Quá trình Doãn Tiểu Dao châm cứu cho Lam Diễm cũng không thuận lợi, hắn vặn tới vẹo lui, một chút cũng không chịu để cô làm.

Cứ thế này một lát nữa, cô thật muốn một quyền đánh ngất hắn, bớt việc.

Đến khi hắn không còn sức lực thật không dễ dàng, cô mới nhắm ngay huyệt vị dưới chân.

Trên sách viết, châm này đâm xuống, khoảng mấy phút sẽ thấy hiệu quả. Ban đầu Doãn Tiểu Đao còn rất tin tưởng. Sau đó, cô rõ ràng, giữa lý thuyết và thực tiễn, khác nhau rất lớn.

Châm cứu cũng không thần kỳ như sách miêu tả, Lam Diễm vẫn khó chịu đến khóc không ngừng.

Nước mắt nước mũi của hắn cùng chảy, tóc thấm mồ hôi, ánh mắt trống rỗng.

Hắn từng là người hăng hái như vậy, hiện tại lại hỗn loạn đến cực điểm.

Doãn Tiểu Đao đánh giá một câu: "Xấu quá."

Giày vò đến hơn mười giờ tối, Lam Diễm không còn nửa cái mạng, quần áo của hắn ướt đẫm. Áo ướt bởi vì mồ hôi, quần ướt, là bởi vì đi tiểu không khống chế.

Doãn Tiểu Đao đút thuốc Đông y cho Lam Diễm, lại bổ sung vitamin cùng khoáng chất cho hắn.

Đợi đến khi hắn yếu ớt, cô cởi dây buộc trên người hắn, chỉ để lại hai dây buộc chặt tay hắn trên khung giường.

May là cô là con nhà võ, nhấc một người con trai nặng như hắn là chuyện nhỏ.

Cô đổi ráp trải giường sạch sẽ, sau đó đổ bồn nước ấm, cởi quần áo của hắn xuống, giúp hắn lau người.

Lam Diễm mệt mỏi, động ngón tay cũng phải lao lực, liệt ở trên giường mặc cô thao túng. Hắn không còn suy nghĩ, đương nhiên sẽ không còn bận tâm đến "trong sạch" của hắn.

Lúc đầu Doãn Tiểu Đao mắt thấy cơ thể của Lam Diễm, không nhịn được đau lòng.

Hắn rất gầy. Hai tháng trước, hắn còn khoe khoang là cởi áo có thịt. Bây giờ, hắn gầy thấy xương. Hơn nữa, cô buộc dây thừng rất dùng sức, đến mức, làn da của hắn có rất nhiều vết trói.

Doãn Tiểu Đao lau cẩn thận từng nơi trên người Lam Diễm, bao gồm cả địa phương không được đó của hắn.

Bởi vì không được, vì vậy mà mãi đến khi cô lau xong, nơi đó cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Lúc ấy, Doãn Tiểu Đao rất thản nhiên, cũng không ngượng ngùng. Cô chỉ coi như mình đang chăm sóc một bệnh nhân.

Có điều cô suy nghĩ một chút, vẫn là những người đàn ông ở Hoành quán dễ nhìn hơn. Nếu như sau này tứ lang có thể luyện tập thành như vậy, thì thật tốt.

Sẽ rang cơm, còn có thịt bắp.

Ừ, rất tuyệt.

Doãn Tiểu Đao giúp Lam Diễm thay quần áo xong, lại trói hắn lại.

Hắn lầm bầm nói chuyện, tới tới đi đi chỉ có hai việc: hút thuốc và muốn chết.

Doãn Tiểu Đao ngồi bên cạnh, nhìn hắn đang hôn mê.

Nhìn trước mắt, đều là tàn khốc.

Thế là cô phân tán suy nghĩ, để cho mình tưởng tượng về tương lai tốt đẹp. Bằng không, cô sẽ khổ sở, sẽ đau lòng. Cô sợ mình bị phụ năng lượng ăn mòn.

Doãn Tiểu Đao sống đến bây giờ, chưa từng suy nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ. Vào lúc này, cô thấy Lam Diễm đau đớn khó chịu, bắt đầu ý nghĩ cô và cuộc sống của hắn.

Chờ hắn cai nghiện xong, cô sẽ thích hắn.

Nếu hắn nghèo như vậy, cô sẽ dẫn hắn về Hoành quán là được. Nhà cô không phải đại phú đại quý, thế nhưng tự cấp tự túc vẫn dư xài. Huống hồ, chạy sau núi một chút, luyện công một chút, rất có ích đối với khôi phục thân thể hắn.

Nếu như hắn nhàm chán, có thể đến nhà ăn làm việc. Sư phụ trách nấu ăn ở Hoành quán, quyền lợi rất lợi.

Cô nghĩ, Lam Diễm sẽ thích chức vị sư phụ nấu ăn này.

Chí ít tốt hơn so với giám đốc nhà máy.

----

Doãn Tiểu Đao dựa theo những công việc cần chú ý trên hai trang giấy, cẩn thận chăm sóc Lam Diễm.

Lam Diễm cũng giống như người bình thường cai nghiện, đau đớn không thể tả.

Hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, đột nhiên Lam Diễm không giãy dụa nữa. Vô cùng bất ngờ, rõ ràng một phút trước còn chết đi sống lại, chỉ trong nháy mắt, lại nở nụ cười. Cười rất khó nhìn, hàm răng đều run lên, khuôn mặt cũng không thả lỏng.

Doãn Tiểu Đao rất bất ngờ: "Tứ lang, anh khỏe hơn chút rồi sao?"

Hắn gật nhẹ, người không lăn lộn: "Qua....rồi..."Hắn cố hết sức muốn chứng minh lời nói của mình, thế nhưng giọng nói đã lộ ra, hắn vẫn còn trong đau đớn.

"Anh muốn ăn chút gì không?" Ba ngày này, hắn ngoại trừ uống thuốc, thì không ăn gì cả.

"...Cháo..." Lam Diễm muốn ngồi dậy.

Doãn Tiểu Đao vội vàng tiến lên dìu hắn, vội vàng nói: "Tôi để phần cháo cho anh, anh chờ một chút." Nói xong, cô nhìn hắn một chút.

Hắn chảy mồ hôi lạnh không ngừng, môi trắng bệch, vẻ mặt cười cười, chỉ là...nụ cười...rất kỳ quái. Có lẽ là bởi vì tiều tuy, có lẽ là bởi vì đau đớn, có lẽ là bởi vì...

Trong lòng Doãn Tiểu Đao có nghi ngờ, nhưng chưa lộ rõ. Cô quay người đi ra ngoài.

"Đợi một chút..."Lam Diễm thở hổn hển, vô cùng đáng thương: "Cởi dây giúp tôi...."

Cô quay đầu lại: "Tôi đi hâm cháo, trở về cởi cho anh."

Ánh mắt Lam Diễm lóe lên gì đó, cô nhìn không hiểu.

Doãn Tiểu Đao đi tới nhà bếp. Cô đặt cháo vào lò vi sóng, đinh một tiếng, đã đủ nóng rồi.

Lúc đi vào phòng lần nữa, cô liền thu hồi tất cả vẻ mặt.

Lam Diễm yếu ớt cười với cô.

Doãn Tiểu Đao đặt cháo trên tủ đầu giường, sau đó bắt tay cởi dây thừng cho hắn.

Hắn rũ mắt, nắm tay nổi lên gân xanh.

Cô coi như khống thấy.

Sau khi sợi dây trên người được buông ra, Lam Diễm thở ra một hơn, nhếch miệng.

Trong giây lát này, khuôn mặt của hắn cực kỳ dữ tợn.

Doãn Tiểu Đao vẫn coi như không thấy: "Tứ lang, tôi giúp anh ăn nhé."

"Không cần...Tôi tự ăn..." Hắn đưa tay ra, ra hiệu cô cởi hai tay giúp hắn. Tất cả trong mắt đều là lấy lòng.

Doãn Tiểu Đao im lặng một chút, liền cởi cho hắn.

Cô thấy tay hắn run rẩy bưng bát lên, nước cháo rơi vãi, càng rơi càng nhiều.

Cô nhìn hắn gắng sức cầm bát rơi trên mặt tủ. Bát không vỡ.

Cô nhìn hắn nhặt bát lên rồi lại rơi, đến khi vỡ bát.

Cô thấy hắn nhặt mảnh vỡ lên, đặt ngang cổ của cô: "Đi mua ma túy cho tôi." Giọng nói của hắn khàn khàn, hơi thở rất yếu.

Một phút đó, Doãn Tiểu Dao không nói ra được là tâm tình gì.

"Đi!" Hắn kề mảnh vỡ vào làn da cô.

Cô che đậy tất cả tâm tình dưới khuôn mặt bình tĩnh: "Tôi từ chối."

Ánh mắt Lam Diễm tàn nhẫn: "Có đi hay không?"

"Tôi từ chối."

Mảnh vỡ đâm vào cổ cô. Rịn máu.

Sức của hắn không lớn, mức độ vết thương như thế này, cô không để vào mắt. Thế nhưng bởi vì đối phương là hắn, vì vậy nơi bị cắt vào kia, đặc biệt đau đớn. Ngay cả lòng của cô cũng thấy đau đớn.

Doãn Tiểu Đao nhắm mắt, mở mắt, sau đó vung tay hắn ra.

Lam Diễm yếu mệt không có sức, chỉ lần này, suýt chút nữa là ngã. Hắn chống đỡ thân thể sau đó giơ hai tay lên, hướng về trên cổ cô bóp chặt: "A a a a! Có đi hay không?"

Hai ngày này, hắn cô cùng chật vật, đều không làm cô khó chịu như lúc này.

Hắn vẫn rất tốt với cô. Có chuyện nguy hiểm, hắn ngay lập tức quan tâm cô. Ngay cả chuyện cai nghiện, hắn cũng lo cô ăn không đủ no. Mà bây giờ, hắn lại bóp cổ cô uy hiếp cô.

Hắn muốn ma túy. Vì nó, thậm chí hắn làm tổn thương cô.

Khuỷu tay Doãn Tiểu Đao hơi động, xoay người một cái trói Lam Diễm lại.

"A! Khốn nạn! A!" Hắn nằm sấp trên giường hỗn loạn rống, muốn phản kháng, phía sau lưng lại bị cô giữ chặt không thể đông đậy: "Xấu xí! Cô nói cô sẽ nghe lời! A a a a!"

"Tứ lang, anh làm tôi quá thất vọng rồi." Cô lạnh lùng nói.

Lam diễm la lên không ngừng, ra sức chống đối lại cô.

Doãn Tiểu Đao cúi đầu ghé tai hắn nói: "Nếu như anh không cai nghiện được, tôi sẽ giết anh."

Chuyện cai nghiện này, đại đa số người vây xem, chỉ để ý đến sự đau đớn của người cai nghiện. Mà nghị lực chịu đả kích của người thân, rất ít được quan tâm.

Cả người Lam Diễm đau nhức, Doãn Tiểu Đao ở bên nhìn cũng không hơn gì.

Nhưng cô biết, cô nhất định phải kiên cường.

Lam Diễm không đủ ý chí chống chọi với ma túy, cho nên cô càng phải kiên cường.

Đây là hai người bọn họ kề vai chiến đấu.

----

Liên quan đến chuyện Doãn Tiểu Đao bị thương, kỳ thực Lam Diễm có nhắc nhở trong những công việc cần chú ý. Hắn sớm đoán được bản thân sẽ mất đi nhân tính.

Bao nhiêu người nghiện sau lời nói dối liên thiên, lục thân bất nhận (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

Lam Diễm đã từng tưởng tượng, nếu như không phải Lam Úc liên tục không ngừng cung cấp, vậy hắn đoán chừng đã sớm vi phạm pháp luật.

Ma túy ở trước mặt, lực ý chỉ có thể nói là quân lính tan rã.

Xã hội vẫn còn một đám người như vậy, dù họ biết được lợi hại của ma túy, nhưng tự cao rất lớn, cho rằng lướt qua chính là ngừng, không tổn thương lớn. Bọn họ cũng không muốn nghĩ, ngay cả máy bay còn cấm không xong, huống hồ ma túy.

Tâm nghiện chính là khát vọng.

Cho dù cai nghiện, tâm nghiện cũng không đi được, cái này đã nghiện, sẽ tồn tại cả đời. Rất nhiều người sau cai nghiện, vô tình kích động một chút, nghĩ đến cảm giác sung sướng ma túy mang đến, liền bước lên con đường phục hút.

Trước khi Lam Diễm cai nghiện cũng đã rõ ràng, bản thân khẳng định không chịu được sự giày vò, thậm chí sẽ đi tìm chết.

Lam Diễm thấy tương lai, chỉ có hai con đường.

Thứ nhất, cai nghiện thất bại, chết.

Thứ hai, cai nghiện thất bại, phục hút, chết.

Cuối cùng một cái chết. Khác nhau ở chỗ, thời gian làm bạn với Doãn Tiểu Đao dài hay ngắn thôi.

Thời kỳ Lam Diễm cai nghiện, ý thức rất mơ hồ. Sau này để hắn khái quát, hắn chỉ có thể nói: "Rất đau." Bởi vì tất cả mọi chuyện, so với đau đớn, đều quá nhỏ bé.

Từ sau khi Lam Diễm làm tổn thương Doãn Tiểu Đao, mặc kệ hắn đánh lừa như thế nào đi nữa, cô đều không tin hắn.

Hắn mưu kế thất bại, sẽ càng cáu kỉnh hơn.

Đối với lần này, Doãn Tiểu Đao chỉ bình tĩnh trả lời: "Tôi không tin anh, tôi chỉ tin tưởng tứ lang."

"Tôi chính là Tứ lang."

Cô lắc đầu: "Anh không phải tứ lang." Tứ lang của cô sẽ không làm hại cô.

Ánh mắt Lam Diễm điên cuồng: "Tôi nhất định phải giết cô!"

"Qua khoảng thời gian này, tứ lang sẽ trở về!"

Doãn Tiểu Đao vẫn hướng về tương lai như cũ, để cho mình duy trì tự tin của mình với Lam Diễm.

Phản ứng cai nghiện của Lam Diễm, đến ngày thứ ba đạt tới đỉnh điểm.

Ngày đó từng giây từng phút, hắn chỉ muốn chết.

Doãn Tiểu Đao mặc kệ hắn, tự mình mang ghế đến ngồi ở ban công. Giống như ba ngày trước cùng Lam Diễm.

Cô nhẹ giọng nói: "Tứ lang, mặt trời thật lớn."

Đáp lại cô, chỉ có tiếng Lam Diễm gào thét đau đớn trong phòng.

Doãn Tiểu Đao chớp mắt mấy cái, bắt đầu tưởng tượng nếu mình là tứ lang, lúc này sẽ nói cái gì.

Hắn sẽ nói: "Lớn cái rắm, nóng chết rồi!"

Hắn còn có thể nói gì? Ừ.

Hắn còn có thể nói: "Đao thị vệ, cô thật ngu ngốc."

"Đao thị vệ, hôm nay tôi nấu một nồi cơm, đều là của cô! Một hạt gạo cũng không cho phép còn thừa hạt gạo nào cho tôi!"

"Đao thị vệ, đừng chỉ biết ăn cơm, còn phải nhớ ăn thịt!"

"Đao thị vệ, cô lại đây cho tôi."

"Đao thị vệ, cô nói tại sao tôi nghèo như vậy chứ?"

"Đao thị vệ..."

Doãn Tiểu Đao nhìn cây cối trước mặt ở xung quanh, lần thứ hai nháy mắt mấy cái.

Tầm mắt mơ hồ rõ nét hơn.

"Tứ lang, tôi rất nhớ anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện