Thấy cô ngủ anh cũng bắt đầu làm việc của mình trên máy tính bản, gương mặt trong lúc làm việc của anh rất thu hút phái nữ, nên cũng có vài tiếp viên nữ cứ nhìn anh mãi thôi.

Có một tiếp viên nữ lấy được can đảm nên đã tiến đến chỗ anh, còn tô thêm son để cho thu hút hơn.

" Không biết ngài có muốn dùng nước uống không ạ!"
" Cút"
Mặc dù đang nói nhưng anh không hề liếc mắt cho cô ta một cái, cô ta không phục còn cuối người gần anh hơn, tính nói gì đó liền bị anh nhìn đến lạnh người.

" Tôi có vợ rồi! với lại tôi chỉ nói một lần!"
Giọng nói lạnh băng làm cho cô ta có chút sợ hãi, mấy cô tiếp viên ở đằng kia cũng nghe rõ từng chữ anh nói nên cũng không còn mộng tưởng gì nữa.

Một trong số đó thấy tình hình không ổn, nếu anh làm lớn chuyện lên thì cô ta có lẽ sẽ bị đuổi việc, với lại nếu để cho vợ anh biết không biết cô ta có thoát được kiếp nạn này không nữa.

Nên đã nhanh chân tiến đến giải vay giúp cô ta.

" T.


.

tô.

.

"
" Thật xin lỗi đã làm phiền quý khách rồi! chúng tôi xin phép đi ạ! chúc ngài và vợ có chuyến du lịch vui vẻ!"
Không còn ai làm phiền anh tiếp tục đọc tài liệu, không quên kéo chăn lên cho cô, giúp cô ngủ thoải mái hơn.

Suốt 6 tiếng đồng hồ anh chỉ chợp mắt được một chút thì máy bay đã hạ cánh rồi, anh vội kêu người bên cạnh thức dậy.

Đang trong giấc mộng cô liền bị người khác quấy phá, đôi mày nhíu lại từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt điển trai của anh.

" Chúng ta về khách sạn rồi ngủ tiếp!"
"Ờh "
Vừa xuống máy bay cô cảm nhận được mấy tiếp viên này có chút kì lạ, cô cũng không suy nghĩ gì thêm sánh bước cùng anh ra ngoài.

Ở ngoài đó đã có xe đón hai người là do ông nội đã sắp xếp cho rồi, phòng khách sạn cũng vậy, lúc đầu cô tưởng sẽ có hai phòng nhưng không ngờ ông nội lại nhanh tay một bước rồi.

Cuối cùng hai người vẫn ở cùng một phòng, sau khi sắp xếp đồ đạc tắm rửa cô liền ôm chọn chiếc giường chìm vào giấc mộng mặc kệ anh muốn làm gì làm.

Anh thấy cô ngủ ngon như vậy không nở đánh thức cô nên động tác của anh rất nhẹ nhàng, sau khi tắm rửa sạch sẽ anh lên giường kéo cô lại rồi ôm vào trong lòng, tiến vào giấc mộng cùng cô.

Ở tập đoàn Bạch Thị, Tiểu Ninh vẫn đi làm bình thường, cô có chút tò mò sao anh lại không đi làm nhưng khi nghe được từ trợ lý của anh rằng anh đã đi du lịch với vợ rồi làm cho cô ấy có chút hụt hẫng.

Sao Mộc Uyển lại không cho cô ấy biết tin này chứ chẳng lẽ những gì cô nói trong bữa tiệc điều là giả dối thôi sao.

Cái suy nghĩ ấy cứ đeo bám Tiểu Ninh cho đến hết giờ làm, vừa đi bộ trên đường vừa suy nghĩ không quan tâm đ ến xung quanh.

* Bíp Bíp*

Tiếng còi xe kế bên làm cho cô tỉnh táo lại, vừa quay nhìn lại thấy Dương Quân đang mỉm cười với cô.

* Hạ kính xe xuống* " Đi về sao tôi đưa cô về!"
" Dạ thôi không cần ạ! với lại nhà tôi cũng gần đây thôi!"
" Không sao cứ lên đi! nhanh đi!"
" Tôi thật sự không cần đâu ạ!"
" Nhanh lên đi tôi không muốn ép buộc con gái đâu! với lại cô sợ tôi đưa cô đi bán sao?"
" Không phải vậy! tôi! "
Dương Quân không nhanh không chậm mở cửa xe ra rồi mở cửa xe kế bên cho Tiểu Ninh vào, cô thấy không thể từ chối nữa liền nhanh chóng ngồi vào xe của cậu ta.

" Cô có chuyện gì sao? cứ thất thần thế!"
" À không có gì đâu, tôi suy nghĩ một chút chuyện lặt vặt thôi anh đừng để ý! mà tôi chưa cảm ơn anh đã đưa tôi về hồi bữa!"
" Không có gì! lúc đó tôi bị ép buộc thôi! nhưng hiện tại tôi rất sẵn lòng đưa cô về!"
" Cảm ơn!" *có chút ngại ngùng*
Khi đến chung cư của Tiểu Ninh, Dương Quân cũng xuống xe tranh thủ nói vài câu với cô.

Nhưng khi cô định bước lên nhà lại nghe tiếng bàn tán từ người hàng xóm.

" Lúc trước thì người khác đưa về, lần này lại thêm một thằng khác đưa về, không biết cô ta kiếm đâu ra nhiều thế!"
" Bởi vậy tuổi trẻ tài cao, không lo làm việc mà cứ thích đeo bám đàn ông đúng thật không biết xấu hổ!"
!
Dương Quân cũng nghe được những lời nói không hay đó thấy vẻ mặt uất ức của Tiểu Ninh làm cho cậu ta ngứa ngáy trực tiếp lấy lại công bằng cho cô ấy.


" Sao hai người biết cô ấy không làm việc gì? cô ấy sáng đi làm chiều tối về, công việc thì bận rộn không như mấy người cứ ngồi đây bàn tán chuyện người khác!"
" Cậu nói ai đấy!"
" Thôi anh về đi!" *Níu tay cậu ta lại*
" Tôi nói hai người đấy!"
" Mày là gì của nó chứ, mày xoa quyền gì mà xen vào chuyện của bọn tao! với lại tao thấy gì thì nói vậy thôi! chứng cứ rành rành ra đấy không biết nhìn à!"
" Tôi là bạn trai cô ấy là đủ có quyền rồi chứ gì? với lại cô ấy không hề đeo bám ai cả, đồng tiền là cô ấy tự kiếm ra!"
!
Từ xa mẹ của Tiểu Ninh nghe được tiếng cãi nhau nên đi xem thử không ngờ lại có người ức hiếp con gái bà, bà hùng hổ bước lên dạy cho hai người đó một trận.

" Bà nói ai là đeo bám đàn ông hả! con gái tôi không như con gái bà đâu! nếu có so sánh gì đứa con gái của bà mới hư đốn! bà là người lớn mà không biết giữ mồm giữ miệng ăn nói không đúng sự thật về con gái tôi, có tin tôi đánh vở mồm bà không hả!"
" Thôi mà mẹ chúng ta lên nhà thôi! cứ kệ bọn họ đi! chúng ta đi thôi!"* kéo tay bà lên*
Thấy bà rất hùng hổ bảo vệ con gái mình Dương Quân thầm thán phục không thôi, nãy giờ hai người đó chỉ im lặng nghe mẹ của Tiểu Ninh nói vì biết sẽ không bao giờ đấu lại bà.

Mọi người cũng hóng chuyện, thấy mẹ con Tiểu Ninh đi rồi mới giải tán, Dương Quân cũng như vậy, trước khi đi còn không quên cảnh cáo hai người đó nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện