Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá

Trịnh Phi Loan chán ghét phủi bỏ những bức hình kia: “Nếu những thứ này đã ở trong tay anh, vậy anh chắc chắn đã đè mấy tin này xuống rồi. Lần này cảm ơn anh, còn hiện tại hình tượng gì hay tôi làm cái gì không cần anh nhọc lòng.

Trịnh Phi Dịch nhướng mày, tiến lên một bước, áp sát hắn: “Cậu đương nhiên nên cần hình tượng của mình đấy – nếu như chuyện hội chứng rối loạn tinh thần này của cậu mà bị truyền thông bắt được thì giá cổ phiếu Cửu Thịnh sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ đâu.”

“Làm sao có thể chứ?” – Trịnh Phi Loan cười nhạo – “Tôi còn cùng quan hệ với Cửu Thịnh à.”

“Mẹ nó! Cậu đừng có mà giả ngủ!” – Trịnh Phi Phi tóm lấy cổ áo của hắn – “Xem như cậu có nghỉ việc mười năm thì cũng không tách quan hệ với Cửu Thịnh!”

Trịnh Phi Loan bĩu môi nở nụ cười: “Cho nên anh mới tốt bụng như thế, chạy tới đây giúp tôi khắc phục hậu quả, có đúng không?”

Thật là một tầng logic đơn giản dễ hiểu.

Quyền lực và trách nhiệm đã hoàn thành bàn giao, bây giờ Trịnh Phi Dịch chính là trung tâm của vũ trụ, tuy nhiên gương mặt đại diện Cửu Thịnh hơn mười năm qua lại là Trịnh Phi Loan. Hắn có thể tự thôi miên chính mình chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, có thể đem bản thân râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù đi gặp người khác nhưng Trịnh Phi Dịch thì không thể.

Toàn bộ Cửu Thịnh cũng không thể.

Cũng rất khó khăn cho vị giám đốc mới của tập đoàn, đại thiếu gia Trịnh gia ban ngày trăm công nghìn việc, đến tối còn phải vì hình tượng của cả tập đoàn mà tự thân ra tay thu thập mớ hỗn loạn.

Trịnh Phi Loan vỗ vỗ vai anh trai, ngạo mạn nói: “Không thể đại diện hình tượng của Cửu Thịnh được thì đó là vấn đề của anh, không phải của tôi. Muốn cho tôi và Cửu Thịnh cắt đứt quan hệ? Rất đơn giản thôi. Mở một cuộc họp báo đi, mọi hoạt động đều công khai, một cuộc phỏng vấn thật phô trương rồi nói cho tất cả bọn họ biết Cưu Thịnh bây giờ đã thuộc về anh, vào thời điểm đó trở đi ai sẽ còn để ý đến tôi nữa?”

Nói tới đây, Trịnh Phi Loan lòng lạnh lẽo, bật cười một tiếng: “Anh trai à, tôi là đang giúp anh đấy. Tôi càng tệ hại hay tác phong hỗn độn bao nhiêu thì anh càng nghiêm cẩn, đứng đấy bấy nhiều, anh sẽ càng có thể ngồi vững chắc trên chiếc ghế giám đốc Cửu Thịnh, không phải như vậy là được rồi sao?”

“Được cái đầu cậu!” – Trịnh Phi Dịch giận tím mặt – “Cậu có còn xem anh đây là người thân sao, thì ra trong lòng cậu chỉ tràn đầy lòng thù hận ganh đua thôi ư? Từ bé cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, cậu đã quen với việc có được tất cả, chưa bao giờ biết thua cuộc là gì, không biết đau đớn mất mát là cảm giác gì. Cậu đã quên anh mình cũng là Alpha sao, anh trai này bị cậu đạp dưới chân suốt ba mươi năm nay, nếu anh mà giống cậu: mới chỉ một lần thương tổn lòng tự trọng mà muốn nháo loạn thắt cổ tự vận, sống không ra sống chết không ra chết, thì anh đây đã sớm phát điên mất rồi!”

“Đó là do anh nhu nhược, không dám cùng tôi tranh đoạt!”

“Cậu cho rằng cậu dựa vào điều gì mà có được mọi thứ, thực lực sao? Chỉ đơn giản là do tín tức tố trời sinh của cậu mà thôi! Một đường leo lên đỉnh cao chỉ dựa vào tín tức tố, hiện tại thì cũng bị chính thứ bẩm sinh ấy kéo chân – ngoại trừ chỉ biết chạy ra đường phát điên phát rồ, cậu có biết tự hỏi tất cả là tại sao chưa?”

Hai bên tranh chấp to tiếng ở bên dưới hầm đỗ xe, hai anh em đều cứng đầu, anh trừng em trừng, tàn bạo nhìn chằm chằm đối phương, như muốn đâm thủng nhau.

Bọn họ đều có tính khí cố chấp từ bé, ai cũng không chịu nhường ai.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Phi Dịch cắn răng nhịn xuống cơn tức giận, bình tĩnh lại, anh cúi đầu nhặt lên những bức ảnh rơi tán loạn dưới đất, sắp xếp gọn từng cái từng cái, đem phong bì gói kín đáo lại đưa cho Trịnh Phi Loan.

“Một tháng đã phá hỏng bốn chiếc xe, nếu cậu vẫn cứ tiếp tục mộng du như thế, sớm muộn cũng sẽ bỏ mạng trên đường! Ngày hôm qua, khi anh trở về nha, ba đã hỏi thăm cậu thế nào, ông ấy rất lo lắng cho cậu sẽ quá sa sút khi rời khỏi Cửu Thịnh, anh đã thay cậu giấu diếm chuyện này, nói cậu hiện tại vẫn rất tốt. Phi Loan, chuyện hóa đơn phạt hay những bức ngày hôm nay, anh có thể giúp cậu đè xuống, nhưng một ngày nào đó ngộ nhỡ cậu gặp sự cố tai nạn bỏ mạng, anh cũng không có khả năng giúp cậu giấu diếm bảng cáo phó* đâu!”

*Cáo phó: Ở đám tang việt nam mình sẽ có những bảng thông báo chi tiết về người mất trước cổng tang gia hoặc sẽ gửi đến từng người thân trong gia đình, thì cái đó được gọi là cáo phó nhé.

Trịnh Phi Dịch thoáng dừng một chút lại tiếp tục tàn khốc nói: “Cậu có thể cứ tiếp tục với cái lý tưởng ngơ ngơ ngác ngác của mình, đi khắp ngõ ngách phố hẻm mà tìm người hay tìm đến khi thấy linh hồn của bạn đời mới chịu dừng đi. Nhưng cậu nhớ cho kỹ, sinh mạng của cậu không phải tự nhiên mà có. Ba đã lớn tuổi rồi, không chịu được kích động đâu, nếu cậu để ba phải ngày ngày sống trong lo lắng lo sợ thì anh đây có thể cho cậu cả đời đều không quay về Cửu Thịnh!”

Nói xong liền hất đẩy vai Trịnh Phi Loan, bước qua hắn, khom lưng ngồi vào một chiếc xe khác đậu bên cạnh.

Sau khi Trịnh Phi Dịch rời đi, Trịnh Phi Loan siết chặt phong thư trong tay. Hai giờ rưỡi sáng, từng hàng đèn neon chiếu sáng đơn điệu, dòng điện mạnh yếu thất thường, chợt tắt chợt mở, đem khuôn người phán chiếu trắng bệch trong chớp nhoáng ẩn hiện.

Trịnh Phi Loan dựa vào tựa ghế xe, mệt mỏi, uể oải, hắn tuyệt vọng mà thở dài.

Khi trở về với phòng ngủ, bầu trời Uyên Giang tuyết rơi suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng ngừng đổ tuyết. Mây thoáng lộ ra ánh trăng sáng, rọi xuống khung cửa sổ một làn ánh xanh, mọi thứ trong căn phòng trở nên sáng sủa hơn một chút.

Trịnh Phi Loan vẫn mặc quần áo thấm lẫn tuyết, trằn trọc trở mình liên tục, không thể nằm ngủ.

Hắn không dám lùi mình vào bên trong phần bóng tối của căn phòng, hắn lo sợ bóng tối sẽ nuốt chửng lấy hắn, hắn sẽ không biết khi nào thì hắn sẽ trở thành nô lệ của dục vọng với một người xa lạ.

Tâm trí mông lung, ánh sáng yếu ớt rọi xuống vùng mí mắt, hắn mê mê tỉnh tỉnh lạc vào một ảo cảnh. Có một ai đó tiến đến hôn lên đôi môi của hắn, rất ôn nhu nhẹ nhàng hôn xuống môi hắn, hôn lên má hắn, thêm một cái và một cái nữa, những nụ hôn đong đầy cảm giác yêu thương nâng niu, người đó biết hắn đang thừa nhận những áp lực mà từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thụ nên muôn mang đến giải tỏa cho hắn, muốn cho hắn một sự yêu thương yên bình.

Người ấy vẫn là mùi hương hoa thơm dịu của hoa linh lan, nếu so sánh còn có phần hấp dẫn hơn.

Cái gì… hấp dẫn nhỉ? Trịnh Phi Loan không biết đáp án nên nhăn mày lại suy tư.

Trong ảo cảnh, tư duy quá trì độn, chậm chạp, như một trục bánh răng bị mài mòn theo thời gian, mãi không thể tiến về trước. Càng vắt óc suy nghĩ, đáp án lại càng trôi xa.

Tới khi hương thơm ấy dần phai nhạt, Trịnh Phi Loan cuống quýt, bắt lấy chút tàn dư ấy.

Không được!

Không thể cứ như vậy để người này rời đây!

Những dây thần kinh ngay vào khoảng khắc ấy liên giật giật nhắc hắn tuyệt đối không được bỏ qua cho người này. Hắn liền mạng cố gắng thoát khỏi ảo giác, khi hắn phá tan những trở ngại chi chít li ti như những mạng nhện, hắn mở bừng mắt bật dậy.

Dưới thân váng giường cọt kẹt vang lên báo hiệu cho người đang bận rộn ở phía góc của căn phòng.

Keng.

Âm thanh thanh thúy của sự va chạm giữa cái muỗng sứ và bát sứ.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Một người tuổi rất trẻ, âm thanh có chút mềm mại hỏi hắn.

Trịnh Phi Loan ấn ấn viền mắt đau nhức, tầm nhìn mới dần rõ ràng hơn.

Trước giường của hắn, có một hành lang chật hẹp cách không xa lắm, hành lang sử dụng nguồn sáng màu vàng cam, tỏa ra bầu khí ấm áp, từ phía đó có một người đi đến gần hắn, quỳ một gối xuống giường, vươn hai tay ôm choàng qua cổ của hắn, cậu ta ôn nhu lau những vết mồ hôi lấm tấm trên trán hắn: “Em có nấu một ít canh, là có nấm mộc nhĩ trắng, thêm long nhãn và cả chút mứt táo nữa, có hơi lạnh nhưng lập tức sẽ ổn hơn. Anh trước tiên ở trên giường chờ em một chút có được hay không?”

Dựa vào một chút ánh sáng phản chiếu, Trịnh Phi Loan thấy rõ ngũ quan của hắn, phút chốc đồng tử hắn có rút lại, đôi mắt cũng phải chớp.

Là em.

Tiểu dạ oanh đêm đó của hắn.

Tại sao… Vì sao lại xuất hiện vào lúc này, em ấy muốn bầu bạn với tôi sao?

Hắn vừa nghi hoặc vừa vui mừng, cả nửa ngày vẫn không nói ra lời, hắn muốn chạm tay vào bảo bối xem đây là mơ hay là thật thì tiểu dạ oanh vẻ mặt thất vọng mím môi, lầm bầm nhỏ xíu: “Vẫn hung dữ như vậy…”

Hung dữ? Hắn ư?

Trịnh Phi Loan cảm thấy oan uổng, muốn lên tiếng biện bạch, nhưng mà nghĩ lại, bình thường mỗi khi nói chuyện đều là thần sắc muốn dạy bảo người ta, không lẽ khi hắn nói chuyện với dạ oanh cũng vậy chứ?

Hắn cả cơ mặt đều cứng ngắc, cố gắng nở một nụ cười thân thiết, không ngờ lại nhận được một cái nhéo không nặng không nhẹ: “Anh còn không thích nói chuyện nữa.”

Trịnh Phi Loan lúc này thực sự bật cười.

Em ấy trên giường thì có chút rụt rè, ngoan ngoãn giống như hắn ỷ mạnh hiếp yếu vậy, làm sao khi sinh hoạt ngày thường lại hoạt bát đáng yêu như vậy, còn dám nhéo nhéo hai má của hắn thế này?

“Anh thật không phản bác à? Vậy anh cũng thừa nhận điều đó đúng chứ.”  – Omega vươn người đến trước mặt hắn, ngón tay điểm lên mũi của hắn, lớn giọng một chút: “Trong phòng lạnh lắm nha, bé ngoan phải biết đắp chăn thật kín, cứ ở yên trên giường, em không cho phép liền không được đi rời giường.”

Nói xong, tiểu dạ oanh đè vai hắn, ấn xuống giường, muốn khảm dính hắn vào chiếc giường.

Sau khi nhét người vào trong chăn xong, tiểu dạ oanh trượt xuống giường, chân xỏ vào một đôi dép nhung bông, bước nhanh về phía phòng bếp, một lần nữa thân ảnh như tan biến trong màn ánh sáng ấm áp kia.

Trịnh Phi Loan sững sờ.

Hắn nằm yên trên chiếc giường đơn hẹp, vươn tay trái đè xuống vai của mình – nơi đó vẫn còn hơi ấm rất chân thật, là nhiệt độ mà em ấy lưu lại.

Khi nãy…

Cảm giác kỳ diệu đó…

Hắn ngồi dậy cứ ấn vài lần lên vai mình, lực đạo không sai, nhưng ấn mãi đều không tạo ra cảm xúc đáng yêu mà Omega ấy mang lại.

Chiều mến, ấm áp, còn có tình ý đùa giỡn, em ấy lúc ấy thực sự rất đẹp.

Tiểu dạ oanh nhất định là yêu hắn.

Căn nhà này không lớn, trong không khí rất nhanh đã có thêm một mùi hương ngọt ngào. Nồi canh mộc nhĩ đang hầm, sôi ùng ục truyền đến hương thơm lừng cho cả căn nhà. Trịnh Phi Loan giống như được trấn tĩnh, rất thư thái mà nằm nghỉ, tảng đá đè ở ngực như được dời đi, mọi sự uể oải được được quét sạch, hắn dựa xuống bên giường, nhìn Omega của hắn đang bận bận rộn rộn, khóe môi cứ treo mãi nụ cười.

Hắn nghĩ hắn sẽ cam tâm tình nguyện để bị khảm vào chiếc giường nhỏ này mãi.

Hết chương 29
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện