Edit: Hành Lá

Trời đổ về chiều, một bầu trời u ám bao phủ, bên trong khuôn viên bệnh viện Uyên Giang, những ngọn đèn đường lần lượt được thắp sáng.Những con quạ đen ở thành phố, chúng ở trong tiết trời giá rét đậu trên đèn đường kêu rên như bản ca bi tráng.

Tại sảnh cấp cứu người người huyên náo, có những bệnh nhân nguy kịch tỉnh lại khi được đẩy đến cấp cứu, có tiếng khóc bi thương của gia đình bệnh nhân, người thì che mặt, người thì đờ đẫn. Trong lòng mỗi một người đều chất chứa những thống khổ, tạo thành một bầu không khí u ám tăm tối.

Trịnh Phi Loan ngồi một mình ở trên một băng ghế dài lầu hai, hai viền mắt của anh ửng đỏ, ủ dột. Anh ngẩng đầu nhìn về cánh cửa giải phẫu, đèn đỏ vẫn sáng liền chậm rãi rũ đầu xuống.

Đã ba tiếng rưỡi trôi qua, bên trong vẫn không truyền đến một chút tin tức nào.

Chuyện phát sinh buổi chiều ở thư viện dẫn đến hỗn loạn khắp trường, bây giờ mọi thứ vẫn giống như tái hiện lại trước mắt —— Hà Ngạn đến thư viện mượn sách, Trịnh Phi Loan ôm Linh Lan đứng ở phía dưới ngắm cá bơi bên trong hồ nước. Linh Lan rất thích mấy chú cá chép đỏ, nên anh đã mua một ổ bánh mì vị dứa, đưa cho Linh Lan xé nhỏ cho cá ăn. Đợi Hà Ngạn khoảng chừng mười phút, ở phía trên lâu liền vang lên tiếng hét kinh hoàng.

Tuy không phải là tiếng của Hà Ngạn.

Có lẽ là trực giác, phản ứng đầu tiên của Trịnh Phi Loan chính là Hà Ngạn gặp chuyện nguy hiểm rồi.

Anh bế Linh Lan chạy lên lầu thư viện, trên đường còn báo một tiếng với bảo vệ* đang không rõ tình huống thế nào.

*Chỗ này là mấy anh bảo vệ mà anh Loan sắp xếp theo Hà Ngạn ấy, không phải bảo vệ thư viện đâu nha.

Chạy theo tiếng người ồn ào cuối cùng là một nhóm người tập hợp ở khu vực tầng sách khoa tâm lý học. Vừa tới nơi, bảo vệ nhanh chóng giải tán đám đông, bọn họ giữ lại một sinh viên nữ, cô gái cũng không khiếp sợ mà hờ hững đứng nhìn sự việc, ánh mắt của cô rất tỉnh táo. Gương mặt tĩnh lặng, nếu có gì không bình thường chính là trong tay cô gái này chính là một trâm cài tóc dính đầy máu, mũi nhọn chĩa xuống dưới đất, máu chưa khô vẫn còn nhiễu giọt.

Khi nhìn thấy Trịnh Phi Loan, vẻ mặt lạnh lẽo của cô ta mới có chút thay đổi.

Cô ta cười khinh miệt.

Tâm lý Trịnh Phi Loan chìm xuống, ý thức được mọi chuyện không ổn, khi nhìn đến khu vực mà cô ta đang đứng thấy Hà Ngạn nằm trên mặt đấy, hơi thở yếu ớt, sau gáy có một vết đâm dài hai tấc* máu me đầm đìa, quần áo nhung trắng cũng bị nhiễm đỏ một mảng lớn.

*Theo đơn vị của việt nam thì 1 tấc = 10cm, theo đơn vị của trung quốc thì 1 tấc = 3,3cm.

Đầu óc Trịnh Phi Loan trống rỗng.

Cuối cùng nhờ có bản năng làm cha mà Trịnh Phi Loan còn nhớ giao Linh Lan cho bảo tiêu chăm sóc, không để con gái trông thấy bộ dạng bị thương nghiêm trọng của Hà Ngạn.

Những chuyện tiếp theo hỗn loạn như bức tranh ghép bị vỡ.

Xe cứu thương chạy tới cùng với cảnh sát cũng có mặt, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy xen lẫn chói mắt. Cô nàng hung thủ bị còng tay áp giải vào xe cảnh sát, khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sát gương mặt bình tĩnh của cô ta cũng rạn nứt, nhát gan hoảng sợ đứng dậy bỏ trốn.

Hà Ngạn được đưa lên xe cứu thương chuyển tới bệnh viện gần nhất cấp cứu. Truyện Hot

Điều may mắn thứ nhất là bệnh viện trung ương hàng đầu của Uyên Giang ở khá gần đó, khi sự việc xảy ra chưa tới một phút Hà Ngạn đã được đẩy vào phòng giải phẫu. Điều may mắn thứ hai là hôm nay là ca trực của trưởng khoa tín tức tố Quý Trường Hải, khi nhận được bệnh án cấp cứu đã có mặt ngay tại phòng giải phẫu.

“Tình huống trước mắt của bệnh nhân tương đối nguy hiểm.”

Sau cuộc kiểm tra ban đầu, Quý Trường Hải đi ra báo tình hình cho Trịnh Phi Loan: “Tuyến thể nhân tạo của bệnh nhân đã hoàn toàn vỡ nát, tác dụng của nó cũng không còn hiệu lực, cần phải nhanh chóng phẫu thuật để loại bỏ các mảnh vụ, để tránh mảnh vụ theo mạch máu, nếu không e rằng sẽ càng thêm nguy kịch. Mặt khác, tuy phần lớn lực tấn công đều được cản bớt nhờ tuyến thể nhân tạo nhưng do vết cắt sâu và dùng lực mạnh nên tuyến thể gốc cũng bị tổn thương một phần.”

“Tình hình nghiêm trọng lắm sao?” – Trịnh Phi Loan lo lắng hỏi.

Quý Trường Hải trả lời: “Tuyến thể sinh dục của omega là một bộ phận yếu ớt, cũng là một bộ phận vô cùng tinh vi, một trong những đặc điểm dễ thấy nhất chính là cùng một tuyến thể nhưng khi bị răng nanh alpha đánh dấu chỉ cần qua hai ba ngày có thể trở lại bình thường nhưng khi bị ngoại lực có một điểm thương tổn cũng sẽ ảnh hướng đến chức năng. Trịnh tiên sinh,  chúng tôi sẽ tận lực cứu chữa cho omega của ngài nhưng mà kết quả cuối cùng cũng không thể do chúng tôi quyết định là được, xin ngài nên có một số chuẩn bị tâm lý.”

“….Vâng, cảm ơn bác sĩ, xin nhờ bác sĩ.”

Trịnh Phi Loan hít thở sâu, cúi đầu nhờ cậy Quý Trường Hải.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ánh đèn đỏ sáng lên. Trịnh Phi Loan ngồi ở băng ghế chờ đợi.



Trong lúc đó, Yến Ninh nhận được tin tức vội vã chạy đến bệnh viện, dỗ Linh Lan ngừng khóc, đưa cháu gái về trang viên phía tây. Trợ lý của Trịnh Phi Loan cũng từ cục cảnh sát quay lại bệnh viện, đưa mọi thông tin báo cáo trực tiếp với Trịnh Phi Loan.

“Nữ sinh kia thề thốt phủ nhận, nói rằng mình không phải fan của Tạ Nghiễn, mà cảnh sát cũng điều tra bạn cùng phòng của cô ta, bọn hò đều nói cô ta là fan của Tạ Nghiễn, thậm chí còn là fan nóng cốt chủ chốt. Sau sự việc kia, cô ta luôn chướng mắt thiếu phu nhân, khi nghe tin thiếu phu nhân quay lại học tập tại đại học Uyên Giang, cô ta vẫn thường xuyên ở trong phòng ký túc xả giận, lẩm bẩm chửi mắng ‘tại sao không đi chết đi’.”

“Tôi biết rồi, cô tự sắp xếp, xử lý về mức bản phạt án cho cô ta đi.”

Trịnh Phi Loan cúi thấp đầu, nhíu mày mệt mỏi.

“Vậy…sự việc lần này có thể công khai hay không?” – Trợ lý cẩn thận xác nhận từ phía Trịnh Phi Loan – “Trước đây, ngài đã phân phó, mọi thông tin liên quan đến Tạ Nghiễn đều phải xử lý lạnh, dìm xuống tất cả. Vậy sự kiện lên án công kích lần này cũng xử lý âm thầm giống vậy luôn sao?”

“Không.” – Trịnh Phi Loan lắc đàu – “Công bố với truyền thông.”

Thật sự mà nói anh không hề có tâm tình đi quản chuyện này của Tạ Nghiễn, thậm chí nghe đến cái tên này cũng buồn nôn nhưng tin tức này lại rất quan trọng.

“Không cần thêm mắm dặm muối, cũng không cần dẫn dắt dư luận, cứ công bố hung thủ là fan của Tạ Nghiễn, mọi người đều sẽ tự có nhận định, còn có…” – Trịnh Phi Loan nhìn về phía trợ lý, căn dặn trịnh trọng – “Bác sĩ Quý Trường Hải nói tuyến thể của Hà Ngạn bị tổn thương nghiêm trọng, khó có thể chữa trị, thậm chí có thể sẽ, không, là nhất định sẽ ảnh hưởng đến độ khớp tín tức tố —— nói chung, hãy viết càng nghiêm trọng càng tốt.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Trợ lý ghi nhớ thông tin, rời khỏi bệnh viện, cấp tốc liên lạc với nhóm phóng viên.

Trịnh Phi Loan nhìn ánh đèn đỏ bắt mắt của phòng phẫu thuật, lo lắng trong trái tim dần bình ổn thêm một chút.

Anh cần mượn vào sự cố lần này, khiến bên ngoài tin rằng tình cảm của anh và cậu có khả năng bị rạn nứt do trọng thương tuyến thể —— nếu như vậy thì độ an toàn của Hà Ngạn mới được tăng cao.



Đêm đông ở Uyên Giang dài dằng dặc, vừa điểm sáu giờ tối mà bên ngoài đã tối đen hun hút.

Sáu giờ lẻ tám phút, đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, xơ bắp thịt căng cứng của Trịnh Phi Loan cũng lập tức sống lại. Anh đứng bật dậy, sốt sắng bước về trước, Quý Trường Hải đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt đầy dấu vết mệt mỏi, nhưng vẫn là nở nụ cười an ủi với Trịnh Phi Loan: “Đừng lo lắng, ca giải phẫu rất thuận lợi.”

“Vậy Hà Ngạn…”

“Cậu ấy hiện tại mất cân bằng tín tức tố nên rất suy yếu, không thích hợp tiếp xúc đông người, đã được đưa đến phòng cách ly hậu phẫu. Ngài Trịnh không cần quá lo lắng, chờ sắp xếp xong xuôi, khi có thể thăm bệnh y tá sẽ đến thông báo với ngài.”

Quý Trường Hải lại nói: “Ngài Trịnh, việc phẫu thuật thuận lợi cũng chỉ là bước khởi điểm tốt đẹp, quá trình hồi phục tiếp theo có được hay không thì sẽ phụ thuộc vào ngài quyết định.”

“Tôi?” – Trịnh Phi Loan nhướn mày – “Sự việc này là sao vậy?”

Quý Trường Hải giải thích: “Từ ba cho đến bảy ngày tới, trong cơ thể bệnh nhân do có tồn tại hai loại tín tức tố nên chu kỳ thay phiên bị rối loạn, bệnh nhân sẽ nôn mửa, choáng váng, đau đầu, sợ ánh sáng, nóng lạnh biến đổi, ý thức hỗn loạn, thêm nữa tuyến thể bị thương nên quá trình sản sinh tín tức tố bệnh nhân sẽ rất đau đớn. Vậy nên khoảng thời gian sắp tới với bệnh nhân sẽ rất gian nan, ngài là bạn đời ký hiệu của bệnh nhân, ngoài trừ ngài, bật luận người nào đến thăm bệnh cũng sẽ đều tăng thêm một thống khổ cho bệnh nhân, vậy nên việc bầu bạn, động viên chăm sóc hàng ngày đều phải giao cho ngài phụ trách…Có điều, ngài đừng lo, y tá sẽ hướng dẫn ngài.”

Bác sĩ suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu.



Đêm nay, Trịnh Phi Loan học qua một khoá điều dưỡng, sau khi được y tá cấp duyệt đạt chuẩn mới được bước vào phòng bệnh Hà Ngạn.

Trong không khí vờn quanh hương thơm của hoa linh lan, hương rất nhạt nhưng so với trước trong veo tinh khiết hơn rất nhiều. So sánh với mùi hương trong ký ức của anh là giống nhau, không lẫn tạp vị hỗn tạp nào khác của tuyến thể nhân tạo —— đây chính là nỗi thống khổ mà năm đó anh áp đặt lên người Hà Ngạn, bây giờ đã được bỏ đi.

Đầu giường có một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng nhè nhẹ ấm áp, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Hà Ngạn. Trịnh Phi Loan ngồi xuống bên giường của cậu, chà ấm hai tay của mình rồi mới luồn vào trong chăn tìm đến bàn tay của Hà Ngạn.

Hạ Ngạn vẫn còn thuốc mê, chưa có tỉnh lại, lúc này vẫn đang say ngủ, cậu hơi nghiêng đầu, hô hấp chầm chậm.

Sự cố bất ngờ này cũng trùng hợp hoá giải được vấn đề cấp bách của Trịnh Phi Loan nhưng anh không chút nào vui sướng nổi ——

Hà Ngạn bị tấn công ở thư viện, vào lúc đó xung quanh còn tán loạn vài quyển sách, vậy nên lý do tại sao Hà Ngạn lại đến khu vực đó, anh hiểu hết bảy tám phần.

Mà thực tế lại tàn khốc như vậy, thậm chí chưa từng một lần cho Hà Ngạn có cơ hội để lựa chọn, hai năm trước bị ép đẩy lên bàn mổ, hai năm sau vẫn thế.

Hà Ngạn, em có nguyện ý sao? Sau khi em tỉnh lại, em sẽ sinh oán hận với anh sao?

Trịnh Phi Loan cúi đầu, cách một tầng chăn đệm mà hôn lên mu bàn tay của Hà Ngạn.

Nhiệt độ đêm nay tại Uyên Giang hạ thấp, chẳng mấy chốc đã có những bông tuyết rơi đầu mùa. Hà Ngạn, chờ em khôi phục sức khỏe, chúng ta cùng nhau dắt Linh Lan đi xem tuyết rơi. Bài học mà em bỏ lỡ, anh sẽ giúp em ghi chép lại, sau đó tự mình giảng lại cho em.



Đến nửa đêm cùng ngày, Trịnh Phi Loan bồi bên cạnh mệt mỏi mà anh nằm nhoài bên giường bệnh ngủ thiếp đi. Đang thiếp đi thì ngón tay bị một nguồn lực đáng sợ nắm phát đau.

Anh giật mình tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy Hà Ngạn chẳng biết từ lúc nào đã cuộn tròn thân thể, cắn răng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm trên trán theo gò má chảy dọc xuống, cổ họng phát ra những tiếng rên nghẹn ngào, khóc nức rên rỉ, rõ ràng là đau đến như vậy.

Trịnh Phi Loan hoảng sợ, vội vàng nhấn chuông cấp cứu, Hà Ngạn dường như sợ anh sẽ bỏ đi, thân thể gầy yếu trong nháy mắt bạo phát sức lực đến doạ người, cậu lôi kéo anh đến mức không thể động đậy.

“Không cần đi…Không muốn bị bỏ lại một mình…Lạnh quá, Phi Loan, em thật sự rất lạnh…”

Hà Ngạn lẩm bẩm khóc bi thương.

Cậu vẫn chưa có tỉnh, đôi mắt vẫn đóng chặt, giống như mộng du mà bám chặt lấy khí tức của Trịnh Phi Loan, lập tức nhào người vào lòng Trịnh Phi Loan, giống như muốn nuốt trọn da thịt của anh vậy.

“Sao vậy, Hà Ngạn?”

Trịnh Phi Loan kinh ngạc, mờ mịt, lo lắng Hà Ngạn sẽ té xuống giường nên anh vội vàng ôm vững lấy cậu.

“Ngày hôm qua, Phi Loan…ngày hôm qua không được như vậy, thật sự không được…Anh ở lại đây đi, em đau quá nhưng cứ như vậy một chút thôi, sau đó em hứa không lộn xộn…không lộn xộn nữa, hứa sẽ ngoan…cứ như vậy có được không…xin anh..”

Hà Ngạn nắm chặt lấy bả vai, co rúm toàn thân, run rẩy.

Chuyện này là sao?

Em ấy mơ thấy ác mộng sao?

Trịnh Phi Loan chưa từng thấy Hà Ngạn thấp mình xin thương xót như vậy, nghĩ đến tình huống hậu phẫu bác sĩ nói mà trong lòng anh đau như đao cắt.

Anh nhẹ nhàng vỗ đều lên lưng Hà Ngạn, an ủi cậu: “Không khóc nữa, không khóc nữa, không phải anh vẫn đang ở bên em sao? Anh khổ cực biết bao nhiêu mới ôm được em về mà, làm sao cam lòng bỏ em lại nơi đây được chứ? Yên tâm, yên tâm nào, đêm nay anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh em thôi, thức cùng em đến hừng đông luôn, có được hay không?”

Hà Ngạn vẫn không tin vào lời hứa của Trịnh Phi Loan, mãnh liệt lắc đầu, như cũ mà bám chết lên tay anh không chịu buông.

“Anh nói dối… Em vừa buông tay, anh sẽ bỏ đi cũng không quay đầu lại…”

Dáng vẻ của cậu như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chịu qua sự dày vò khổ sở của người bị vứt bỏ mà khóc đến thảm thương.

Đã từng…

Từng…

Trịnh Phi Loan ôm cậu, động tác cứng đờ, sắc mặt dần trắng tái.

Anh làm sao lại chưa từng thấy qua bộ dạng này của Hà Ngạn?

Anh đương nhiên đã từng thấy.

Vài năm trước, thời điểm khi Hà Ngạn trước khi thai nghén Linh Lan, cậu bước vào thời kì động tình, mỗi ngày anh chỉ có bên cạnh Hà Ngạn ba bốn tiếng, sau đó còn không thèm nấn ná thêm chút thời gian nào. Từ sáng cho đến nửa đêm, Hà Ngạn cứ như vậy bị lửa tình thiêu đốt, luôn một mình cố gắng vượt qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện