Món ăn đã được trình bày đẹp mắt, Dạ Chi hôm nay rất hài lòng người con dâu này, bà không ngờ tay nghề của cô lại khéo thế này.
" Con mau gọi người xuống dùng bữa đi"
" Vâng mẹ"
Mộc Uyển bước chân đến phòng khách thì đã thấy anh và ông nội cũng xuống rồi, mỉm cười rồi nói.
" Mọi người xuống dùng bữa ạ"
" Được!"
Mọi người cùng nhau xuống phòng bếp, trên bàn có rất nhiều món ăn rất đẹp mắt khiến cho ai nhìn bụng cũng phải kêu lên.
" Ái chà mấy món bắt mắc thế!"
" Là con bé tiếp con một tay đấy ba! ta không ngờ tay nghề con giỏi như vậy!"
" Hihi mọi người dùng bữa thôi ạ!"
" Àh đúng rồi tối nay hai đứa ở lại đây nhé!"
" Đúng rồi đấy lâu lâu hai đứa mới về đây chơi cứ ngủ lại một đêm đi!"
Mộc Uyển* liếc mắt nhìn anh thầm quan sát sắc mặt của anh*
" Không cần hỏi hai đứa nó nữa! ta ra lệnh cho hai đứa ở đây ngủ đêm!"
" Bọn con biết rồi thưa ông!"
Trong phòng ăn hiện giờ chỉ toàn tiếng cười nói rôm rả, cô cảm thấy số phận hiện giờ của nguyên chủ cũng rất hạnh phúc a.

Mọi người dùng bữa xong thì Mộc Uyển giúp Dạ Chi rửa bát và gọt trái cây để mọi người ăn tráng miệng, Anh và ba thì ngồi đánh cờ còn ông thì ngồi làm trọng tài.

Còn cô và mẹ thì ngồi tâm sự với nhau.
" Chưa bao giờ mẹ thấy ông con cười nhiều như ngày hôm vậy! Uyển Uyển hay con và thằng bé chuyển về đây sống đi! như vậy ông con càng có nhiều niềm vui hơn!"
" Chuyện này con không thể quyết định đâu mẹ! với lại bọn con cũng thường xuyên đến thăm mọi người mà!"
" Haiz con đã trưởng thành rồi!"
" Những chuyện lúc trước con làm là sai, con đã thay đổi rồi nên mẹ cứ yên tâm về con!"
" Ta không chỉ xem con là con dâu không đâu! mà là con gái đấy! lúc trước mẹ cũng ao ước sinh được con gái để nuông chiều nhưng lại sinh ra tiểu tử lạnh lùng đó! nhưng bây giờ mẹ đã có con gái rồi!"
" Hihi"
" À đúng rồi tối nay con hãy tận dụng nhé mẹ có mua giúp con mấy bộ đồ rất chất lượng đấy!"
" Hả tận dụng cái gì mẹ?"
" Hai người đang cái gì vậy mà có vẻ thần bí quá vậy?"
" Ông lo đánh cờ đi, đây là chuyện của mẹ con tôi biết chưa!"
Ông nội lên tiếng:" Haha con thua rồi kìa! đã lớn già đầu rồi còn thua con trai mình"
" Tên tiểu tử này khá lắm! chơi thêm một ván nữa!"
" Chơi cái gì mà chơi, trời đã tối rồi để còn cho bọn nhỏ nghỉ ngơi nữa chứ!"
" Hay ba đấu với con đi! Tuy con thua thằng bé nhưng ba chưa chắc là đối thủ của con đâu!"
Ông nội nghe xong liền cốc đầu Tử Lâm một cái khiến cho ai nấy cũng phải bật cười, đến ngay một người lạnh lùng như anh cũng phải mỉm cười nhẹ.
Tính tình kiên trì hiếu thắng của anh cũng lây truyền từ ba anh mà ra.

Ông không thể để thua con trai mình như vậy được.

Người ta nói " quân tử trả thù mười năm chưa muộn" rồi sẽ một ngày ông sẽ giành được thế thượng phong của mình.
" Đơn nhiên con sẽ không thể là đối thủ của ta rồi, còn nữa đã là giảng viên rồi mà tính như trẻ con thế! tối rồi về phòng nghỉ ngơi đi!"
" Vâng thưa ba!"
" Vâng thưa ông!"
" Mộc Uyển ngủ ngon nhé cháu dâu!"
*mỉm cười* " Vâng ạ! chúc ông ngủ ngon!"
" Ba mẹ ngủ ngon ạ!"

" Được rồi hai đứa lên phòng đi! Uyển Uyển nhớ lời mẹ dặn đấy!"
Tuy cô có hơi không hiểu nhưng vẫn gật đầu với bà rồi đi theo sau anh lên phòng, bà thấy vậy liền mỉm cười hài lòng.
" Bà đang có âm mưu gì sao?"
" Âm mưu để có cháu bồng đấy! sao ông không có động tĩnh gì hết vậy!"
" Động tĩnh gì! chuyện của bọn nhỏ thì cứ để bọn nhỏ quyết định đi, bà đừng có nhúng tay vào làm gì!"
" Tôi không biết! hiện tại và sau này bất kể thế nào thì tôi vẫn chỉ chấp nhận Uyển Uyển là con dâu của tôi thôi!"
" Haiz Chúng ta đi ngủ thôi!"
Hiện tại ở Bạch Gia nên cô và anh không thể ở riêng được nên đành ở chung phòng.

Căn phòng này là lúc trước của anh, cô vừa bước vào liền cảm nhận được hơi lạnh của căn phòng toát ra.
Căn phòng được trang trí và tông chủ đạo là màu đen y như con người của anh vậy, vô cùng khó đoán.
" Cô đi tắm trước đi!"
" Ờh"
Cô mãi mê đứng ngắm khi nghe tiếng của anh nên cũng có chút giật mình.

Cô bước đến trước tủ quần áo, cô nhớ đến lời của Dạ Chi nên bèn tìm kiếm mấy bộ đồ đó.
Cô vừa cầm lên xem thì miệng đã cứng đơ luôn.

Cái gì mà chất lượng chứ nhìn nó chẳng khác gì cái nùi dẻ cả.


Đây là bộ đồ ngủ sao, nhìn mấy khác cũng y như bộ cô đang cầm trên tay.

Nó hở tùm lùm, hết hở thì ren đủ kiểu.

Đúng là mẹ cô rất có tâm a.

Còn lấy mấy bộ khác đi đâu hết rồi chỉ toàn mấy bộ ngủ đó thôi thật khiến cô đau đầu mà.
Thấy cô đứng ngơ ngơ trước tủ quần áo anh hơi tò mò nên đã mở miệng lên tiếng:" Có chuyện gì sao?"
" Hả à không có!"
Cô vừa mói vừa nhét mấy cái đồ ngủ s3xy đó vô tủ lại, cô quay lại nói với anh với gương mặt không thể tươi hơn.
" Anh có thể cho tôi mượn tạm một cái áo được không?"
" Đồ mẹ chuẩn bị cho cô đâu!"
" Những thứ đó không phải size của tôi!"
" Trong tủ cứ lấy!"
" Cảm ơn anh nhiều lắm! ngày mai tôi sẽ giặc trả lại cho anh!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện