Ôn Tiểu Huy cứng ngắc ôm lấy lưng hắn, đôi môi của Lạc Nghệ nhẹ nhàng cọ xát vào môi cậu. Xúc cảm mềm mại ẩm ướt này vẫn giống hệt như trong ký ức, thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng.

Trong ngực Ôn Tiểu Huy sinh ra một loại sức mạnh khó mà ức chế. Cậu đảo khách thành chủ, đè vai Lạc Nghệ ấn hắn xuống giường, thô bạo gặm cắn, mút môi hắn. Lạc Nghệ trợn to hai mắt. Sau một khoảnh khắc sững sờ, nụ hôn càng thêm nhiệt liệt, giữa răng và môi xen kẽ mùi máu, bọn họ như đang phát tiết, cũng như đang muốn chiếm lấy đối phương làm của riêng. Dường như bọn họ muốn dùng nụ hôn tràn đầy sức mạnh này nuốt chửng đối phương, nụ hôn này tràn đầy tuyệt vọng.

Lạc Nghệ rên lên một tiếng, Ôn Tiểu Huy bất ngờ tỉnh dậy, phát hiện mình đang áp lên bả vai hắn.

Hai người thở hồng hộc nhìn nhau. Ôn Tiểu Huy cắn môi một cái, suy nghĩ một chút, Lạc Nghệ giữ cậu lại, đôi mắt sâu thẳm không ngừng nhìn thẳng vào sâu trong con ngươi của cậu, cảm xúc trào dâng.

Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, nhìn khuôn mặt ngày đêm đọng lại trong tâm trí cậu, nước mắt rơi như suối, cậu nghiến răng nói: "Lạc Nghệ, anh có biết em ghét anh đến mức nào không?"

Lạc Nghệ dùng tay lau nước mắt của cậu: "Anh biết."

"Em nghĩ anh đã chết, em cho rằng anh đã chết!" Ôn Tiểu Huy gầm gừ: "Em đã nghĩ rằng em sẽ không bao giờ gặp lại anh! Em nghĩ là anh đã chết rồi!"

Khuôn mặt Lạc Nghệ tràn đầy đau đớn.

"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao anh lại thích em? Tại sao anh lại tàn nhẫn đến vậy?..." Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng nằm trên người Lạc Nghệ, khóc lóc thất thanh: "Tại sao... anh tự hào lắm hả? Cho dù anh có lừa gạt em, lợi dụng em, dùng cái chết giả để thử em, cuối cùng cũng chỉ để chứng minh anh đã thắng thôi sao? Anh là quái vật, tại sao anh lại thích em? Tại sao... em lại biết anh chứ?"

Lạc Nghệ ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của cậu, ngay cả khi vết thương đã nứt ra hắn cũng không hề hay biết. Nỗi đau thương trong trái tim hắn đã lấn áp tất cả. Hắn là người đáng khinh và xấu xa nhất trên thế giới này. Người duy nhất hắn không muốn làm tổn thương chính là cái người trong lồng ngực mình. Nhưng hắn lại không bao giờ làm được điều này. Hắn thậm chí còn không dám nói lời xin lỗi thêm một lần nữa. Hai chữ mong manh yếu ớt như vậy, không đủ để bồi thường cho cậu dù chỉ một phần mười.

Ôn Tiểu Huy khóc như chưa từng được khóc, trút hết nỗi đau và sự đau buồn từ lâu nay qua những dòng nước mắt. Thứ tình yêu cố chấp, vặn vẹo của Lạc Nghệ đã chiếm hữu mạng sống của cậu, khiến cậu không thể lại gần người khác. Hắn tính toán cậu, lừa gạt cậu đến tận cùng nhưng cậu phát hiện mình ngay cả tức giận cũng không tức nổi. Không ai trên thế giới này có thể tổn thương cậu như Lạc Nghệ, nhưng cũng không ai có thể yêu cậu như Lạc Nghệ. Cậu hận Lạc Nghệ nhưng cậu cũng yêu hắn. Cái cảm giác ghi lòng tạc dạ này, chỉ cần gặp phải một lần là đã vướng vào cả đời.

Cậu mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ đúng sai, được mất, chỉ muốn đạt được một chút bình yên và hạnh phúc thôi. Nếu như cậu có thể vứt bỏ tất cả những gánh nặng này, cậu sẽ có thể sống thật thoải mái, cho dù là sống một cách cẩu thả thì cậu vẫn thừa nhận.

Cậu đã khóc rất lâu, gần như ngủ thiếp đi trên người Lạc Nghệ. Cho đến khi cậu cảm thấy hơi thở của Lạc Nghệ có chút nặng nề, cậu mới nhớ tới Lạc Nghệ vẫn còn bị thương. Cậu chống đỡ cơ thể đứng dậy, thấy khuôn mặt của Lạc Nghệ trắng bệch, cậu khàn khàn nói: "Gọi bác sĩ nhé? "

Lạc Nghệ lắc đầu: "Em còn tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào."

Ôn Tiểu Huy lau nước mắt, nhưng cậu vẫn nhấn chuông.

Bác sĩ cùng với y tá bước vào kiểm tra hắn. Lạc Nghệ cứ nhìn Ôn Tiểu Huy mãi, như thể hắn sợ cậu sẽ biến mất trong chớp mắt vậy.

La Duệ cũng bước vào, đứng cạnh Ôn Tiểu Huy, lặng lẽ nắm tay cậu, cậu ta nhìn thẳng vào Lạc Nghệ, ánh mắt rất phức tạp.

Ôn Tiểu Huy cũng nắm chặt tay cậu ta, bàn tay ấy thật mềm mại, y như của một cô bé vậy, cậu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

La Duệ nói: "Không cần cảm ơn."

Bác sĩ quay lại, nói với Ôn Tiểu Huy: "Chấn thương của hắn rất nghiêm trọng. Bây giờ hắn mới bắt đầu lành. Xin các vị đừng vào phòng bệnh làm phiền bệnh nhân."

Trái tim của Ôn Tiểu Huy nhói lên, cậu gật đầu với Lạc Nghệ một cái, kéo La Duệ ra ngoài.

Đúng lúc này Tào Hải bước ra khỏi thang máy, vừa hay chạm mặt với họ.

Tào Hải nhìn đôi mắt khóc sưng đỏ của Ôn Tiểu Huy thở dài: "Đời này tôi chưa bao giờ gặp ai lắm tai nạn như hai người đâu, đồng tính luyến ái đều phải như vậy à?"

Ôn Tiểu Huy nói: "Chấn thương của Lạc Nghệ thế nào?"

"Vào thời điểm xảy ra vụ nổ, các mảnh vỏ tàu đã cắm vào cơ thể hắn. May mắn là có xương sườn cản trở, nếu không thì dạ dày của hắn đã bị đâm thủng rồi. Mặc dù vết thương không gây tử vong nhưng nó cũng rất nghiêm trọng. Hắn sẽ phải điều trị trong một thời gian dài. May là cơ thể hắn cường tráng nên khôi phục nhanh hơn nhiều so với người bình thường." Tào Hải ôm ngực dựa vào tường: "Lạc Nghệ là người điên rồ nhất tôi từng thấy. Tôi không muốn giãi bày gì cho hắn.Hắn ta đã thực sự đánh cược mạng sống của mình chỉ vì một chút tình cảm của cậu. Nếu như hắn "chết" mà cậu lại vui mừng hớn hở chào đón một cuộc sống mới thì tôi đoán hắn sẽ thực sự sống không lâu đâu. Loại "tình thánh" này thực sự quá khủng khiếp. "

"Anh là đồng phạm của hắn, anh cũng rất đáng sợ." La Duệ trợn mắt nhìn hắn.

Tào Hải mỉm cười đầy cay đắng: "Tôi cũng không có lựa chọn nào khác, tôi cầm tiền Lạc Nghệ thì Lạc Nghệ cũng nắm cái chuôi của tôi, cho nên tôi phải bán mạng cho hắn. Thật may là Thường Hồng chạy không thoát, nếu không thì sau khi xử Lạc Nghệ, người tiếp theo nhất định sẽ là tôi. "

Ôn Tiểu Huy mệt mỏi nói: "Hai người ai cũng tốt."

"Đây là sự thật." Tào Hải thở dài: "Tôi muốn khuyên cậu một câu, cho dù đó là từ cảm giác tội lỗi hay cảm thông gì đó, tóm lại, chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm, tôi luôn có ấn tượng rất tốt với cậu. Tôi muốn khuyên cậu... Thường Hồng không chạy được. Bây giờ Lạc Nghệ đã muốn gì được đó. Hắn còn trẻ, đẹp trai, có tiền, còn đòi sống đòi chết thích cậu. Nếu cậu có thể bỏ qua tất cả những hiềm khích trước đây, cậu cũng sẽ có những gì cậu muốn. Cậu sống thực tế chút đi, đừng cố gắng chống đối nữa. Cậu nói xem tôi có nói đúng không?"

Ôn Tiểu Huy lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Đúng vậy. Anh nói đúng, tôi cần phải sống vì chính mình."

Tào Hải vỗ vai: "Đừng ra vẻ không phục. Khi cậu sống đến tuổi tôi rồi thì cậu sẽ thấy rằng không có gì trên thế giới này có thể như ý mình đâu. Nếu có thể thì hãy cố gắng hài lòng đi, tận hưởng cho thật tốt. Lạc Nghệ không chết, nếu Lạc Nghệ thực sự đã chết, cậu thậm chí còn không thể tìm ra ai để nói câu "hận" đâu. "

Ôn Tiểu Huy khinh bỉ nhìn hắn: "Chắc hắn ta đã cho anh rất nhiều tiền nhỉ?"

Tào Hải haha cười to.

Ôn Tiểu Huy và La Duệ đi xuống cầu thang, mua một chiếc burger. Họ ăn trong phòng chờ, vừa cắn hai cái thì điện thoại đã reo lên, một số lạ gửi tới một tin nhắn ngắn: "Em đã đi chưa?"

Cậu nhìn thoáng qua cũng biết là Lạc Nghệ đã gửi nó, cậu trả lời: "Chưa."

Lạc Nghệ nhắn lại rất nhanh: "Anh muốn gặp em."

Ôn Tiểu Huy trả lời: "Đợi một lát."

La Duệ nheo mắt: "Lạc Nghệ à?"

"Ừ." Ôn Tiểu Huy cắn một miếng gà thật lớn. Sau khi khóc một trận thì bây giờ cậu thực sự rất đói.

"Hai người đã... hòa giải chưa?" Giọng của La Duệ có chút thấp xuống.

Ôn Tiểu Huy dừng lại: "Cậu có cảm thấy nó thật không thể tưởng tượng nổi không?"

La Duệ gật đầu: "Nhưng tớ có thể hiểu."

"Ồ?"

" Sẽ không có ai thích cậu như Lạc Nghệ, nếu cậu là tớ... tớ cũng không biết."

"Không phức tạp như cậu nghĩ đâu. Có lẽ tớ chỉ mệt mỏi thôi. Tớ không thể chịu đựng được nữa. Tớ muốn thư giãn một chút, đỡ phải lo lắng nhiều như trước. Mỗi ngày thức dậy chỉ cần nghĩ tới việc ăn, uống, làm tình, mua sắm, làm đẹp, cuộc sống như vậy không phải rất thú vị à?"

La Duệ giễu cợt nói: "Ừ."

"Mà Lạc Nghệ có thể cho tớ tất cả những thứ này." Ôn Tiểu Huy giả vờ nhún vai: "Cho nên giống như Tào Hải đã nói, tại sao tớ không thể sống với chính mình chứ?"

La Duệ nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương: "Tớ biết cậu không thể quên được hắn, ngay từ đầu tớ đã biết rồi."

Ôn Tiểu Huy cúi đầu xuống, cậu cắn một miếng burger khác, nói đùa: "Cậu thì biết cái khỉ gì".

"Tớ biết, yêu một người như Lạc Nghệ không thể nào quên được."

Ôn Tiểu Huy chế giễu: "Hắn thực sự có thể giả vờ là một người yêu hoàn hảo."

"Bây giờ tớ vẫn muốn cậu tránh xa hắn, nhưng tớ biết cậu không thể làm điều đó, vì vậy tớ hy vọng cậu có thể sống thoải mái như những gì mình đã nói."

Ôn Tiểu Huy đưa miếng bánh burger cuối cùng vào miệng, vừa nhau vừa nói "Tớ sẽ."

"Đúng rồi, cậu định giải thích như thế nào với dì?"

Ôn Tiểu Huy chợt nghẹn, đỏ bừng cả mặt.

La Duệ vỗ nhẹ vào lưng cậu, đưa nước lên bên mép cậu.

Ôn Tiểu Huy nhấp một ngụm nước, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại, cậu lau miệng: "Tớ sẽ tìm cơ hội để giải thích."

"Càng sớm càng tốt, lần này dì đã chịu đủ kích thích rồi."

Trong lòng Ôn Tiểu Huy tràn đầy áy náy, gật đầu một cái. Cậu đứng dậy: "Quay lại đi, tớ phải đi lên thăm hắn một chút."

"Được rồi, gọi cho tớ nếu cậu cần." La Duệ nhìn cậu với một nụ cười: "Khi nào thì bấy bì của tớ mới trở lại đây?"

Ôn Tiểu Huy xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu: "Sắp rồi."

Ôn Tiểu Huy lên lầu, đẩy phòng ra. Lạc Nghệ đang nghiêng đầu nhìn về phía cửa, hiển nhiên là đang đợi cậu. Vết thương của Lạc Nghệ đã được xử lý lại, nhưng nhìn qua vẫn rất yếu.

Ôn Tiểu Huy ngồi xuống cạnh giường, cảm xúc của cậu đã dịu xuống rất nhiều. Cuối cùng cậu cũng có thể bình tĩnh đối mặt với Lạc Nghệ, kẻ vừa mới "hồi sinh" lại.

Lạc Nghệ nắm lấy tay cậu, thì thầm, "Anh sợ em sẽ đi mất."

Ôn Tiểu Huy hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: "Anh có khỏe hơn chút nào không?"

"Không sao đâu, giờ anh đã có lý do để sớm khỏe lại rồi."

Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, có cảm giác như đã qua một đời.

Lạc Nghệ nhìn cậu: "Em tới nói chuyện với anh một chút được không?"

Ôn Tiểu Huy ngập ngừng một lát, gật đầu một cái. Cậu cởi giày, trèo lên giường, nằm cạnh Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ không thể nằm nghiêng. Hắn chỉ có thể nắm tay cậu thật chặt, nghiêng đầu nhìn cậu, trong đầy mắt đều là dịu dàng ôn nhu.

Ôn Tiểu Huy nhìn khuôn mặt cậu đã từng vừa hận vừa yêu, tâm trạng cậu tương đối phức tạp.

Lạc Nghệ cúi đầu xuống hôn cậu: "Anh cảm thấy đây như một giấc mơ vậy."

Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng nói: "Em cũng cảm thấy như vậy."

"Anh biết em hận anh, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em." Đôi mắt của Lạc Nghệ tràn đầy sự kiên quyết: "Anh sẽ khiến em thật hạnh phúc, em sẽ không bao giờ phải lo lắng nữa. Em có thể tin anh lần nữa không?"

Ôn Tiểu Huy nhìn hắn: "Lạc Nghệ, giữa chúng ta đã không còn tín nhiệm, nhưng chúng ta vẫn còn tình cảm, vì vậy anh đừng nói về niềm tin nữa. Em biết lần này anh sẽ sống thật tốt bên em, anh sẽ làm được."

Lạc Nghệ nắm chặt tay cậu, run rẩy: "Được, em hãy cho anh một cơ hội, thế là đủ rồi."

Ôn Tiểu Huy nhắm mắt, tựa đầu lên vai cậu, trong đầu cậu thầm nghĩ, hẳn là trên đời này sẽ không bao giờ có một loại tình cảm vặn vẹo như này đâu. Nhưng khi tựa vào vai Lạc Nghệ cậu lại cảm thấy rất yên tâm. Dường như không gì trên thế giới này quan trọng hơn việc Lạc Nghệ còn sống cả.

Cậu đã không có thuốc chữa rồi..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện