7.

Thành...... Thành hôn? Ai với ai cơ? Tôi với Nghiêm Thù Lân á? Chắc không phải nói đùa đấy chứ?

Tôi mờ mịt mở mắt ra, đột nhiên phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Thù Lân chỉ cách tôi một nắm tay. Nhìn gần như vậy càng đáng sợ hơn, tôi vội vã quay mặt qua chỗ khác, nghĩ thầm không thể đối mặt không thể đối mặt, nếu không nhất định sẽ bị hắn nhìn ra tôi đang chột dạ.

"Nghiêm trang chủ, ta thật sự không phải chủ nhân cái khóa đâu." Tôi ổn định lại hơi thở, thử rút tay ra lần nữa nhưng hắn nắm quá chặt nên tạm thời tôi đành giữ nguyên tư thế cầu nguyện kỳ quái này để làm hắn vui lòng, "Trang chủ vừa tuấn tú vừa giàu có như thế, ai lại không muốn thành hôn với ngài chứ? Nếu ta có được hôn ước này nhất định sẽ làm trang chủ phu nhân ngay."

Doãn Hoàn Từ, mi đúng là thông minh tuyệt đỉnh mà! Sao có thể nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ vậy chứ!

Tôi bình tĩnh lại, cảm thấy mình diễn quá đạt, nói xong còn nở một nụ cười nịnh nọt với Nghiêm Thù Lân.

Tay kia của Nghiêm Thù Lân nắm cằm tôi, hắn hỏi: "Vậy khóa kia ở đâu ra?"

"Ta, ta nhặt trong miếu hoang." Bị đôi mắt đen nhánh như thú dữ của hắn nhìn chằm chằm, đầu và miệng tôi phối hợp ăn ý chưa từng có, "Ta đợi ở đó hai ngày nhưng không thấy ai tới lấy, nghĩ thầm chắc là đồ người ta không cần nên tò mò mở ra xem."



Vì muốn sống lâu hơn nên tôi không thể để hắn biết sự tồn tại của thụ chính quá sớm.

Trong truyện nói thế lực Nghiêm gia trải rộng khắp giang hồ, nếu tôi nói nhặt được ở quán trọ hoặc những chỗ đông người khác, nhất định hắn sẽ bảo tai mắt của mình đi nghe ngóng, nếu vậy sẽ cực kỳ bất lợi cho tôi.

Nghe tôi bịa một đoạn dài như thế, vẻ mặt Nghiêm Thù Lân chẳng chút thay đổi, cũng không nhìn ra hắn có tin hay không.

"Tê chân không?" Hắn chợt hỏi tôi.

Nãy giờ ngồi xổm làm chân tôi quả thật hơi tê.

Sau khi Nghiêm Thù Lân buông tay, tôi xoa cổ tay mình đứng lên, chưa kịp đứng vững thì cánh tay đột nhiên bị hắn kéo một cái, suýt nữa thì ngã lên người hắn.

Tôi nín thở, nhếch miệng nhìn tay mình đặt trên ngực hắn.

Nghiêm Thù Lân: "......"

Đầu óc tôi co lại, cười ha ha rồi thuận thế vỗ cơ ngực hắn mấy lần: "Trang chủ, dáng ngươi đẹp thật đấy, nhìn là biết cao thủ tinh thông võ học rồi!"

Tôi hết sờ trán rồi lại sờ ngực hắn, chắc không bị hắn xem như kẻ háo sắc đấy chứ! Có trời đất chứng giám, tôi thật sự chẳng có ý đồ gì với hắn cả!

Tôi thấp thỏm thu tay về, sau đó lại nghe Nghiêm Thù Lân hỏi: "Trước kia ngươi ở đâu?"

Tôi nhớ lại ký ức tiếp thu từ nguyên chủ, "Doãn Hoàn Từ" là kẻ lừa bịp giang hồ thích ăn uống vui chơi, không có chỗ ở cố định, lừa được bao nhiêu tiền đều xài hết, trên người chẳng để dành được đồng nào. Đây hoàn toàn không phải điều tốt, hắn lừa tiền xong sẽ lang thang đến chỗ khác, ăn nhờ ở đậu khắp nơi, lúc không có tiền thì vác một cái chiếu rơm vào hẻm nhỏ tìm chỗ ngủ, sống rất tùy tiện.

"Ta không có chỗ ở." Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy không thể nói cho Nghiêm Thù Lân biết công việc của mình là lừa đảo nên đành phải mỹ hóa một chút, "Ta làm nhiều việc vặt lắm, có được ít tiền thì lại chạy lung tung, ngắm sông ngắm núi...... Cái khóa này ta nhặt được trong lúc lang thang, ta muốn đến xem sơn trang trong truyền thuyết nên lấy nó làm cái cớ để vào thôi."



Trời ạ! Tôi đúng là thiên tài mà!

Nói xong tôi lại thầm ca tụng mình, miệng bịa chuyện trơn tru như thế, chẳng lẽ tôi cũng có năng khiếu làm kẻ lừa đảo giang hồ sao?

"Doãn Hoàn Từ, đa tạ ngươi đưa vật này tới đây." Nghiêm Thù Lân nhìn tôi chằm chằm, có vẻ tin lời tôi nói, "Ngươi có thể ở lại sơn trang một thời gian rồi nghĩ xem muốn thù lao gì, Nghiêm gia sẽ không bạc đãi ân nhân đâu."

Đúng nhỉ, không bạc đãi ân nhân, cũng không tha cho kẻ thù.

Lần này có thể qua cửa nhưng lần sau thì khó nói lắm. Tôi không thể tham lam được, xua tay bảo hắn tôi không cần thù lao, được vào sơn trang này ăn bữa cơm đã là vinh hạnh của tôi rồi.

"Ngươi bôn ba mấy ngày," Nghiêm Thù Lân nói, "Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi. Người hầu trong trang sẽ dẫn ngươi tắm rửa thay đồ, ngươi đi theo bọn họ đi, cần gì cứ nói với bọn họ."

8.

Nghiêm Thù Lân đúng là người tốt mà.

Tôi nằm thư giãn trong thùng gỗ đựng nước ấm, nghĩ thầm chắc tại mình áp đặt thành kiến thôi, biết đâu hắn khác với Nghiêm Thù Lân trong truyện thì sao, tôi vốn không phải "Doãn Hoàn Từ", tính cách hắn có chút thay đổi cũng là bình thường.

Lúc tắm còn có người bưng dưa mật cho tôi, thật không thể tốt hơn được nữa, tôi híp mắt hưởng thụ, càng hiểu hơn tại sao nguyên chủ cam tâm tình nguyện ở lại hang cọp này.

Cược thắng chính là cơm no áo ấm, cược thua chính là đầu rơi xuống đất.

Màn trời chiếu đất mười năm và cẩm y ngọc thực hai tháng, "Doãn Hoàn Từ" chọn vế sau.

Có đáng không?

Tôi cũng không rõ nữa.

9.

Áo ngủ bằng tơ lụa sờ lên láng mịn, cảm giác hoàn toàn khác xa áo vải đay lúc đầu tôi mặc! Tôi đi sau lưng người hầu, ngửi tay áo thơm tho của mình, nghĩ thầm tắm xong thật sảng khoái, bước chân cũng nhẹ hơn nhiều.

Tôi bước vào cửa phòng ngủ, vừa quay đầu thì lập tức đối diện với Nghiêm Thù Lân ngồi bên trong.

Đệt.

Tôi vội vã lui ra, sau khi khép cửa lại thì hoảng sợ hỏi gã sai vặt dẫn mình tới: "Có phải đi nhầm rồi không? Đây là phòng ngủ của trang chủ các ngươi mà!"

Gã sai vặt gật đầu.

Tôi hỏi: "Chắc không phải hắn nói cho ta ngủ ở đây đấy chứ?"

Gã sai vặt gật đầu rồi nói: "Trang chủ phu nhân, ngài phải ngủ chung với trang chủ chứ ạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện