Lam Diễm rất thích xuống bếp, nhưng có một chuyện làm hắn rất phiền chán, đó là rửa bát.

Trước đây vì để không rửa chén, hắn tình nguyện ra ngoài ăn. Hoặc là để xoong nồi bỏ đó mấy hôm, chờ đến khi ấp ủ đủ cảm xúc rửa bát, mới cố hết sức đi rửa hai lần.

Hiện nay có Doãn Tiểu Đao, đương nhiên hắn sẽ đẩy trách nhiệm đi.

Sau bữa cơm chiều, Lam Diễm nhàn nhã tựa trên ghế sa lông, gác hai chân lên, "Đao thị vệ, cô không thể ăn không mỗi ngày. Tôi bận rộn nấu nướng cả buổi, hiện tại vừa mệt vừa buồn ngủ. Cô dọn dẹp bát đũa một chút. Mọi chuyện sau đó cô phụ trách." Câu cuối hắn dùng giọng điệu nhấn mạnh.

"Được." Doãn Tiểu Đao không cảm thấy không thích hợp, ngược lại, thế này rất công bằng.

Lam Diễm thỏa mãn cười. Chỗ tốt duy nhất của việc có người ngu ngốc bên cạnh, là có thể tùy ý sai bảo. Cô ít phản kháng.

Người tốt thường bị bắt nạt, đây là thực tế.

Trong phòng bếp bừa bộn khắp nơi. Sau khi Lam Diễm nấu ăn xong liền để xoong nồi bên cạnh không quan tâm.

Doãn Tiểu Đao không oán giận một câu nào.

Thời điểm cô rửa bát, Lam Diễm vào phòng ngủ. Đóng chặt cửa phòng, đóng cửa sổ, kéo kín rèm cửa sổ, hút thuốc phiện.

Doãn Tiểu Đao chưa từng tận mắt nhìn thấy người nghiện, nhưng cô đã từng nghe qua.

Mấy năm trước, Tây tỉnh từng xảy ra một vụ án. Một người đàn ông vì ma túy mà táng gia bại sản, vợ con đều tức giận bỏ đi. Một hôm hắn hút quá liều, sinh ra ảo giác, tự mình nhảy sông chết đuối.

Lúc Doãn Tiểu Đao nghe chuyện này, cảm thấy người đàn ông đó chết chưa hết tội. Cô không phải không biết thông cảm cho người khác, nhưng đó là tự gây nghiệp, đều là đáng đời.

Cô nghĩ kết quả sau này của Lam Diễm có thể hay không cũng chết giống như vậy.

Sinh mệnh của hắn. Hắn không quý trọng, đó là tự làm tự chịu. Nếu trong lúc làm nhiệm vụ, hắn ngã trước mặt cô, cô cứu. Hết nhiệm vụ, có lẽ mắt cô sẽ không chớp một cái.

Bởi vì, Lam Diễm là loại người cô chán ghét.

Dù sao cô cũng không có nhiều cao thượng, tất cả là vì Hoành quán mới nhận lời với Lam thị.

-------

Lam Diễm ở trong phòng gần hai tiếng.

Sau khi ra ngoài, tinh thần hắn phấn chấn, khe khẽ ngâm nga giai điệu không biết tên, trên mặt đã không còn dấu vết vừa hút ma túy. Xem ra tâm tình hắn lúc này không tệ.

Hắn nhìn Doãn Tiểu Đao, hòa nhã hiếm thấy nói, "Đao thị vệ, nơi này có hai phòng ngủ, cho cô ngủ một phòng." Hắn cảm thấy mình thật tốt bụng. Tuy rằng mấy lần suýt bị cô làm tức chết, nhưng hắn vẫn thưởng cho cô quyền được ngủ giường.

Ai ngờ, phần tâm ý này bị cô từ chối. "Tôi có thể ngủ trên sàn."

Hắn lười biếng dựa vào tường, khuyên nhủ, "Ngủ giường mới thoải mái."

Cô kiên trì nói, "Tôi muốn ở cùng phòng với ngài."

"Đầu cô có phải bị kẹp cửa rồi không?" Ngữ khí Lam Diễm không tốt được tới một phút, lại chứng nào tật nấy, "Giường tốt không ngủ, thế nào cũng phải nằm trên sàn cứng." Hắn thực sự đã đánh giá thấp sự ngu xuẩn của cô.

"Nhiệm vụ là quan trọng nhất." Cô không cho phép bản thân phạm sai lầm.

"Vô dụng." Hắn đi tới, nửa ngồi trên tay vịn ghế sô pha, trách móc nói, "Trời mới biết lúc tôi ngủ, cô có chiếm tiện nghi của tôi không."

Doãn Tiểu Đao bình tĩnh nhìn hắn, "Tôi không thích chiếm tiện nghi."

Hắn trừng mắt nhìn cô, "Tôi muốn ngủ một mình."

“Tôi không ngủ cùng giường với ngài."

"Tôi muốn một mình một phòng!" Tính nóng của hắn lại nổi lên. Hắn nên sớm đoán được, cô là khắc tinh của hắn, cho dù tốt tính ở trước mặt cô cũng sẽ sụp đổ.

"Tôi ngủ dưới đất là tốt rồi." Giọng điệu của cô chưa từng thay đổi.

"Cô!" Lam Diểm mở miệng thở hổn hển, quyết định ngả bài với cô, "Tôi cho cô biết, sự tồn tại của cô làm trở ngại nghiêm trọng đến sự phát triển khỏe mạnh cả thể xác và tinh thần của tôi."

"Tại sao?" Doãn Tiểu Đao thấy kỳ lạ. Hắn ngủ giống như heo, rất khó đánh thức. Hơn nữa cô rất yên lặng, không quấy nhiễu giấc ngủ của hắn chút nào.

"Mẹ kiếp!" Hắn chưa từng thấy cô gái nào ngu xuẩn như thế, hắn nghi ngờ cách thức giáo dục của cha mẹ cô có vấn đề. "Gia đình cô ngoại trừ dạy cô quyền cước đấm đá, không phổ biến phương thức sinh sống cơ bản sao?"

"Tôi biết kiến thức thông thường." Chỉ là không biết hắn nói phương diện nào.

"Cô biết cái quái gì!" Lam Diễm nhảy xuống ghế sô pha, kéo ống tay áo lên, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, "Bây giờ thế nào? Cô ỷ vào biết đánh nhau, là có thể không biết đúng sai đúng không? Tôi thảo!"

"Tôi không biết có thể học." Doãn Tiểu Đao thấy hắn lại có dáng vẻ tức đến nổ phổi.

Lam Diễm xoa thái dương, lầm bầm lầu bầu, "Sau này nếu tôi có con gái, tôi nhất định sẽ dạy con thất tốt, miễn cho nó biến thành cái dạng ngu xuẩn như thế này."

Tai cô nghe được, thuật lại nói, "Con gái ngài không có quan hệ với tôi."

"...." Hắn ép buộc mình nhịn tức giận xuống. Hít sâu, thở sâu hơn, chậm rãi bình ổn, "Đao thị vệ, trước tiên chúng ta nên bình tĩnh lại."

"Tôi rất bình tĩnh." Rõ ràng là hắn tức giận đến giậm chân.

Hắn muốn xé nát vẻ bình tĩnh của cô. "Thế này, tôi là đàn ông." Nói xong hắn dừng lại.

Doãn Tiểu Đao đợi 5 giây, hắn cũng không nói gi nữa. Cô liền trả lời, "Tôi biết." Đây rõ ràng là điều bình thường, cô đương nhiên biết.

"Cái dắm." Nhìn dáng vẻ của cô, Lam Diễm đã hiểu, cô hoàn toàn nghe không hiểu ám chỉ của hắn. Hắn ý thức được, cùng người như cô nói chuyện, nhất định phải nói thẳng ra. Chuyển hướng ám chỉ, cô nhất định không tiếp thu thông tin được chính xác. Vậy, hắn không quan tâm nữa, "Tôi là đàn ông bình thường. Tôi có nhu cầu, cô kề cận tôi hai mươi tư giờ tôi còn làm thế nào."

"Ngài muốn làm gì?" Doãn Tiểu Đao tự nhận thấy cô không gây trở ngại cho hắn bất cứ chuyện gì.

Lam Diễm á khẩu không trả lời được. Sao hắn lại đồng ý để Lam thị mời cô đến đây, căn bản Lam thị muốn trực tiếp để hắn tức giận đến chết. Hắn chậm chạp ngồi xuống, lại hít sâu, vững vàng nói, "Đao thị vệ, không cho cô nói chuyện. Để tôi nói."

Cô vừa mở miệng hắn đã nghĩ muốn đánh cô nhừ tử.

Doãn Tiểu Đao gật đầu, chờ lời giải thích của hắn.

"Đàn ông, bởi vì nguyên nhân kết cấu sinh lý, cách một khoảng thời gian sẽ muốn làm việc làm việc." Lúc này hắn bắt đầu sinh ra cảm giác đang dạy dỗ con gái mình, không biết có thể nhờ vào đó mà hướng cha mẹ cô đòi chút chi phí hay không. Hắn nói tiếp, "Còn phương pháp làm việc, sẽ giống như tìm người phụ nữ đến xếp La Hán."

Lúc này nói đến phụn nữ, Doãn Tiểu Đao bỗng hiểu ra ngay lập tức. Cô nhớ lần đầu gặp hắn, dáng vẻ của hắn vùi đầu trước ngực phụ nữ.

Lam Diễm liếc cô một chút, hỏi "Đã hiểu?"

Cô gật đầu, "Chờ đến khi ngài làm việc xong tôi lại đến phòng ngài." Chuyện này, cô không muốn nhìn thấy trực tiếp.

"...." Ông trời có thể giáng một đạo sấm sét đến đánh chết cô được không. Lam Diễm cảm thấy một thân vô lực. Hắn tự nói với mình. không nên tính toán với người ngu ngốc, như vậy sẽ hạ thấp thông minh của mình. Hắn từ bỏ ý định tranh luận với cô. Nếu cô cho hắn thời gian làm việc, như vậy hắn có thể an ủi bên dưới một chút. "Lúc tôi làm việc cô đứng ngoài cửa đi."

"Được." Cô thoải mái đáp ứng.

Doãn Tiểu Đao cho rằng Lam Diễm thật sự muốn tìm phụ nữ đến. Tuy rằng cô không biết những chuyện kia, thế nhưng quan hệ giữa nam và nữ, cô nhận định chỉ có tình yêu chân thành mới có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Bởi vậy cô có phần xem thường hắn.

Làm cô kỳ lạ là, Lam Diễm không tìm phụ nữ tới đây.

Hắn tức giận giải thích thế này, "Tôi sợ mỹ nữ bị cô dọa, khoảng thời gian này vẫn tự lực cánh sinh là được rồi."

Lam Diễm khóa mình trong phòng.

Sau khi làm việc xong hắn ra ngoài tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi sắp ngủ, hắn mở một cánh cửa sổ, cho thông gió thoáng khí. Rèm cửa sổ cũng hơi kéo ra một chút.

Lúc nửa đêm, bốn phía im lặng như tờ, trăng tròn treo cao trên bầu trời.

Một tiếng vang nhỏ nào đó truyền đến, làm Doãn Tiểu Đao nháy mắt cảnh giác.

Ở trong bóng tối, cô ném chén nước bên cạnh đang đặt trên bàn ra.

Ngoài cửa sổ bay tới một vật không rõ với tốc độ rất nhanh, chén nước đã muộn.

Vật thể không rõ rơi vào đệm giường.

Tiếng chén nước rơi xuống mặt đất, khiến Lam Diễm bất mãn lầu bầu một câu.

Ngay sau đó, vật thứ hai bắn vào.

Doãn Tiểu Đao đến bên cửa sổ, đá văng mục tiêu.

Cái thứ ba, cô đã chuẩn bị xong, ánh mắt như kiếm, nghiêm nghị nhìn về phía tòa nhà đối diện.

Đối phương nhận ra sự tồn tại của cô, không tiếp tục công kích.

Doãn Tiểu Đao kéo kín rèm cửa.

Lam Diễm mơ hồ tỉnh lại, oán trách, "Cô làm gì thế?"

"Có đánh lén." Giọng nói của cô lộ ra lạnh lùng.

Hắn giật mình một cái, lập tức ngồi dậy mở đèn giường.

Hắn nhìn trên đệm giường có gì đó, hơi sửng sốt một chút.

Doãn Tiểu Đao mặt không cảm xúc, đi đến cầm lên. Là một mũi tên. Cô suy đoán, công cụ xạ kích là một cái nỏ. "Ngài có manh mối gì không."

Vẻ mặt Lam Diễm dần bình tĩnh lại. Khi ở Thượng thành, cái hắn gặp phải giống như hòn đá, chậu hoa gì đó. Đồ vật có tính chuyên nghiệp như vậy chưa từng xuất hiện. "Không có."

Hắn thực sự không biết chuyện gì xảy ra.

Những việc này xuất hiện trước đây không lâu. Hắn tưởng chỉ là chò đùa quái đản. Hồi đó Lam thị đưa ra lời mời Hoành quán bảo vệ, nhưng không đồng ý. Sau đó, có hai người giúp việc bị thương mà chết, Lãnh đạo Lam thị mới đồng ý điều động Hoành quán.

Ban đầu Lam Diễm hoài nghi, tại sao không báo cảnh sát. Có điều cẩn thận nghĩ lại, mỗi một việc mờ ám bên trong Lam thị, cũng không đồng ý tiếp cận cảnh sát nhiều.

Vẫn còn một chuyện kỳ quái. Tại sao Lam thị lại mời Hoành quán, mà không tìm những võ đường khác hiện đại hơn. Sau đó Lam Diễm cũng hiểu. Dù sao hắn cũng không sống lâu, tìm võ quán cổ truyền, Lam thị tính toán thật tốt.

Từ lâu hắn đã coi nhẹ sống chết. Cô gái ngu ngốc trước mắt này vẫn còn tương lai tốt đẹp. Tuy rằng cô rất ngốc, nhưng cuối cũng vẫn vô tội. Hắn mở miệng nói, "Đao thị vệ. Địch trong tối, ta ngoài sáng. Cô có thể bảo vệ bao nhiêu. Dù sao cô cũng chỉ có một thân bạo lực, không bằng về quê làm ruộng sớm một chút đi."

Doãn Tiểu Đao nghe ra gì đó, kiên định nói, "Đã nhận nhiệm vụ phải hoàn thành."

"Suy nghĩ bảo thủ." Lam Diễm kéo chăn qua, ôm lấy rồi nằm xuống.

Hắn kéo chăn co lại thành một khối.

Cô thấy vậy, không hiểu sao cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện