Chuyn ng~M~

Lam Úc trở về phòng.

Cởi cà vạt, nới lỏng khuy áo, xăn tay áo lên.

Sau đó gã rót cho mình ly rượu, ngồi trên ghế chân cao chậm rãi uống.

Bên ngoài nhiệt độ rất cao.

Điều hòa trong phòng rất lạnh.

Lam Úc không mảy may cảm giác được cái lạnh, gã lắc ly rượu, dáng vẻ lười biếng thấm ra thứ tà khí chí mạng.

Tâm tình gã lúc này rất vui sướng, đã rất lâu rồi gã không vui sướng như thế này. Gã muốn làm gì đó để thể hiện tâm tình của mình. Thế là gã đặt ly rượu xuống, mở máy hát đĩa than.

Khúc nhạc cổ điển vang lên, Lam Úc một mình nhảy múa trong căn phòng.

Gương mặt tuấn dật của gã hiện lên vẻ mơ màng, những động tác đưa lên thả xuống, thân hình hoàn hảo chuyển động phác ra những đường cong ưu nhã.

Tâm tình của Lam Úc hôm nay tốt vô cùng.

Bởi vì gã đã giết một người.

Trong chính ngày hôm nay.

Ngày 23 tháng 7, mùng 8 tháng 6 âm lịch, tiết Đại Thử.

Một ngày rất đáng để ghi nhớ.

Lam Úc còn nhớ lúc nhìn thấy gương mặt của Chú Lam, ngón tay của gã không khống chế được mà run lên.

Đó là kiểu run rẩy của hưng phấn.

Lam Úc đích thân ra tay. Đối với gã mà nói, tâm trạng khi tự tay giết chết kẻ thù là quan trọng nhất. Hơn nữa, gã đã lăn lộn trong ma túy nhiều năm, sớm đã bị cảnh sát truy nã, gã cũng chẳng sợ phải đeo thêm một mạng người trên lưng nữa.

Lúc viên đạn bắn xuyên qua vai trái của Chú Lam, Lam Úc không kềm được bật cười thành tiếng.

Sau khi trúng đạn, Chú Lam vội vàng chạy vào trong tòa nhà.

Mấy tay vệ sĩ xông lên.

Người đi đường quanh đó hốt hoảng, chạy tán loạn khắp nơi.

Lam Úc cười càng thêm vui sướng, giây phút đó, nụ cười trên mặt gã là thật lòng.

“Pằng.” Lam Úc vừa nói, viên đạn thứ hai cùng lúc bay khỏi nòng. Gã chẳng thèm để ý đến mấy tay vệ sĩ, gã chỉ muốn giết chết Chú Lam.

Viên đạn xuyên qua bụng dưới phía bên phải của Chú Lam.

“Pằng.”

Viên đạn xuyên qua ngực phải của Chú Lam.

“Pằng.”

Viên đan xuyên qua chân phải của Chú Lam.

“Pằng.”

Viên đạn xuyên qua vai phải của Chú Lam.

“Phát cuối cùng nên bắn vào đâu thì tốt nhỉ?” Lam Úc cong miệng cười, “Chú yêu quý à, cháu thật lòng thương chú lắm.”

Chính vào giây phút chần chừ này, mấy tay vệ sĩ che cho Chú Lam chạy vào trong tòa nhà.

“Không được pằng nữa rồi.” Lam Úc cười cười thổi thổi nòng súng, “Chú à, bữa sau cháu đến trước mộ thắp nén hương cho chú nhé. Tốt nhất là chú lên đường cho khỏe đi.”

Máu nơi miệng vết thương của Chú Lam phun ra thành tia, nhuộm đỏ cả thế giới của Lam Úc. Thứ màu đỏ tươi khiến cho gã mê đắm. Mạng sống của người chú ruột của gã, cuối cùng do chính tay gã giải quyết.

Đây là chuyện mà gã đã mong chờ nhiều năm.

Ngày trước do chú ý đến hình tượng chính phái của mình, hơn nữa Lam thị nhiều phe phái, gã không tiện hạ độc thủ. Từ sau chuyện buôn bán thuốc phiện bị phơi ra ngoài ánh sáng, thì Lam Úc chẳng còn để ý chuyện gì nữa.

Ngược lại, gã có phần hưởng thụ những ngày muốn làm gì tùy thích thế này. Muốn giết ai thì cứ giết. Ngoại trừ Lam Diệm.

Bởi vì Hạt Gia cảm thấy Lam Diệm vẫn còn giá trị lợi dụng.

Khúc nhạc nơi máy hát dừng lại.

Bước nhảy của Lam Úc cũng dừng theo, mắt gã loáng lên ánh tàn ác. “Hai thằng Lam Diệm, đứa nào tao cũng không tha cho.”

Lam Úc trở về ghế chân cao, tiếp tục thưởng thức rượu. Ngón tay gã nhịp khe khẽ, trong bụng đang ca hát.

Trong lúc đó, một cú điện thoại gọi đến. “Lam thiếu, hôm nay Lam Diệm gặp gỡ một đứa con gái.”

“Con nhỏ thế nào?” Mấy tháng này, Lam Úc chưa từng thấy Lam Diệm qua lại với cô gái nào. Lam Úc buôn thuốc, tất nhiên hiểu rõ heroin sẽ ảnh hưởng đến khả năng tính dục. Liên quan đến mặt đó, gã thấy thương hại cho Lam Diệm.

“Doãn Tiểu Đao của Hoành Quán.”

Ly rượu của Lam Úc văng trên mặt đất.

Gã không hề nhớ đến cô gái này. Trong kế hoạch phục thù của gã, có Chú Lam, có Lam Nhị cùng Lam Diệm. Cho nên, người gã có thể nhớ, cũng chỉ có ba người này.

Gã cho rằng, chuyện “thích” gì đó của Lam Diệm chỉ là lời nói dối. Bây giờ xem ra, hóa ra lại là thật.

“Doãn Tiểu Đao của Hoành Quán.” Lam Úc dán mắt nhìn mảnh thủy tinh vỡ tan, mỉm cười, “Thì ra đó chính là nhược điểm của Lam Diệm à…”

—-

Vào tối ngày hôm đó, Lam Diệm biết chuyện Chú Lam bị tập kích.

Lam Diệm ngồi bên cạnh máy tính, nhìn nội dung trên màn hình.

Hiện giờ Chú Lam sống chết chưa hay.

Trong lòng Lam Diệm không có chút chấn động tình cảm gì.

Những ngày tháng ở trong biệt thự lưng chừng núi, Lam Diệm cảm nhận được, nhân tính của mình đang biến mất từng chút từng chút một. Có nguyên do bởi thuốc phiện, cũng có hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng.

Đây là một sào huyệt ma túy tàn độc.

Người hút ma túy vì ma túy mà bán rẻ linh hồn mình. Người buôn ma túy vì tiền bạc mà xóa sạch lương tri của bản thân.

Trong mười tháng này, Lam Diệm đã gặp rất nhiều người nghiện hút. Thí dụ như một người đàn ông trung niên, để cho đứa con gái mới mười tuổi của mình mang hàng cấm giúp gã. Thí dụ như một phụ nữ còn trẻ, vì tiền mua ma túy, cấu kết với bọn buôn thuốc lừa bán đi quả thận của chồng mình.

Tóm lại, Lam Diệm chưa từng nhìn thấy kẻ nghiện hút nào còn giữ được lương tâm của mình.

Mà ở Hạt Gia chỗ này, người có chút xíu thiện ý, đều không thể sống tiếp được.

Ngoại trừ một sư phụ róc xương.

Sư phụ róc xương này là một người đàn ông mắt trái bị mù, đại khái trên ba mươi tuổi, chuyên môn phụ trách xử lý thi thể và xăm mình cho mấy người trong bang phái của Hạt Gia. Gã là duy nhất, có thể vô cùng thân cận với Hạt Gia.

Lam Úc từng tra tấn Lam Diệm đến thoi thóp chút hơi tàn, lúc đó sư phụ róc xương chuẩn bị thủ tiêu thi thể. Chính vào lúc sư phụ róc xương lấy dao ra, muốn rạch toang lồng ngưc của Lam Diệm, Lam Diệm đột nhiên nắm lấy tay gã.

Sư phụ róc xương giật nảy mình, sau khi phản ứng lại được, gã quái lạ hỏi, “Còn chưa chết à?”

Hơi thở của Lam Diệm yếu ớt, nói không ra lời.

Sư phụ róc xương lẩm bẩm, “Người chưa chết, tôi không có trách nhiệm.”

Nhưng cũng không tìm được ai đến chịu trách nhiệm với người đang hấp hối.

Thế là sư phụ róc xương ngồi xuồng bên cạnh, im lặng đợi Lam Diệm tắt thở.

Chỉ cần tắt thở, thì sẽ là công việc mà gã phải chịu trách nhiệm.

Bất đắc dĩ, Lam Diệm giữ lấy cái hơi đó, mãi vẫn không chết.

Sư phụ róc xương luống cuống, ra ngoài tìm Hạt Gia. Gã nói năng lộn xộn kể lại chuyện mình đợi Lam Diệm chết hết hai tiếng đồng hồ, nhưng Lam Diệm cứ không chết.

Hạt Gia cười cười, “Ồ? Xem ra không giống như kiểu không chịu nổi một đòn mà Lam Úc nói nhỉ.”

Sư phụ róc xương mờ mịt, “Cậu ta đến cùng là lúc nào sẽ chết?”

“Tiểu Phiên muốn cậu ta chết sao?”

Sư phụ róc xương lắc lắc đầu, “Tôi không muốn làm việc” Gã muốn được nghỉ lễ, được nghỉ ngơi. Cho nên gã không hy vọng Lam Diệm chết. Hơn nữa, trông Lam Diệm rất thảm, sư phụ róc xương không đành lòng.

Hạt Gia vẫn cười, “Vậy thì để cậu ta sống đi.”

Chính câu nói này, trở thành cơ hội để Lam Diệm dựa dẫm vào Hạt Gia.

Vào thời gian dưỡng thương, Lam Diệm nửa đùa nửa thật nói với sư phụ róc xương, “Ngày nào đó tôi có chết, chú giúp tôi khắc lên xương mình một chữ nhé.”

“Khắc chữ?” Sư phụ róc xương nghi hoặc.

“Ừm.” Lam Diệm chỉ chỉ ngực trái của mình, “Khắc trên xương sườn.”

Sư phụ róc xương càng thêm nghi hoặc, “Cậu muốn khắc trên cây xương nào?”

“Cây thứ ba.”

(Cây xương sườn thứ ba bên ngực trái gần tim nhất, có nghĩa là người thương yêu nhất.)

Sư phụ róc xương nháy mắt liền hiểu rõ, gã mở to con mắt phải đen ngòm, “Cậu muốn khắc chữ gì?”

“Đao.”

Sư phụ róc xương gật đầu, “Chữ này nhất định có ý nghĩa rất to lớn với cậu.”

Lam Diệm không nói gì.

Sư phụ róc xương hỏi, “Khắc chữ xong rồi thì sao? Tôi phải đưa cho ai?”

“Chôn ở công viên nghĩa trang thành phố S.” Trịnh tiểu thư ở tại nơi đó.

“Không phải là cho ai đó cất giữ sao?”

“Không phải.” Hắn hy vọng sau khi mình vào Hoàng Tuyền, vẫn sẽ nhớ cây “Đao” đó.

—-

Chuyện của Chú Lam, không khiến cho Lam Nhị sốc nặng như bên ngoài đồn đại.

Đau lòng tuy có, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Lam Nhị nhìn vẻ mặt đau thương của mình trong cuộc phỏng vấn, cảm thấy chính gã cũng bị lừa mất rồi.

Lam Nhị định nghĩa quan hệ của mình và Chú Lam là “hợp tác”, đây là cách diễn đạt “lợi ích trên hết thảy”. Đại khái người trong họ Lam thị, trong máu huyết đều không có kiểu nói thân tình, cho nên mấy thế hệ trưởng bối, vãn bối, ngang vai vế đều rất lạnh nhạt.

Lam Nhị nhớ lại một chút về việc chung sống giữa Lam Diệm và Trịnh tiểu thư, sau đó hỏi thư ký, “Tôi có phải là nên đi thăm hỏi chú mình hay không?”

Thư ký trả lời, “Theo lễ phép thì nên như thế.”

Thế là Lam Nhị đến bệnh viện một chuyến.

Chú Lam nằm trong phòng bệnh nguy kịch, hôn mê đến giờ.

Cách tấm kính thủy tinh, Lam Nhị nhìn vào trong, chỉ thấy mỗi mặt nạ oxi và chăn mền.

Nếu như gã không tính toán, có lẽ người tiếp theo sẽ là chính mình. Lam Úc bây giờ chính là kiểu ‘vua cũng thua thằng liều’.

Tâm tình của Lam Nhị có chút kì diệu. Lam Úc rơi vào tình cảnh này, Lam Nhị khá là vui mừng. Thế nhưng khi mục tiêu của Lam Úc là Lam Nhị, gã ta lại không còn vui vẻ nữa. Lam Nhị của hiện tại, không muốn đối phó những chuyện rẻ rách này. Gã muốn mỗi ngày đi làm rồi tan ca, ăn uống chơi bời. Người lừa ta gạt quá hao tâm tốn sức, bây giờ gã đã có hai cọng tóc bạc rồi.

Nếu như muốn có một cuộc sống nhàn nhã, thì chỉ có thể giải quyết rốt ráo Lam Úc.

Lam Nhị vốn cảm thấy mình thích hợp với cuộc sống thong dong, thế nhưng hai chữ “báo thù” lại làm cho máu huyết gã sôi trào, “Anh hai, anh cứ làm một tên tội phạm bị truy nã cho tốt không phải rất tự tại sao? Tại sao còn chạy ra làm gai mắt em chứ?”

Lam Nhị xoay người rời khỏi bệnh viện, “Chú, cháu thật không nỡ mất chú. Cháu nhất định sẽ giúp chú báo thù.”

Hai âm cuối cùng, là trọng âm.

—-

Ngày đại hung, càng lúc càng gần.

Tam sư huynh ngồi dưới chân núi phía sau núi. Anh đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ.

Dưới màn đêm, phía sau núi được bao bọc trong bóng đen vĩ đại.

Đèn dưới chân núi vẫn sáng tỏ, thân hình ngồi thẳng tắp Tam sư huynh đó, từ xa xa Nhị sư huynh đã nhìn thấy.

Nhị sư huynh chạy theo ra phía sau núi.

Tam sư huynh cảnh giác ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Nhị sư huynh, vẻ mặt hơi thả lỏng, “Nhị sư huynh.”

“Tam sư đệ ở đây nuôi muỗi?” Nhị sư huynh trước nay vốn kiệm lời vô vị, khó khăn lắm mới buông một câu nói đùa.

“Đệ đang qua sát tinh tượng.”

Nghe thế, Nhị sư huynh ngồi xuống bên cạnh Tam sư huynh, “Ngày đã đến gần?”

Tam sư huynh nghiêm nét mặt, đôi mắt hoa đào trầm xuống, “Từ nhỏ, sư phụ đã nói với đệ, trong mệnh của sư muội có tai. Đệ hết sức chuyên cần học ngũ hành tinh tú, tìm kiếm thuật phá giải. Thế nhưng càng nghiên cứu thì lại càng hiểu rõ, rằng vận mệnh không thể sửa.”

Nhị sư huynh vỗ vỗ vai Tam sư huynh, “Sư muội không phải chỉ của mỗi mình đệ, đừng có ôm hết vào người đệ.”

“Mấy ngày gần đây đệ mới phát giác được sự bất ổn của sư muội.” Nếu như anh biết sớm, lúc đầu anh nhất định tận lực ngăn cản cô đến Lam thị làm nhiệm vụ, càng không hoan nghênh Lam Diệm đến đây.

“Tam sư đệ, cái chuyện quan sát tinh tượng, ta không bằng được đệ.” Nhị sư huynh ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, “Nhưng một mệnh hai vận, sư gia thường nói, phong kiến mê tín không tin được. Bởi vì người tin chắc, rằng nhân định thắng thiên.”

Tam sư huynh cười, “Cũng phải, phong kiến mê tín không thể tin. Nhưng mà ____” Anh dừng một chút, đánh giá Nhị sư huynh, “Nhị sư huynh, có phải huynh trúng tà rồi không?”

“…”

“Trước nay huynh đâu có nói nhiều như thế.”

“…” Nhị sư huynh lập tức trở về bộ dáng ngầu lòi, đứng dậy liền đi.

“Nhị sư huynh, để sư đệ đàn một khúc bày tỏ ý cảm ơn nhé.”

“Cút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện