Edit: Hành Lá
Ba giờ sáng – Tại khoa nội trú của bệnh viện trung ương Lạc Đàm, tầng 15.
Khí trời lạnh lẽo, không hề giống nhiệt độ của giữa hè tháng sáu. Gió lùa phần phật, gió rít gào thét, nhiệt độ lạnh đến mức bàn tay tê cứng không còn cảm nhận được tri giác.
Trịnh Phi Loan khoác trên người một bộ đồ cách ly tín tức tố màu cam, đi qua đi lại trên hành lang, sắc mặt lo lắng, thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc nhìn cửa kính. Hy vọng sẽ có người nào bước ra báo cho hắn biết tin tức.
Một tin gì cũng được.
Nhưng mà các vị bác sĩ y tá ca đêm đều đang rất bận rộn, tiếng chuông bấm kêu vang là bọn họ lại chạy ra chạy vào. Mọi người tới lui liên tục đã chẳng có ai còn để ý tới một vị alpha đang khổ sở chờ đợi ở khu cách ly.
Tầng 15 là khoa tổng hợp tín tức tố, phần lớn bệnh nhân đều là các Omega có bệnh lý về tuyến thể, nên rất mẫn cảm với tín tức tố alpha. Khi bọn hắn đưa Hà Ngạn chuyển khỏi phòng cấp cứu, Trịnh Phi Loan vội vã chạy từ khoa cấp cứu đến đây để chăm sóc giúp đỡ. Nhưng không ngờ hắn bị y tá mạnh mẽ đẩy xa, ngăn cách hắn trên mười mét.
“Tôi là người nhà của em ấy.” – Trịnh Phi Loan trấn định giải thích.
“Người nhà?”
Y tá nhướn mày, kiểm tra lại hồ sơ bệnh án sau đó lạnh nói nói: “Hà Ngạn, 23 tuổi, chưa kết hôn.”
Ba chữ “chưa kết hôn” đặc biệt nhấn mạnh, ý của cô y tá nhắc nhở đừng hòng mà lừa gạt cô.
Trịnh Phi Loan vội sửa: “Tôi là chồng chưa cưới của em ấy.”
“Chồng chưa cưới cũng không được, chỉ với nồng độ tín tức tố này của anh…” – Y tá trưởng hít hít không khí, ánh mắt sắc bén, dè chừng Trịnh Phi Loan như một con thú dữ – “ Tôi mà để anh vào đấy thì cả phòng bệnh chắc không có bình yên, đừng có làm phiền nữa… Anh có nhìn thấy khu cách ly bên kia không, qua đó chờ đi.”
Vừa nói vừa vẫy tay gọi một y tá khác tới, dặn cô chỉ Trịnh Phi Loan lấy bộ quần áo cách ly mặc vào.
Y tá đi đến một khu vực có các loạt các tủ màu xanh nhạt, xanh đậm, xanh ngọc, xanh lục, lục lọi rất lâu mới tìm thấy một chiếc hộp màu cam, phía sau có in chữ số ả rập “9”*. Còn kèm theo một miếng dán thông khí ở phía gáy dùng để loại tín tức tố alpha.
*Bảng chữ số “0123456789” chính là bảng chữ số Hindu – Ả rập. Ở Trung Quốc, họ dùng tới ba hệ chữ số: hệ chữ số phổ biến Hindu – Ả rập và hai hệ chữ số cổ là hệ chữ số Trung Quốc và Hoa Mã. (Tham khảo thêm trên wikipedia về Hệ chữ số trung quốc nhé)
‘Võ trang’ đầy đủ, Trịnh Phi Loan mới được ở lại khu vực cách ly.
Nhưng đến tận bây, đã ba tiếng trôi qua mà hắn vẫn chưa gặp Hà Ngạn.
Lúc Hà Ngạn được đưa đi bệnh viện, Đới Tiêu không cho hắn theo cùng xe nên hắn chỉ có thể gọi một chiếc taxi đuổi theo. Khó khăn lắm mới theo tới bệnh viện thì Hạ Ngạn đã vào phòng cấp cứu từ lâu.
Hắn hết cách rồi, chỉ còn duy nhất mà hắn còn có thể làm là – trả tiền.
Dùng loại thuốc tiêm có hiệu quả tốt nhất, tác dụng phụ nhỏ nhất nếu không phải vì vị trí địa lý của Uyên Giang và nơi đây quá xa thì hắn cũng muốn mời một bác sĩ chuyên khoa đến.
Chờ phòng cấp cứu không còn đông người nữa thì Trình Tu và Đới Tiêu đã không thấy bóng dáng. Hắn chạy đi tìm y tá hỏi thăm sự tình thì biết Hà Ngạn đã chuyển qua khu nội trú. Kết quả, hắn phải ngồi ở khu vực cách ly hứng gió lạnh mà cũng không thấy Hà Ngạn.
Trong đầu hắn hỗn loạn, kham khổ, nghĩ không ra một manh mối nào.
Hắn cảm thấy được mọi người đều xem hắn như một thành phần nguy hiểm, cấm hắn tuyệt đối không được tới gần Hà Ngạn. Giống như chỉ cần đến gần một chút sẽ có án mạng nhưng thật sự là hắn chẳng làm gì cả.
Không có cường bạo, không có ký hiệu, hắn chỉ là…chỉ là không kìm nén được mà hôn Hà Ngạn.
Cứ xem như Hà Ngạn chất vấn hắn, hắn cũng không trả lời được tại sao Hà Ngạn lại sặc máu, bất tỉnh hôn mê.
–
Cạch.
Cửa phòng có người mở.
Trịnh Phi Loan lập tức dừng lại việc đi vòng vòng tới lui, quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Đới Tiêu, anh ta cũng mặc một bộ đồ cách ly nhưng màu lam nhạt, sắc mặt mệt mỏi, cũng là bộ dáng một đêm không ngủ.
“Hà Ngạn sao rồi?” – Trịnh Phi Loan hỏi ra lo lắng trong lòng.
“Coi như vẫn ổn.” – Đới Tiêu trả lời – “Vừa nãy có tỉnh lại một lần, bây giờ đang truyền nước biển, cũng ngủ rồi. Bác sĩ nói không có gì quá nghiêm trọng, thân thể là mệt mỏi một chút, cần nên điều dưỡng mấy ngày.”
“Linh Lan còn khóc không?”
Bé con lúc nãy sợ đến độ rơi nước mắt đầm đìa, Trịnh Phi Loan chỉ cần nhớ là lo lắng không ngừng.
“Chỉ còn thút thít nhưng sợ hãi vẫn còn. Hà Ngạn lúc tỉnh dậy có ôm con bé dỗ dành một chút, Trình Tu cũng mang theo hổ bông mà con bé thích nên cũng xem như tạm ổn.”
Nghe được hai người đều bình yên vô sự, áp lực trên vai Trịnh Phi Loan liền tháo xuống.
Hắn bước nhanh qua lại khu vực hành lang của khu cách ly, đem toàn bộ tích tụ lo lắng xả ra, gấp gáp không chờ được: “Bao giờ mới có thể thăm bệnh? Ngày mai không?”
Đới Tiêu không trả lời.
Anh trầm mặc nhìn Trịnh Phi Loan, sau ba, bốn giây mới hỏi ngược lại hắn: “Có phải Hà Ngạn không nói gì với anh phải không?”
“Nói với tôi…nói cái gì?”
Tâm tình Trịnh Phi Loan lạnh buốt, dự cảm bản thân sẽ đón được một tin dữ, bên tay siết chặt thành quyền.
Đới Tiêu hai tay đút vào túi, dựa vào tường, nhàn nhạt nói: “Đợt phát bệnh đêm nay của cậu ấy suy cho cùng chưa ảnh hưởng gì quá lớn đến Hà Ngạn nhưng anh không nghĩ tại sao em ấy đang yên đang lành lại đột nhiên hôn mê sao?”
“Tôi luôn thắc mắc, luôn suy nghĩ đến điều đó nhưng tôi thật sự không biết lý do.” – Trịnh Phi Loan dùng thành ngữ thành thật thành khẩn.
Đới Tiêu chỉ về phía sau của mình: “Là di chứng. Anh từng sắp xếp cuộc phẫu thuật kia cho em ấy nên để lại di chứng rất nghiêm trọng.”
“Em ấy có nói tôi biết điều ấy.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
Đới Tiêu nhún vai: “Hiển nhiên là còn che giấu một phần.”
–
Gió lộng bỗng nhiên xoay vần đổi hướng, trả lại sự yên tĩnh cho hành lang. Phía xa xa những khóm mây lưu chuyển, lấp lóa ánh đèn trong bầu trời đêm, sau đó lại biến mất sau làn mây mù, như đèn tín hiệu bị sóng biển nuốt chửng.
Đới Tiêu dựa ở phía tường, ánh mắt nhìn xa xăm, một bên mặt của anh hòa vào bóng tối, trên vách tường có chiếc bóng cao lớn đổ dài.
Đới Tiêu thấp giọng nói: “Tháng hai năm ngoái khi Hà Ngạn đến Lạc Đàm là lúc tôi thu nhận em ấy, khi ấy thân thể của Hà Ngạn đã rất yếu. Không thể leo cầu thang, không thể ngồi xổm, không thể làm bất kỳ vận động nặng nào cũng không thể tập thể dục, ăn cơm sẽ đều nôn ói… anh biết tại sao không?”
Trịnh Phi Loan lắc đầu: “Xin lỗi, tôi… tôi không biết.”
“Bởi vì hỗn loạn tín tức tố” – Đới Tiêu nói – “Tôi đưa em ấy đi khám bác sĩ, bác sĩ nói rằng mỗi một thân thể đều sẽ có độc duy một tín tức tố. Tuy nhiên, trong máu của Hà Ngạn lại có hai loại tín tức tố, một loại nồng độ cao, một loại nồng độ thấp, không có cái nào hoàn toàn biến mất. Mọi triệu chứng bệnh tật của em ấy như choáng váng đầu óc, nôn mửa, sợ cường độ ánh sáng, sợ âm thanh, đều là hậu quả của việc xung đột tín tức tố. Còn việc làm sao lại có hai loại tín tức tố ấy…”
Đới Tiêu lạnh lùng nhìn Trịnh Phi Loan: “Anh không phải biết rõ hơn tất cả những người khác sao.”
“…Phải.”
Cuống họng như sáp khô, Trịnh Phi Loan đau đớn nắm chặt lòng bàn tay.
Đới Tiêu lại nói: “Tôi lúc đó không biết rõ ràng ngọn nguồn sự việc nên tôi đã hỏi em ấy đã xảy ra chuyện gì. Em ấy rất thẳng thắn, đều kể tất tần tật cố sự của hai người cho tôi biết. Đương nhiên, cuối lời kể của em ấy, anh là kẻ đã chết —— như những gì anh mong muốn, em ấy đã luôn giấu kín thân phận của anh, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng điều đó để ‘bắt hoàng làm họ’.
“Tuyến thể nhân tạo không ngừng tạo ra tín tức tố loại hình 3 còn tuyến thể gốc cần thêm thời gian mấy năm nữa mới có thể hoàn toàn mất chức năng. Bác sĩ kê rất nhiều loại thuốc ức chế tín tức tố cho em ấy nhưng khi ấy Linh Lan vẫn còn trong thời kỳ sữa mẹ, không thể dùng thuốc. Nên em ấy cứ nhẫn nhịn như vậy, không nhịn nổi nữa sẽ nôn ói, cứ mỗi tháng qua đi sẽ lại sụt 2, 3 kg. May mắn là tín tức tố của tôi vốn phù hợp với tín tức tố loại hình 3 kia, độ khớp cũng khá cao, vì thế khi em ấy ở bên cạnh tôi, ít nhất vẫn có thể ngủ ngon giấc.
“Sau đó, Linh Lan bắt đầu cai sữa, em ấy cuối cùng có thể bắt đầu dùng thuốc. Mỗi lần đều là bảy, tám loại thuốc sặc sỡ đủ màu, muốn uống hết cũng cần một ly nước đầy. Liên tục như vậy suốt mấy tháng, vất vả lắm bệnh tình mới ổn định hơn, có thể trải qua cuộc sống an ổn thì không ngờ rằng…Anh lại tìm tới.”
“Còn nhớ hôm đầu tiên anh bước chân vào khách sạn Thanh Quả đã xảy ra chuyện gì chứ?” – Đới Tiêu hỏi.
Trịnh Phi Loan nhớ lại quá khứ, sắc mặt biến đổi.
Hắn vẫn nhớ.
Ngày hôm ấy,sau một năm đã qua đi, hắn lần nữa được gặp lại Hà Ngạn, được ngửi thấy hương hoa Linh Lan đã lâu không thấy. Khi đó, hắn đã chê nó mỏng manh, quá nhạt nhẽo, không đủ để thỏa mãn bản thân nên đã phóng ra nồng độ alpha cực cao, nhằm kích thích hương thơm của tuyến thể. Ngay sau đó, Hà Ngạn đã ngất xỉu trước mặt hắn.
Vậy nguyên do là bởi vì cái này…
Đới Tiêu luôn chú ý vẻ mặt của hắn, thấy hắn thay đổi sắc thới thì cúi đầu cười: “Đúng vậy, anh ngay ngày đầu tiên tới đây đã đánh thức tuyến thể gốc của em ấy.”
Thân thể Trịnh Phi Loan lắc lư, lảo đảo, phải đỡ lan can mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đới tiêu nói: “Tôi biết hai người có 100% độ khớp tín tức tố, xét về quá khứ trước đây, điều này chắc chắn là một chuyện tốt. Nhưng xét về hiện tại, điều này chỉ có thể khiến cho phản ứng hỗn loạn tín tức tố trở nên nghiêm trọng hơn. Nửa năm qua, anh cảm thấy rằng mình đang theo đuổi em ấy sao? Xin lỗi cho tôi nói thẳng, nửa năm qua, những điều anh làm chẳng khác nào hạ độc dược em ấy, một loại độc mãn tính, khiến thân thể em ấy mỗi ngày một suy tàn. Là Hà Ngạn nhẹ dạ, ôn nhu, không muốn anh luôn cảm thấy tội lỗi quá nặng nề mà không hề nói ra sự thật, mặc cho thân thể ngày càng sa sút. Mà tôi không thể không giúp em ấy che giấu.”
Đới Tiêu đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc mà bước về phía trước một bước.
“Trịnh Phi Loan, tôi đối với anh không hề có định kiến. Anh là một khách hàng hợp pháp, cũng rất dễ dàng hòa nhập với tôi. Nhưng vì Hà Ngạn, tôi khẩn cầu anh cách xa chúng tôi một chút. Anh đã mang lại nỗi thống khổ cho em ấy đủ nhiều rồi, từ bỏ em ấy đi. Anh có thể hay không để tuyến thể gốc của em ấy ngủ say một năm, hai năm rồi tự suy thoái mất chức năng, sau đó vĩnh viễn tạm biệt.”
Nói xong, Đới Tiêu đẩy cửa rời đi, cũng không hề quay đầu nhìn lại phía sau.
–
Cánh cửa bị gió thổi mà lúc mở lúc đóng.
Hoàn toàn ngây dại – Trịnh Phi Loan dựa vào vách tường, không có sức lực, chầm chậm trượt ngồi xuống dưới đất. Hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, ngẩng đầu lên, hai tay che lại mặt, dùng sức xoa xoa đôi mắt ẩm ướt sưng đỏ. Trịnh Phi Loan ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bật cười tự giễu.
Vậy là từ lúc bắt đầu là hắn đã không còn khả năng cứu vãn.
Căn bản là không có.
Hơn sáu tháng qua, ngoại trừ lúc ăn ngủ, mỗi một phút hắn luôn đặt tâm tư lên Hà Ngạn. Hy vọng có thể tranh thủ để xây dựng lại mối quan hệ, nói chuyện đều luôn cân nhắc, chậm rãi, luôn nơm nớp lo sợ có sơ sẩy, kể cả bản tính hơn thua cũng đè nén xuống mà nhượng bộ. Hắn cho rằng chướng ngại lớn nhất giữa hai người chính là quá khứ đau đớn thê thảm, quá khứ ấy khiến Hà Ngạn không cảm thấy an toàn, không dám tiếp nhận tiếp nhận tình cảm của hắn. Vậy nên hắn nghĩ chỉ cần hắn đủ thật tâm bồi đắp lại tình cảm, tu bổ thêm cảm giác an toàn cho Hà Ngạn, ký ức đau đớn cũng có thể dùng ngọt ngào để tẩy xóa.
Sau hơn sáu tháng, khi hắn đã thấy được tia nắng rạng đông của hi vọng đầu tiên ở chân trời thì đột nhiên có người tới nói với hắn biết rằng: Cuối con đường này, chính là vách đá.
Hắn sẽ vĩnh viễn không thể đoạt lại Hà Ngạn.
Hắn bây giờ cũng không bằng một kẻ xa lạ.
Một kẻ xa lạ vẫn có thể bắt đầu theo đuổi Hà Ngạn từ con số 0, nhưng hắn thì không thể. Bởi vì chỉ cần hắn còn bên cạnh Hà Ngạn, sẽ chỉ mang đến cho em ấy nỗi thống khổ vô tận…cái độ khớp nhân tạo sau khi phẫu thuật không phải là 7% mà là một giá trị âm.
Xem như hắn chạm được Hà Ngạn thì có thể làm gì được đây? Mỗi một hành động ôm ấp nhau, mỗi một lần hôn nhau hoặc là tựa sát gặm cắn yêu thương một chút… Những hành động yêu đương bình thường nhất đều sẽ khiến thân thể của Hà Ngạn sinh ra phản ứng rối loạn.
Hai người chúng ta đã được định sẵn là không duy trì được lâu dài.
Ba năm trước, độ khớp tín tức 100% đã đưa Hà Ngạn đến trước mặt hắn nhưng hắn lại lạnh lùng cự tuyệt. Chờ đến khi hắn toàn tâm toàn ý thay đổi, độ khớp tín tức tố lại đem Hà Ngạn đến một nơi mà hắn chẳng thể với tới.
–
Trịnh Phi Loan ngồi thờ thẫn ở đó suốt một đêm.
Khi ánh nắng ban mai dần xuất hiện, bầu trời trở nên trong veo, những đám mây như được phủ một lớp bột phấn. Những ánh đèn phía xa xa dần dần trở nên vô hình với ánh bình minh.
Sáu giờ sáng, hắn tháo bộ y phục cách ly, đem chúng trả cho y tá, vào thang máy và đi xuống dưới lầu.
Ở ngoài cửa, khu vực tiếp nhận bệnh nhân nội trú thưa thớt người, gió thổi cuốn theo những chiếc lá phong. Có một chiếc taxi chờ bên ven đường, tài xế đang buồn bực chán ngán, vẫn còn đang ngái ngủ, khi thấy có người đi ra, lập tức ló đầu ra mời chào: “Anh trai, muốn đi đâu?”
“Lạc Đàm.”
Trịnh Phi Loan đến gần chiếc taxi.
Tài xế phất phất tay một cái, biểu tình phấn khởi lập tức vụt tắt thay vào đó là bộ dáng ghét bỏ: “Lạc Đàm sao… quá gần, đến năm mươi đồng còn không kiếm được. Tôi đã chờ đợi khách ở đây từ sáng rồi, muốn nhận đơn lớn, hay là anh đổi xe ai khác đi, tôi không chạy.”
“…Sau đó sẽ ra sân bay.”
Trịnh Phi Loan nói.
Sân bay sao?
Sân bay cũng phải cách mấy chục km ở vùng ngoại ô thành phố, tương đối xa, thêm một chuyến vòng vèo ở Lạc Đàm cũng có kiếm lời tới mấy trăm. Tài xế giống như nuốt được viên thuốc kích thích mà mừng rỡ lập tức dập tắt điếu thuốc dang dở trên tay, khởi động xe.
Trước khi mở cửa xe, hắn xoay người, nhìn về phía tầng 15 dưới ánh bình minh. Đôi mắt hắn sâu thẳm tăm tối, khiến không ai đọc ra nổi tâm tình ẩn giấu bên trong. Vài giây sau, hắn quay lại, kéo mở cửa xe, khom lưng ngồi vào xe.
Ba giờ sáng – Tại khoa nội trú của bệnh viện trung ương Lạc Đàm, tầng 15.
Khí trời lạnh lẽo, không hề giống nhiệt độ của giữa hè tháng sáu. Gió lùa phần phật, gió rít gào thét, nhiệt độ lạnh đến mức bàn tay tê cứng không còn cảm nhận được tri giác.
Trịnh Phi Loan khoác trên người một bộ đồ cách ly tín tức tố màu cam, đi qua đi lại trên hành lang, sắc mặt lo lắng, thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc nhìn cửa kính. Hy vọng sẽ có người nào bước ra báo cho hắn biết tin tức.
Một tin gì cũng được.
Nhưng mà các vị bác sĩ y tá ca đêm đều đang rất bận rộn, tiếng chuông bấm kêu vang là bọn họ lại chạy ra chạy vào. Mọi người tới lui liên tục đã chẳng có ai còn để ý tới một vị alpha đang khổ sở chờ đợi ở khu cách ly.
Tầng 15 là khoa tổng hợp tín tức tố, phần lớn bệnh nhân đều là các Omega có bệnh lý về tuyến thể, nên rất mẫn cảm với tín tức tố alpha. Khi bọn hắn đưa Hà Ngạn chuyển khỏi phòng cấp cứu, Trịnh Phi Loan vội vã chạy từ khoa cấp cứu đến đây để chăm sóc giúp đỡ. Nhưng không ngờ hắn bị y tá mạnh mẽ đẩy xa, ngăn cách hắn trên mười mét.
“Tôi là người nhà của em ấy.” – Trịnh Phi Loan trấn định giải thích.
“Người nhà?”
Y tá nhướn mày, kiểm tra lại hồ sơ bệnh án sau đó lạnh nói nói: “Hà Ngạn, 23 tuổi, chưa kết hôn.”
Ba chữ “chưa kết hôn” đặc biệt nhấn mạnh, ý của cô y tá nhắc nhở đừng hòng mà lừa gạt cô.
Trịnh Phi Loan vội sửa: “Tôi là chồng chưa cưới của em ấy.”
“Chồng chưa cưới cũng không được, chỉ với nồng độ tín tức tố này của anh…” – Y tá trưởng hít hít không khí, ánh mắt sắc bén, dè chừng Trịnh Phi Loan như một con thú dữ – “ Tôi mà để anh vào đấy thì cả phòng bệnh chắc không có bình yên, đừng có làm phiền nữa… Anh có nhìn thấy khu cách ly bên kia không, qua đó chờ đi.”
Vừa nói vừa vẫy tay gọi một y tá khác tới, dặn cô chỉ Trịnh Phi Loan lấy bộ quần áo cách ly mặc vào.
Y tá đi đến một khu vực có các loạt các tủ màu xanh nhạt, xanh đậm, xanh ngọc, xanh lục, lục lọi rất lâu mới tìm thấy một chiếc hộp màu cam, phía sau có in chữ số ả rập “9”*. Còn kèm theo một miếng dán thông khí ở phía gáy dùng để loại tín tức tố alpha.
*Bảng chữ số “0123456789” chính là bảng chữ số Hindu – Ả rập. Ở Trung Quốc, họ dùng tới ba hệ chữ số: hệ chữ số phổ biến Hindu – Ả rập và hai hệ chữ số cổ là hệ chữ số Trung Quốc và Hoa Mã. (Tham khảo thêm trên wikipedia về Hệ chữ số trung quốc nhé)
‘Võ trang’ đầy đủ, Trịnh Phi Loan mới được ở lại khu vực cách ly.
Nhưng đến tận bây, đã ba tiếng trôi qua mà hắn vẫn chưa gặp Hà Ngạn.
Lúc Hà Ngạn được đưa đi bệnh viện, Đới Tiêu không cho hắn theo cùng xe nên hắn chỉ có thể gọi một chiếc taxi đuổi theo. Khó khăn lắm mới theo tới bệnh viện thì Hạ Ngạn đã vào phòng cấp cứu từ lâu.
Hắn hết cách rồi, chỉ còn duy nhất mà hắn còn có thể làm là – trả tiền.
Dùng loại thuốc tiêm có hiệu quả tốt nhất, tác dụng phụ nhỏ nhất nếu không phải vì vị trí địa lý của Uyên Giang và nơi đây quá xa thì hắn cũng muốn mời một bác sĩ chuyên khoa đến.
Chờ phòng cấp cứu không còn đông người nữa thì Trình Tu và Đới Tiêu đã không thấy bóng dáng. Hắn chạy đi tìm y tá hỏi thăm sự tình thì biết Hà Ngạn đã chuyển qua khu nội trú. Kết quả, hắn phải ngồi ở khu vực cách ly hứng gió lạnh mà cũng không thấy Hà Ngạn.
Trong đầu hắn hỗn loạn, kham khổ, nghĩ không ra một manh mối nào.
Hắn cảm thấy được mọi người đều xem hắn như một thành phần nguy hiểm, cấm hắn tuyệt đối không được tới gần Hà Ngạn. Giống như chỉ cần đến gần một chút sẽ có án mạng nhưng thật sự là hắn chẳng làm gì cả.
Không có cường bạo, không có ký hiệu, hắn chỉ là…chỉ là không kìm nén được mà hôn Hà Ngạn.
Cứ xem như Hà Ngạn chất vấn hắn, hắn cũng không trả lời được tại sao Hà Ngạn lại sặc máu, bất tỉnh hôn mê.
–
Cạch.
Cửa phòng có người mở.
Trịnh Phi Loan lập tức dừng lại việc đi vòng vòng tới lui, quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Đới Tiêu, anh ta cũng mặc một bộ đồ cách ly nhưng màu lam nhạt, sắc mặt mệt mỏi, cũng là bộ dáng một đêm không ngủ.
“Hà Ngạn sao rồi?” – Trịnh Phi Loan hỏi ra lo lắng trong lòng.
“Coi như vẫn ổn.” – Đới Tiêu trả lời – “Vừa nãy có tỉnh lại một lần, bây giờ đang truyền nước biển, cũng ngủ rồi. Bác sĩ nói không có gì quá nghiêm trọng, thân thể là mệt mỏi một chút, cần nên điều dưỡng mấy ngày.”
“Linh Lan còn khóc không?”
Bé con lúc nãy sợ đến độ rơi nước mắt đầm đìa, Trịnh Phi Loan chỉ cần nhớ là lo lắng không ngừng.
“Chỉ còn thút thít nhưng sợ hãi vẫn còn. Hà Ngạn lúc tỉnh dậy có ôm con bé dỗ dành một chút, Trình Tu cũng mang theo hổ bông mà con bé thích nên cũng xem như tạm ổn.”
Nghe được hai người đều bình yên vô sự, áp lực trên vai Trịnh Phi Loan liền tháo xuống.
Hắn bước nhanh qua lại khu vực hành lang của khu cách ly, đem toàn bộ tích tụ lo lắng xả ra, gấp gáp không chờ được: “Bao giờ mới có thể thăm bệnh? Ngày mai không?”
Đới Tiêu không trả lời.
Anh trầm mặc nhìn Trịnh Phi Loan, sau ba, bốn giây mới hỏi ngược lại hắn: “Có phải Hà Ngạn không nói gì với anh phải không?”
“Nói với tôi…nói cái gì?”
Tâm tình Trịnh Phi Loan lạnh buốt, dự cảm bản thân sẽ đón được một tin dữ, bên tay siết chặt thành quyền.
Đới Tiêu hai tay đút vào túi, dựa vào tường, nhàn nhạt nói: “Đợt phát bệnh đêm nay của cậu ấy suy cho cùng chưa ảnh hưởng gì quá lớn đến Hà Ngạn nhưng anh không nghĩ tại sao em ấy đang yên đang lành lại đột nhiên hôn mê sao?”
“Tôi luôn thắc mắc, luôn suy nghĩ đến điều đó nhưng tôi thật sự không biết lý do.” – Trịnh Phi Loan dùng thành ngữ thành thật thành khẩn.
Đới Tiêu chỉ về phía sau của mình: “Là di chứng. Anh từng sắp xếp cuộc phẫu thuật kia cho em ấy nên để lại di chứng rất nghiêm trọng.”
“Em ấy có nói tôi biết điều ấy.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
Đới Tiêu nhún vai: “Hiển nhiên là còn che giấu một phần.”
–
Gió lộng bỗng nhiên xoay vần đổi hướng, trả lại sự yên tĩnh cho hành lang. Phía xa xa những khóm mây lưu chuyển, lấp lóa ánh đèn trong bầu trời đêm, sau đó lại biến mất sau làn mây mù, như đèn tín hiệu bị sóng biển nuốt chửng.
Đới Tiêu dựa ở phía tường, ánh mắt nhìn xa xăm, một bên mặt của anh hòa vào bóng tối, trên vách tường có chiếc bóng cao lớn đổ dài.
Đới Tiêu thấp giọng nói: “Tháng hai năm ngoái khi Hà Ngạn đến Lạc Đàm là lúc tôi thu nhận em ấy, khi ấy thân thể của Hà Ngạn đã rất yếu. Không thể leo cầu thang, không thể ngồi xổm, không thể làm bất kỳ vận động nặng nào cũng không thể tập thể dục, ăn cơm sẽ đều nôn ói… anh biết tại sao không?”
Trịnh Phi Loan lắc đầu: “Xin lỗi, tôi… tôi không biết.”
“Bởi vì hỗn loạn tín tức tố” – Đới Tiêu nói – “Tôi đưa em ấy đi khám bác sĩ, bác sĩ nói rằng mỗi một thân thể đều sẽ có độc duy một tín tức tố. Tuy nhiên, trong máu của Hà Ngạn lại có hai loại tín tức tố, một loại nồng độ cao, một loại nồng độ thấp, không có cái nào hoàn toàn biến mất. Mọi triệu chứng bệnh tật của em ấy như choáng váng đầu óc, nôn mửa, sợ cường độ ánh sáng, sợ âm thanh, đều là hậu quả của việc xung đột tín tức tố. Còn việc làm sao lại có hai loại tín tức tố ấy…”
Đới Tiêu lạnh lùng nhìn Trịnh Phi Loan: “Anh không phải biết rõ hơn tất cả những người khác sao.”
“…Phải.”
Cuống họng như sáp khô, Trịnh Phi Loan đau đớn nắm chặt lòng bàn tay.
Đới Tiêu lại nói: “Tôi lúc đó không biết rõ ràng ngọn nguồn sự việc nên tôi đã hỏi em ấy đã xảy ra chuyện gì. Em ấy rất thẳng thắn, đều kể tất tần tật cố sự của hai người cho tôi biết. Đương nhiên, cuối lời kể của em ấy, anh là kẻ đã chết —— như những gì anh mong muốn, em ấy đã luôn giấu kín thân phận của anh, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng điều đó để ‘bắt hoàng làm họ’.
“Tuyến thể nhân tạo không ngừng tạo ra tín tức tố loại hình 3 còn tuyến thể gốc cần thêm thời gian mấy năm nữa mới có thể hoàn toàn mất chức năng. Bác sĩ kê rất nhiều loại thuốc ức chế tín tức tố cho em ấy nhưng khi ấy Linh Lan vẫn còn trong thời kỳ sữa mẹ, không thể dùng thuốc. Nên em ấy cứ nhẫn nhịn như vậy, không nhịn nổi nữa sẽ nôn ói, cứ mỗi tháng qua đi sẽ lại sụt 2, 3 kg. May mắn là tín tức tố của tôi vốn phù hợp với tín tức tố loại hình 3 kia, độ khớp cũng khá cao, vì thế khi em ấy ở bên cạnh tôi, ít nhất vẫn có thể ngủ ngon giấc.
“Sau đó, Linh Lan bắt đầu cai sữa, em ấy cuối cùng có thể bắt đầu dùng thuốc. Mỗi lần đều là bảy, tám loại thuốc sặc sỡ đủ màu, muốn uống hết cũng cần một ly nước đầy. Liên tục như vậy suốt mấy tháng, vất vả lắm bệnh tình mới ổn định hơn, có thể trải qua cuộc sống an ổn thì không ngờ rằng…Anh lại tìm tới.”
“Còn nhớ hôm đầu tiên anh bước chân vào khách sạn Thanh Quả đã xảy ra chuyện gì chứ?” – Đới Tiêu hỏi.
Trịnh Phi Loan nhớ lại quá khứ, sắc mặt biến đổi.
Hắn vẫn nhớ.
Ngày hôm ấy,sau một năm đã qua đi, hắn lần nữa được gặp lại Hà Ngạn, được ngửi thấy hương hoa Linh Lan đã lâu không thấy. Khi đó, hắn đã chê nó mỏng manh, quá nhạt nhẽo, không đủ để thỏa mãn bản thân nên đã phóng ra nồng độ alpha cực cao, nhằm kích thích hương thơm của tuyến thể. Ngay sau đó, Hà Ngạn đã ngất xỉu trước mặt hắn.
Vậy nguyên do là bởi vì cái này…
Đới Tiêu luôn chú ý vẻ mặt của hắn, thấy hắn thay đổi sắc thới thì cúi đầu cười: “Đúng vậy, anh ngay ngày đầu tiên tới đây đã đánh thức tuyến thể gốc của em ấy.”
Thân thể Trịnh Phi Loan lắc lư, lảo đảo, phải đỡ lan can mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đới tiêu nói: “Tôi biết hai người có 100% độ khớp tín tức tố, xét về quá khứ trước đây, điều này chắc chắn là một chuyện tốt. Nhưng xét về hiện tại, điều này chỉ có thể khiến cho phản ứng hỗn loạn tín tức tố trở nên nghiêm trọng hơn. Nửa năm qua, anh cảm thấy rằng mình đang theo đuổi em ấy sao? Xin lỗi cho tôi nói thẳng, nửa năm qua, những điều anh làm chẳng khác nào hạ độc dược em ấy, một loại độc mãn tính, khiến thân thể em ấy mỗi ngày một suy tàn. Là Hà Ngạn nhẹ dạ, ôn nhu, không muốn anh luôn cảm thấy tội lỗi quá nặng nề mà không hề nói ra sự thật, mặc cho thân thể ngày càng sa sút. Mà tôi không thể không giúp em ấy che giấu.”
Đới Tiêu đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc mà bước về phía trước một bước.
“Trịnh Phi Loan, tôi đối với anh không hề có định kiến. Anh là một khách hàng hợp pháp, cũng rất dễ dàng hòa nhập với tôi. Nhưng vì Hà Ngạn, tôi khẩn cầu anh cách xa chúng tôi một chút. Anh đã mang lại nỗi thống khổ cho em ấy đủ nhiều rồi, từ bỏ em ấy đi. Anh có thể hay không để tuyến thể gốc của em ấy ngủ say một năm, hai năm rồi tự suy thoái mất chức năng, sau đó vĩnh viễn tạm biệt.”
Nói xong, Đới Tiêu đẩy cửa rời đi, cũng không hề quay đầu nhìn lại phía sau.
–
Cánh cửa bị gió thổi mà lúc mở lúc đóng.
Hoàn toàn ngây dại – Trịnh Phi Loan dựa vào vách tường, không có sức lực, chầm chậm trượt ngồi xuống dưới đất. Hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, ngẩng đầu lên, hai tay che lại mặt, dùng sức xoa xoa đôi mắt ẩm ướt sưng đỏ. Trịnh Phi Loan ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bật cười tự giễu.
Vậy là từ lúc bắt đầu là hắn đã không còn khả năng cứu vãn.
Căn bản là không có.
Hơn sáu tháng qua, ngoại trừ lúc ăn ngủ, mỗi một phút hắn luôn đặt tâm tư lên Hà Ngạn. Hy vọng có thể tranh thủ để xây dựng lại mối quan hệ, nói chuyện đều luôn cân nhắc, chậm rãi, luôn nơm nớp lo sợ có sơ sẩy, kể cả bản tính hơn thua cũng đè nén xuống mà nhượng bộ. Hắn cho rằng chướng ngại lớn nhất giữa hai người chính là quá khứ đau đớn thê thảm, quá khứ ấy khiến Hà Ngạn không cảm thấy an toàn, không dám tiếp nhận tiếp nhận tình cảm của hắn. Vậy nên hắn nghĩ chỉ cần hắn đủ thật tâm bồi đắp lại tình cảm, tu bổ thêm cảm giác an toàn cho Hà Ngạn, ký ức đau đớn cũng có thể dùng ngọt ngào để tẩy xóa.
Sau hơn sáu tháng, khi hắn đã thấy được tia nắng rạng đông của hi vọng đầu tiên ở chân trời thì đột nhiên có người tới nói với hắn biết rằng: Cuối con đường này, chính là vách đá.
Hắn sẽ vĩnh viễn không thể đoạt lại Hà Ngạn.
Hắn bây giờ cũng không bằng một kẻ xa lạ.
Một kẻ xa lạ vẫn có thể bắt đầu theo đuổi Hà Ngạn từ con số 0, nhưng hắn thì không thể. Bởi vì chỉ cần hắn còn bên cạnh Hà Ngạn, sẽ chỉ mang đến cho em ấy nỗi thống khổ vô tận…cái độ khớp nhân tạo sau khi phẫu thuật không phải là 7% mà là một giá trị âm.
Xem như hắn chạm được Hà Ngạn thì có thể làm gì được đây? Mỗi một hành động ôm ấp nhau, mỗi một lần hôn nhau hoặc là tựa sát gặm cắn yêu thương một chút… Những hành động yêu đương bình thường nhất đều sẽ khiến thân thể của Hà Ngạn sinh ra phản ứng rối loạn.
Hai người chúng ta đã được định sẵn là không duy trì được lâu dài.
Ba năm trước, độ khớp tín tức 100% đã đưa Hà Ngạn đến trước mặt hắn nhưng hắn lại lạnh lùng cự tuyệt. Chờ đến khi hắn toàn tâm toàn ý thay đổi, độ khớp tín tức tố lại đem Hà Ngạn đến một nơi mà hắn chẳng thể với tới.
–
Trịnh Phi Loan ngồi thờ thẫn ở đó suốt một đêm.
Khi ánh nắng ban mai dần xuất hiện, bầu trời trở nên trong veo, những đám mây như được phủ một lớp bột phấn. Những ánh đèn phía xa xa dần dần trở nên vô hình với ánh bình minh.
Sáu giờ sáng, hắn tháo bộ y phục cách ly, đem chúng trả cho y tá, vào thang máy và đi xuống dưới lầu.
Ở ngoài cửa, khu vực tiếp nhận bệnh nhân nội trú thưa thớt người, gió thổi cuốn theo những chiếc lá phong. Có một chiếc taxi chờ bên ven đường, tài xế đang buồn bực chán ngán, vẫn còn đang ngái ngủ, khi thấy có người đi ra, lập tức ló đầu ra mời chào: “Anh trai, muốn đi đâu?”
“Lạc Đàm.”
Trịnh Phi Loan đến gần chiếc taxi.
Tài xế phất phất tay một cái, biểu tình phấn khởi lập tức vụt tắt thay vào đó là bộ dáng ghét bỏ: “Lạc Đàm sao… quá gần, đến năm mươi đồng còn không kiếm được. Tôi đã chờ đợi khách ở đây từ sáng rồi, muốn nhận đơn lớn, hay là anh đổi xe ai khác đi, tôi không chạy.”
“…Sau đó sẽ ra sân bay.”
Trịnh Phi Loan nói.
Sân bay sao?
Sân bay cũng phải cách mấy chục km ở vùng ngoại ô thành phố, tương đối xa, thêm một chuyến vòng vèo ở Lạc Đàm cũng có kiếm lời tới mấy trăm. Tài xế giống như nuốt được viên thuốc kích thích mà mừng rỡ lập tức dập tắt điếu thuốc dang dở trên tay, khởi động xe.
Trước khi mở cửa xe, hắn xoay người, nhìn về phía tầng 15 dưới ánh bình minh. Đôi mắt hắn sâu thẳm tăm tối, khiến không ai đọc ra nổi tâm tình ẩn giấu bên trong. Vài giây sau, hắn quay lại, kéo mở cửa xe, khom lưng ngồi vào xe.
Danh sách chương