Một tháng trời này, có mấy sự kiện.

Một.

Vào ngày nhiệm vụ vệ sĩ của Doãn Tiểu Đao hết hạn, Lam thị theo hẹn trên hợp đồng, phái người đến viếng thăm Hoành Quán.

Người thư ký đến Hoành Quán nói, tập đoàn Lam thị đã thỏa thuận xong với lãnh đạo của trấn Tây Tịnh, khu vực lớn này không làm du lịch nữa. Còn về sau này, liệu có kế hoạch di dời khác hay không, thư ký không bảo đảm.

Lúc đến, thư ký hào hoa phong nhã, áo vest giày tây, cổ thắt cà vạt.

Lúc đi, lại cực kỳ nhếch nhác.

Chuyến đi đến Hoành Quán này, thật ra thư ký chẳng được hoan nghênh chút nào. Đừng nói lớn lớn nhỏ nhỏ trong Hoành Quán không hòa nhã với thư ký, ngay đến con chó đất tên “Đồ Xào” của bác Vương quét rác, nhìn thấy thư ký cũng sủa không ngừng.

Thư ký không dám ngồi lâu, nói xong chuyện chính liền đi ngay.

Kết quả, Đồ Xào đuổi theo thư ký đến nửa con phố.

Cà vạt của thư ký méo xệch, đồ vest nhăn nhúm.

Bác Vương quét rác nhìn bóng dáng của con chó đất nhà mình, “Đồ Xào lâu lắm rồi chưa ghét người nào như thế này.”

Hai.

Trung tuần tháng chín, hạng mục mới của tập đoàn Lam thị khởi công. Trong buổi nghi thức đặt móng, Lam Nhị trước ống kính sắc mặt hồng hào.

Lúc đó Doãn Tiểu Đao đang cùng Doãn Tiểu Nhuệ đi siêu thị, nhìn thấy trên tivi của chỗ bán hàng.

Doãn Tiểu Nhuệ khinh miệt liếc mắt, “Đây chính là cái tên hàng giả đó à?”

Lam Nhị đang nói chuyện, camera quay đặc tả gương mặt của gã.

“Ừm.” Doãn Tiểu Đao quan sát mặt của Lam Nhị

Lam Nhị chỉnh chẳng được tự nhiên, quá cứng nhắc, khi cười chỉ có mỗi khuôn miệng cử động. Hơn nữa sống mũi độn quá cao, chỗ tiếp nối với trán có chút kỳ quặc. Màu sắc của con ngươi cũng trái phải không đồng nhất, sắc xanh con ngươi phía trái hơi nhạt.

Mặt giả mắt giả thế này, chỗ nào sánh được với Tứ Lang của cô chứ.

Quả nhiên, Doãn Tiểu Nhuệ nói, “Không đẹp trai bằng anh rể.”

“Đúng thế.” Doãn Tiểu Đao rất tán đồng.

Ba.

Trung tuần tháng chín, bốn ngày sau hạng mục mới của Lam thị, một cao tầng của Lam thị nhảy lầu tử vong.

Truyền thông không đưa tin rùm beng.

Doãn Tiểu Đao đọc thấy tin tức đó trong một góc nhỏ của tờ báo chiều.

Ngắn ngủi vài câu, nguyên nhân không rõ.

Cách ba ngày, lại có một người trong Lam thị xảy ra chuyện. Là tổng giám thu mua của một thương hiệu trang phục trực thuộc Lam thị, lúc ở nhà một mình, bệnh cũ tái phát mà chết.

Chuyện này ngay cả lên báo cũng không.

Doãn Tiểu Đao đọc được mẩu tin tức này trên một diễn đàn nào đó.

Cô liền hỏi tính chân thật của sự việc này khi gọi điện với Lam Diệm.

Hắn khẳng định tin tức này là thật, sau đó thì nói qua loa, “Đám thân tín của Lam Úc chẳng người nào sạch sẽ cả. Chết cũng chưa hết tội.”

“Tứ Lang, Lam Úc liệu sẽ đối phó anh không?” Cô nghi ngờ cái chết của một hai người này, là do Lam Úc diệt khẩu.

“Vậy cũng phải xem gã có cái bản lĩnh này hay không.” Lam Diệm cười lạnh, “Bây giờ gã có cả đống tai họa, tự mình còn khó giữ.”

Phiền toái của Lam Úc, không chỉ đến từ những trò phá rối của Lam Diệm, còn có Chú Lam và Lam Nhị từng bước áp sát, cộng thêm chứng cứ buôn thuốc phiện mà Thẩm Tiệp truy xét được.

Lam Úc đã không thể cứu vãn, đã bị Lam thị ép từ chức.

Hiện tại hành tung không rõ.

Bởi quan hệ của Lam thị, sau khi đã bàn giao cho cảnh sát cái chết của hai nhân viên kia, thì truyền thông không đưa tin tiếp nữa.

Một tuần trôi qua, Lam Diệm nói cho Doãn Tiểu Đao biết, hai cao tầng của Lam thị kia đã bị Lam Úc dùng thuốc phiện khống chế từ lâu. Hơn nữa, đứa con trai 10 tuổi của tổng giám thu mua cũng là người bị hại.

Bốn.

Vụ án Lam Diệm lừa tiền gạt tình, đã được giải quyết.

Nói ra thì có chút buồn cười.

Cô giám đốc Quách từng có duyên gặp mặt Lam Diệm một lần  kia, tự nguyện làm người làm chứng cho Lam Diệm.

Cô ta nói như thế này, “Vào lúc tôi nhìn thấy bộ dáng của Lam nhị thiếu gia trên tivi thì cảm thấy không đúng lắm. Sau này nghe em họ tôi miêu tả tính cách của Lam nhị thiếu gia, tôi cảm thấy, quản đốc Lam mà tôi đã gặp là một người khác.”

Lam Diệm vô cùng kinh ngạc. Hắn cố nhớ lại tính cách của mình khi gặp giám đốc Quách là như thế nào, nhưng mà hoàn toàn không nhớ ra được. Thậm chí ngay cả việc từng gặp cô ta hắn cũng đã quên sạch từ khuya.

Giám đốc Quách nói, “Lam nhị thiếu gia mà em họ tôi quen biết thuộc chòm sao bọ cạp, còn quản đốc Lam ngồi cùng bàn cơm với tôi, thuộc chòm sao nhân mã.”

Lam Diệm, “…”

Cảnh sát, “…”

Giám đốc Quách thấy không ai hưởng ứng phân tích của mình, bèn hỏi Lam Diệm, “Anh có phải là cung nhân mã không?”

“Chắc là phải…” Lam Diệm cảm thấy sau này không thể xem thường những người lậm cung hoàng đạo nữa. Hắn cũng không thể thấy rõ được tính cách của mình, cái cô giám đốc Quách này lại có thể phán đoán ra. Có thể thấy, môn huyền học về cung hoàng đạo khá là cao thâm.

Sau khi đã có nhân chứng thứ nhất rồi, lục tục có nhân chứng khác xuất hiện.

Một cô gái to bụng nào đó, giống như oán hận khuê phòng chạy đến tìm cha cho đứa con của mình.

Cô ta nhìn Lam Diệm từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, nhìn tới nhìn lui nhìn hết mười mấy lượt. Sau đó tiến gần đến bên hắn, nhăn mũi ngửi mùi của hắn.

Lam Diệm không vui, lùi lại một bước lớn, “Này, bà thím, bà ngửi đủ chưa vậy?”

Cô gái hung dữ ngẩng đầu lên, “Anh không phải là cha của con tôi.”

“Đệt, tôi vốn có phải đâu.”

Người cảnh sát ở kế bên hơi cau mày, “Xin hỏi Lý tiểu thư, cô làm sao phân biệt được?”

“Mùi không đúng.” Cô gái chỉ Lam Diệm, “Anh ta không bị hôi nách.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ câm nín.

Cô gái thấy thế, vội vàng giải thích, “Mấy anh đừng có hiểu nhầm. Cha của con tôi chỉ bị hôi nách 1% thôi, có mùi rất đàn ông.”

Toàn bộ vẫn câm nín.

Phải một hồi lâu sau, cảnh sát mới lấy lại tinh thần, “Xin hỏi cái 1% đó… Làm sao mà phân định vậy?”

“Lúc thường đương nhiên là ngửi không ra rồi.” Cô gái phóng khoáng chia sẻ việc tâm đắc của mình, “Tôi cao vừa khéo đến vai anh ấy, lúc anh ấy giơ tay ôm tôi, thì sẽ có một ít cái mùi đó thoảng qua.”

Lam Diệm trợn trắng mắt với trần nhà, “Chú cảnh sát, một lát tôi còn phải ăn cơm trưa, cái thể loại đề tài nói chuyện này tôi muốn xin được tránh đi.”

Sau này, Thẩm Tiệp trêu đùa, “Lam Diệm, may mà cậu không bị hôi nách 1%.”

“Đúng thế.” Lam Diệm ngoài cười nhưng trong không cười, “Tạ trời tạ đất.”

Lam Diệm nói qua điện thoại với Doãn Tiểu Đao một chút rằng mọi chuyện đã được giải quyết.

Doãn Tiểu Đao nghe thấy vụ án này đã kết thúc liền yên lòng, “Vậy cái tên Nhị thiếu gia đó thì sao?”

“Tiếp tục làm Nhị thiếu gia của cậu ta thôi.”

“Không bị trừng phạt?”

“Có.” Lam Diệm dừng một chút, bổ sung, “Bồi thường cho tôi một chút phí tổn hại.”

Sắc mặt của Doãn Tiểu Đao lạnh lẽo. Cuộc đời này của Lam Diệm chính là bị cái kế hoạch thế thân đó hủy hoại, mà Lam Nhị, vẫn được sống thật tốt.

Lam Diệm nhận ra được tâm tình của cô, cười khẽ, “Đao thị vệ, thù của tôi, để tôi báo là được rồi.”

Người của Hoành Quán càng đơn thuần, hắn càng không nỡ để bọn họ vì chuyện này mà bị liên lụy. Hắn hy vọng, bầu không khí ở Hoành Quán sẽ luôn hài hòa dịu êm như thế. Cho nên những chuyện tiêu cực, hắn không muốn Hoành Quán nhúng tay vào.

Năm.

Cách thời hạn một tháng còn lại ba ngày.

Liên quan đến sự việc vu hại Lam Diệm buôn thuốc phiện, đã tra rõ được chân tướng thông qua camera quan sát trong Lam thị.

Ngày đó, Lam Diệm giao sổ đen của Lam Úc cho Thẩm Tiệp, đồng thời cả số điện thoại mà Tiêu Đông Khang cho, cùng với địa chỉ của căn phòng khám tại Thương Thành đều giao hết cho Thẩm Tiệp.

Địa điểm gặp gỡ của hai người, vẫn là cửa hàng bán sỉ thuốc lá lần trước.

Vị trí ngồi của mỗi người cũng không đổi.

Hương trà của ông chủ cửa hàng rất thơm, tản trong không khí, trong thanh có ngọt.

Lam Diệm nếm một hớp trà, than rằng, “Anh làm sao tìm được cửa hàng này vậy?”

Do thói quen nghề nghiệp, tư thế ngồi của Thẩm Tiệp thẳng tưng, “Một vụ án trước kia, ông chủ cửa hàng là người chứng kiến. Cứ qua qua lại lại thì thân thôi.”

Lam Diệm thì lười biếng dựa vào sofa, “Thật khâm phục anh, giao thiệp rộng đến thiên hạ toàn bạn tốt.”

“Tôi cũng khâm phục cậu.” Trong bụng Thẩm Tiệp thêm một câu: Không có bạn bè, một mình cũng có thể tiếu ngạo giang hồ.

Lam Diệm cười cười.

Thẩm Tiệp chồng mấy tư liệu đó lên, hỏi, “Cậu có dự định gì không?”

“Tôi chẳng còn việc gì nữa.” Lam Diệm ngáp một hơi, “Tôi đến trấn Tây Tịnh, sau này không ra ngoài nữa.”

“Không vào sở cai nghiện?”  Lúc trước Thẩm Tiệp chưa từng nghĩ đến, bản thân anh có thể nói chuyện bình thản với một người nghiện ma túy như thế này.

Lam Diệm lắc lắc đầu, “Tôi trở về Hoành Quán, nơi đó có người có thể giúp tôi cai nghiện.”

Thẩm Tiệp cất tư liệu vào túi, “Cậu đi đâu kiếm ra nhiều tư liệu như thế?”

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm.”

“Lam Diệm, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất đáng sợ.” Bất kể là lúc nhỏ, hay là hiện tại. Trong sâu thẳm nội tâm của Thẩm Tiệp đều tồn tại suy nghĩ này.

Lam Diệm nhướng mày, “Anh đi đâu lấy cái ảo giác này vậy?” Hắn cảm thấy mình rất thân thiện rất lương thiện, chẳng đáng sợ chút nào.

“Không biết.” Thẩm Tiệp nhìn chằm chặp Lam Diệm, “Có lẽ là bởi vì, một con người trong nghịch cảnh mà vẫn nhớ mỉm cười, khiến cho tôi cảm thấy kính phục.”

Lam Diệm phì cười, “Chẳng lẽ ngày nào mặt mũi cũng đau khổ thì nghịch cảnh sẽ biến thành thuận lợi sao?”

Thẩm Tiệp cúi đầu, vài giây sau, anh ngẩng đầu lên, “Lam Diệm, cậu nhất định phải cai nghiện.”

“Ừ.” Lam Diệm gật đầu thật mạnh, “Đợi cai dứt là tôi có thể cưới vợ rồi.” Nghĩ đến điều này, hắn không kềm được mà toét miệng cười.

“Cưới vợ?” Thẩm Tiệp có chút kinh ngạc.

“Đúng thế, kết hôn, sinh con.”

Thẩm Tiệp nhớ, lúc Lam Diệm nói câu này rất vui vẻ. Dường như hắn đã cai nghiện xong, đã cưới được vợ, và đang sống một cuộc sống hạnh phúc.

Lúc đó Thẩm Tiệp còn hỏi một câu, “Là cái cô vệ sĩ đánh rất cừ đó hả?”

“Đúng thế.” Con ngươi của Lam Diệm phát sáng lấp lánh, “Tôi thật thích cô ấy lắm.”

Thẩm Tiệp cười theo, “Vậy tôi chúc mừng cậu trước nhé.”

“Cũng là chỗ quen biết, anh nhất định phải đến uống rượu mừng nhé.” Lam Diệm cười đến híp cả mắt.

“Xem tôi có rảnh hay không nữa.”

Sau đó, Thẩm Tiệp rất hối hận với câu nói này của mình.

Anh cảm thấy mình nên nói vài lời Lam Diệm thích nghe. Thí dụ như, “Tôi nhất định cho cậu cái bao lì xì lớn.” Anh không hiểu làm sao mình lại để lại cho Lam Diệm một câu nói chẳng ra làm sao thế này.

Thẩm Tiệp thật rất muốn bổ sung thêm một câu, “Tôi nhất định sẽ cho cậu cái bao lì xì lớn.”

Sáu.

Lam Diệm mất tích rồi.

Cách kỳ hạn một tháng còn lại một ngày.

Không hề thông báo cho Thẩm Tiệp.

Cũng không nói với Doãn Tiểu Đao.

Cứ thế, biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện