Edit: Hành Lá

“Chìa khóa sao?” – Hà Ngạn cầm lấy chìa khóa quan sát tỉ mỉ một lượt: Sạch sẽ, mới tinh, màu sắc kim loại sáng bóng, logo quả táo cũng không có vấn đề gì.

Suy nghĩ Hà Ngạn như rơi vào bể sương mù: “Cái này…có gì không đúng vậy?”

“Có một chút không đúng.” – Trình Phi Loan hàm súc nói – “Có thể cho anh hỏi em vì sao lại để số phòng trên chìa khóa?”

Hà Ngạn nhớ lại một chút, trả lời: “Bởi vì chúng khá giống nhau, dễ nhầm lẫn khay ô đựng chìa. Trước chúng tôi có nhầm lẫn nhiều lần nên đã tìm một nơi làm chìa khóa, in lên số phòng cho từng chìa. Hơn nữa, khách hàng có quên số phòng vẫn có thể nhớ mình ở phòng nào.”

“Như vậy, nếu khách hàng làm mất chìa khóa thì sao?” – Trịnh Phi Loan mỉm cười hỏi.”

“Ầy…” – Hà Ngạn nghẹn lời.

Hà Ngạn vẫn chưa rõ ý tứ của Trịnh Phi Loan, có chút ngốc ngốc nói: “Khách hàng làm mất vẫn có chìa khóa dự bị.”

Trịnh Phi Loan không khỏi mỉm cười.

Hắn cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay Hà Ngạn.

Quả táo tây màu xanh nhạt, lá cùng rãnh chìa kết hợp là một thiết kế đặc biệt, mặt ngoài có một lớp màng bóng, phản xạ ánh sáng lấp lánh, trông rất đáng yêu.

Trịnh Phi Loan quơ quơ chìa khóa trong tay, nói: “Quả táo xanh này là logo của em, cùng với tên khách sạn “Thanh Quả” là một bộ đôi đi chung với nhau. Về phương diện trang trí, nó rất đẹp, nhưng khi nó bị mất, những điều này sẽ lập tức trở thành một khuyết điểm. Những người nhặt được chìa khóa sẽ dễ dàng tìm được phòng của khách hàng đánh rơi, đẩy cao khả năng khách sạn rơi vào vấn đề bị mất trộm rất nguy hiểm.”

“Ừm…” – Hà Ngạn dùng bút chống tại cằm, suy tư – “Như vậy, chìa khóa mở cửa phòng không thể in số phòng, có đúng không?”

“Đúng vậy.” – Trịnh Phi Loan gật đầu ôn hòa với hắn – “Nói một cách nghiêm túc, này cũng không phải là một điều xấu quá lớn, xác suất phát sinh chuyện này cũng không cao nhưng mà mầm mống tai họa nên càng ít càng tốt.”

“Tôi hiểu.”

Hà Ngạn cúi đầu, viết ngay ngắn vào cuốn sổ note. Trịnh Phi Loan rũ mắt nhìn vào cuốn sổ, thấy dòng chữ cậu ghi: Một, logo khách sạn không thích hợp để làm chìa khóa, tránh trường hợp mất chìa khóa, giảm khả năng mất trộm, nguy hiểm.

Một câu văn ngắn gọn, tổng kết.

Viết xong câu này, Hà Ngạn lại thêm một nhóm khác, đánh số hai, viết xong phẩy kế bên, ngẩng đầu hỏi: “Còn có những thứ khác phải chú ý phải không?”

Nhìn bộ dáng của cậu, trong nháy mắt, Trịnh Phi Loan sinh ra cảm giác hoảng hốt ——

Một Omega chỉ mới vừa thi đậu đại học, ham học hỏi, mỗi ngày đều sẽ dậy rất sớm chạy tới trường, ngồi bàn gần giảng viên nhất để nghe giảng. Tinh thần nghe giảng lại hết sức tập trung, ghi chép tỉ mỉ sạch sẽ. Mà con cái đầu lòng mới vừa sinh không có ai trông nom, không ai hỗ trợ, nên không thể làm gì khác ngoài việc ôm con gái đến nơi nghe giảng bài. Giữa buổi giảng giải, bé cưng có lúc khóc nháo, Hà Ngạn sẽ xấu hổ đỏ mặt, bối rối ôm chầm bé lên dỗ dành.

Trịnh Phi Loan không kìm được mà tưởng tượng những hình ảnh đáng yêu kia, tuy chỉ là một vài lời nói nhưng cũng có được bức tranh ôn hòa.

“Những vấn đề khác…Khụ, cũng không nhiều lắm đâu.” – Hắn mượn ho khan để che đậy nội tâm – “Phòng tắm không có thảm chống trượt, khi tắm rửa ẩm ướt trơn trượt rất dễ ngã; Muốn sử dụng nước nóng thì phải đợi hơn mười lăm giây, rõ ràng chất lượng máy nước nóng chưa đủ tốt; Trên hành lang không có đèn còn đèn sân trước lại bố trí chưa hợp lý lắm, khi trở về khách sạn vào buổi tối, chỉ có thể dựa vào mò mẫm bằng tay mới tìm thấy chỗ tra chìa khóa; Bên khay trà có thực đơn thức ăn ngoài nhưng phần lớn đều là của nửa năm trước. Anh có thay em kiểm tra qua, tổng cộng hai mươi lăm cửa hàng ấy đã có mười một cửa hàng đổi thực đơn. Tam gia cũng đã sửa đổi số điện thoại gọi đặt thức ăn, còn có một cửa hàng thì đổi chủ, không còn kinh doanh nữa.”

“Uầy, nhiều như vậy sao?”

Hà Ngạn không nghĩ tới, hắn mở miệng liền nói một chuỗi lớn như vậy, nhất thời phản ứng không kịp, ngòi bút cứng đờ trên mặt giấy, một chữ cũng không nhớ để ghi lại, mãi sau mới năn nỉ: “Anh có thể hay không lặp lại lần nữa?”

Trịnh Phi Loan liền nói chậm lại, đem lời nói lặp lại rồi lặp lại.

Lúc này, Hà Ngạn dùng những từ khóa mấu chốt, viết cực kỳ nhanh, ngòi bút xẹt xẹt trên mặt giấy. Ánh nắng chiếu rọi lên quầy bar, đem sổ ghi chép phân rõ hai mặt sáng tối.

Ngoài cửa sổ có một con bướm điệp đập cánh bay tới, cái bóng của nó rơi trên ngòi bút của Hà Ngạn.

Trong lúc Hà Ngạn viết chữ, Trịnh Phi Loan ở quầy bar lau dọn, chờ cậu dừng bút mới tiếp tục nói: “Em đã nghe qua định luật khi kinh doanh khách sạn ‘100-1=0’ chưa?”

Hà Ngạn lắc đầu: “Không biết.”

“Ý của định luật này là khi em cung cấp dịch vụ, nếu mỗi một hạng mục em đều làm khách hàng thỏa mãn sẽ đạt điểm tối đa. Nhưng có một hạng mục khách hàng không hài lòng, xin lỗi, không phải là còn chín chín điểm mà là không điểm. Mọi nỗ lực của em đều có thể lơ đãng vì một tỳ vết mà hóa thành hư không.”

“Mà, mà cái này có chút không hiện thực…” – Hà Ngạn nghi hoặc hỏi – “Khách hàng nhiều như vậy, một nhu cầu vụn vặt không thể nào mà Cửu Thịnh cũng không có một vết tỳ nhỏ?”

“Không làm được.” – Trịnh Phi Loan hào phóng thừa nhận – “Phẩm chất của định luật này, yêu cầu càng cao thì càng không có hạn mức tối đa. Càng có xu hướng hoàn mỹ hóa, thì càng cần phải trả giá nhiều hơn. Mặc dù Cửu Thịnh có một tập đoàn tư bản hùng hậu chống lưng nhưng cũng sẽ không vì những vết tỳ nhỏ xíu là dùng tiền để lấp —— anh dù sao cũng là thương nhân, giảng giải chính là lợi nhuận tốt nhất. Cho nên, lựa chọn hợp lý là: Em bỏ ra thời gian để tập trung nâng mức độ hài lòng khách hàng lên càng cao càng tốt.”

Hai mắt Hà Ngạn sáng lên, giơ bút cướp lời trả lời: “Giới hạn hiệu quả và lợi ích!”

Nhánh tóc trên đỉnh đầu cũng rung rung.

“Có thể hiểu như vậy.” – Trịnh Phi Loan bị bộ dáng của cậu cho cho bật cười, chỉ muốn cho cậu học trò này điểm tối đa ngay lập tức.

Linh Lan ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc mà tròn xoe mắt, động tác lén lút lấy bánh ngọt cũng dừng lại.

Trịnh Phi Loan tiến một bước nói: “Cụ thể mà nói, cứ hễ là đồ vật bất ly thân của khách hàng hay những đồ vật có tần suất sử dụng cao thì đều phải tận lực tận tâm xử lý. Ví dụ như nhà tắm, máy nước nóng, đèn hành lang, thức ăn,… Bởi vì những hạng mục này rất lấy được độ hài lòng của khách hàng.”

“Còn những đồ dùng vật chất khác như đồ trang trí, trang sức có kém một chút cũng không hạ thấp cảm giác trải nghiệm của của khách hàng. Đặc biệt là tại Lạc Đàm, rất nhiều khách hàng đến đây là để hưởng thụ trạng thái nguyên sinh. Trong sân vườn của khách sạn có những chiếc ghế mây, nhìn thì nghĩ không đáng giá bao nhiêu đồng tiền, nhưng anh để ý thấy rất nhiều khách hàng đều thích nó. Cộng thêm xích đu và nôi mà Đới Tiêu tự tay làm, anh dám chắc với em là so với mấy khách sạn “trọng điểm” khác thì Thanh Quả có tâm hơn rất nhiều.”

“Vậy tại sao khách hàng lại không chọn đến đây?” – Hà Ngạn nghĩ không ra.

Trịnh Phi Loan cười, lấy điện thoại bên trong túi quần, nhấn nhấn mấy lần, rồi đưa đến trước mặt Hà Ngạn: “Bởi vì tụi em tuyên truyền thất bại.”

Trên màn hình là bản đồ của Lạc Đàm.

Tại một đoạn giữa phố, là tiệm bánh Cranberry chỉ mới khai trương có ba tháng đã có định vị. Tiệm nhuộm vải khai trương được chín tháng cũng đã có tên tuổi và định vị, vậy mà khách sạn Thanh Quả khai trương hai năm vẫn là một mảng chữ nhật trống rỗng. Còn bị khách sạn Hỉ Thước và khách sạn Ngư Chi Nhạc lấn đè tên.

“A…” – Hà Ngạn cúi đầu, cắn ngòi bút của mình.

Được rồi, có vẻ việc đạt yêu cầu hình như còn cách một chút nữa.

Tâm tư của cậu, Trịnh Phi Loan nắm rõ, hơi nhíu mày hỏi: “Có phải em cảm thấy dùng tiền để tuyên truyền là một bước đi không đàng hoàng có phải không? Rượu thơm không sợ hẻm sâu*, chỉ cần trang hoàng khách sạn thật tốt, treo lên OTA thì sẽ tự nhiên có khách tới, em nghĩ thế đúng chứ?”

*Rượu thơm không sợ hẻm sâu: giống với câu nói “tiếng lành đồn xa” bên mình, ý chỉ những điều tốt điều hay sẽ được lan truyên đi khắp nơi. 

“Ừm, có nghĩ một chút như vậy.” – Hà Ngạn nhỏ giọng trả lời, đầu chôn xuống thấp.

Trịnh Phi Loan cười: “Em nhớ kỹ nhé, tuyên truyền cũng là một phần của việc kinh doanh khách sạn. Không tuyên truyền không phải là em khiêm tốn mà là em “làm không tốt”, kinh doanh khách sạn đúng cách là phải biết cách tuyên truyền hợp lý.”

Hà Ngạn gật đầu, tiếp tục ghi chú thêm vài hàng chữ.

Tâm lý Trịnh Phi Loan nấn ná thêm một nguyên do cũng đã từ lâu, nhưng do thân phận nhạy cảm nên vấn đề này vẫn luôn không dám nói. Ngón tay lúc này gõ nhẹ lên quầy bar, suy nghĩ một trận rốt cuộc cũng mở miệng: “Vẫn còn một vấn đề nữa, khá phiền phức ở khách sạn Thanh Quả, vấn đề này là Đới Tiêu.”

“Đới Tiêu?”

Hà Ngạn ngừng bút.

Trịnh Phi Loan lo lắng cậu sẽ hiểu lầm, lập tức giải thích: “Anh không phải ghim anh ta mà nói như vậy. Ý của anh là giới tính của Đới Tiêu không thích hợp làm ông chủ khách sạn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Alpha trời sinh có tính áp bức quá mạnh, mà khách sạn chính là một nơi để thư giãn thả lòng. Đới Tiêu để đầu trọc còn mặc áo lộ hình xăm ra bên ngoài, không ít thì nhiều sẽ dọa sợ khách hàng. Em có thể chuẩn bị cho anh ta một bộ áo có tay, sinh ý đều có thể chuyển biến tốt đẹp lên không ít.”

“Thế nhưng, anh cũng là Alpha mà? Hơn nữa…” – Hà Ngạn giơ ngón tay chỉ quanh tiệm Cranberry một vòng – “Ở đây cũng là một địa điểm để thả lỏng, thư giãn, không phải sao?”

Trịnh Phi Loan: “…”

“Tín tức tố của anh còn là cấp chín, so với Đới Tiêu còn dọa nhiều người sợ hơn.”

Miệng nói thoăn thoắt, không cho thầy giáo một chút mặt mũi nào.

Trịnh Phi Loan bị lời nói của chính mình trói lại, lúng túng đứng rang cà phê, rang đến độ cà phê bốc mùi khét cũng không nghĩ được biện pháp “tiếp chiêu” học trò Hà Ngạn.

Ngược lại Hà Ngạn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngòi bút ghi chú xuống những dòng chú thích về Đới Tiêu.



Buổi chiều có chút se lạnh này, bọn họ ngồi xuống trò chuyện với nhau tại quầy bar rất lâu.

Thỉnh thoảng có một vài vị khách sẽ đến cửa hàng, chỉ đích danh Trịnh Phi Loan pha chế cà phê. Cô bé thu ngân sẽ nhạy bén mà ra hiệu một nhân viên pha chế khác làm cà phê, để tránh quầy thời gian riêng tư của ông chủ.

Hai người trò chuyện một chút, đề tài không chỉ giới hạn ở việc kinh doanh khách sạn, còn có những chủ đề khác nữa.

Nếu như nói sâu hơn, Trịnh Phi Loan có thể giải thích một chút kiến thức về kinh tế, mở rộng lối đi, hay là giải thích những bản án ở Cửu Thịnh, chân thực mà cũng rất thú vị. Hắn am hiểu nhiều thứ, lời nói trầm ổn, có sự kiên trì, khiến Hà Ngạn càng nghe càng hào hứng, sổ ghi chép trong tay chỉ trong một buổi liền nhiều thêm bốn, năm trang.

Từ khi rời khỏi đại học Uyên Giang, khả năng hấp thu lượng lớn kiến thức của Hà Ngạn trong khoảng thời gian ngắn đã không còn tốt như trước. So với việc cắm mặt cắm mũi vào biển sách rộng mênh mông, sóng kiến thức ồ ạt thì có một người đi trước dẫn đường vẫn luôn thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn hết, người dạy cậu là Trịnh Phi Loan.

Hà Ngạn chìm đắm trong đó, những ký ức tình yêu thống khổ bên trong cuộc trò chuyện này đều lặng yên biến mất. Như thể cậu vẫn là một cậu nhóc sinh viên phổ thông mà Trịnh Phi Loan cũng vẫn là vị Alpha ngồi ở giảng đường của trường đại học vào nhiều năm trước đây. Đứng bên trong hàng sinh viên xếp hàng lít nha lít nhít đầu người, cậu lo lắng giữ chặt lấy thẻ sinh viên mà đi xếp hàng từ sáng sớm —— ngón chân cứ luôn ngứa ngáy mà kiễng mũi chân lên phía trước, mong muốn có thể có được một tấm vé, để được tận mắt liếc nhìn vị Alpha ấy.

Hà Ngạn chưa nói điều này với bất kì người nào, rằng khoảng thời điểm ấy chính là quãng thời gian sinh viên đẹp đẽ nhất của mình, ngày hôm ấy chính là ngày vui vẻ nhất.

Trùng hợp thay, tâm nguyện năm đó của hắn lại được hoàn thành vào lúc này: Cùng Trịnh Phi Loan có thể đối đáp gẫn gũi, cậu có thể hỏi những nghi hoặc về nghiệp vụ mà Trịnh Phi Loan rất ôn hòa từng bước giải đáp cho cậu.

Không nói về tình, không nói về yêu, chỉ thảo luận về những vấn đề mang nội dung có tính khách quan.

Bởi vì cho dù trong giấc mộng của thiếu niên đầy hoài bão năm ấy cũng không có đòi hỏi được tình yêu của Trịnh Phi Loan. Cậu chỉ dám tưởng tượng đến bước này, sau đó sẽ như đứng trên một tầng băng mỏng, thấp thỏm đứng chờ bên ngoài ranh giới đỏ.



Trịnh Phi Loan cùng cậu là hai tương phản – Túy ông chi ý bất tại tửu*. Mỗi một câu nói ra đều ẩn chứa ít nhiều tâm tư đằng sau, mỗi người trên đường phố đều lập lại những câu chuyện yêu đương. Nên khi nhìn thấy trong mắt Hà Ngạn ánh lên sức sống rạng rỡ, hắn liền cảm thấy chẳng bao lữa, chính hắn có thể ôm cậu về nhà.

*Túy ông chi ý bất tại tửu (the drinker’s heart is not in the cup): Tâm người say không đặt trong chén rượu, đây là một thành ngữ của người Trung Quốc, ý nói người uống rượu nhưng không thật sự quan tâm đến rượu, có một động cơ thầm kín nào đó phía sau hoặc uống rượu nhưng lại có những thứ khác trong tâm trí. (Theo Baidu).

Nhưng rồi dần dần, trên mặt Hà Ngạn hiện ra nét ủ rũ, phản ứng kém xa lúc ban đầu.

Có lúc viết chữ, ngón tay cầm bút bỗng căng thẳng, cứng ngắc tầm ba giây đồng hồ, lông mày cũng nhăn lại. Nụ cười như bị một làn sương mù che khuất, rõ ràng khóe môi có độ cong nhưng lông mày không hề giãn ra.

Đại loại nói chuyện cũng lâu cho nên tránh không khỏi mệt mỏi, dù sao một bài giảng tính toán đâu ra đấy cũng mới bốn mươi phút.

Trịnh Phi Loan nghĩ ngợi.



Quầy bar ngập trong ánh sáng nhàn nhạt của chiều tà, tách cà phê đã thấy đáy, chiếc dĩa bánh ngọt cũng chỉ còn lại chút vụn nhỏ. Linh Lan ngoan ngoãn ngồi ở ghế cao, liếm liếm ngón tay, rồi lại liếm môi một tý, giả bộ mình chẳng ăn vụng cái gì hết.

“Tôi…Tôi nghĩ tôi nên về rồi.” – Hà Ngạn đóng lại sổ ghi chép, cất vào túi áo.

“Ừm, về cẩn thận.”

Trịnh Phi Loan không có giữ Hà Ngạn ở lại, ngày hôm nay đã chịu ở cùng một chỗ, ghi chép thảo luận cùng với hắn. Mọi thứ chỉ cần chậm rãi tiến triển từng bước, không thể gấp, không thể ép bức.

Hà Ngạn gật đầu, xoay người muốn ôm Linh Lan lên.

Lần thứ nhất có vẻ không đúng tư thế, ấy vậy mà nửa chừng bị tuột tay, không ôm được. Cậu hơi sững sờ, thử lại lần nữa, lúc này may mắn không xảy ra sự cố, cậu ôm vững vàng được Linh Lan mới hơn mười mấy kg vào lòng.

Trình Phi Loan bước ra khỏi quầy bar, tự mình đưa hai cha con ra đến cửa, mở cửa giúp cậu.

“Hẹn gặp lại.” – Hà Ngạn cười ôn nhu với hắn.

“Hẹn gặp lại.” – Trịnh Phi Loan đáp.

Hắn đứng ở cửa, dõi mắt theo hình ảnh hai cha con đi qua cây cầu đá bước vào cửa khách sạn. Lúc mới an tâm quay về trong tiệm nhưng hắn không biết rằng khi vừa mới khuất tầm mắt của hắn, nụ cười trên môi Hà Ngạn liền biến mất.

Thay vào đó là gương mặt nhợt nhạt đau đớn, hàm răng cắn chặt, đôi môi tái xanh.

Hà Ngạn cảm giác rất rõ ràng thể lực của bản thân đang nhanh trôi đi, cậu lảo đảo trở lại phòng ngủ, cánh tay run rẩy mất khí lực, để Linh Lan xuống giường trước.

Toàn thân cậu đều tê cứng đến giả tạo, sau lưng thẫm đẫm mồ hôi lạnh. Cậu nhắm hai mắt lại, một tay chống đỡ mạn giường, một tay che ngực, muốn kìm nén lại cảm giác nóng ruột —— trong không gian kín của tiệm Cranberry, thời gian dần trôi, lượng tín tức tố Alpha trong không khí tích tiểu thành đại, hung ác vây chặt lấy cậu.

Cậu biết Trịnh Phi Loan không cố ý, nhưng khó chịu vẫn là sự thật.

Cảm giác choáng váng truyền vào mạch máu, nhịp tim dần mất tiết tấu, nhanh chóng khuếch tán, trở nên ngày càng mãnh liệt.

Cậu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở cửa chạy vào nhà vệ sinh, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống bồn cầu, mặt mũi trắng bệch đem mọi thứ trong dạ dày đều nôn ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện