vừa sưng, cơn giận cũng đã tiêu bớt, liền sai người thả nàng ta ra, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Hôm nay bổn cung cho ngươi chút giáo huấn, dạy ngươi cái gì là tôn ti, ta cũng chẳng sợ ngươi đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng. Nếu ngươi đã có long chủng, bổn cung tạm thời tha cho ngươi một mạng. Sau này tự giải quyết cho tốt, còn tái phạm trong tay bổn cung, ông trời cũng không cứu được ngươi đâu!”
Âm Các nằm trên nền tuyết, chỉ thấy mấy đôi giày thêu song phượng vượt qua trước mặt, nàng ta khóc đến không thở nổi. Tỳ nữ chạy lên đỡ bị nàng ta đẩy ra, nàng ta lôi thôi lếch thếch, chật vật chạy ra khỏi cung, đi thẳng đến Tây Uyển diện thánh.
Danh sách chương