122.
Kiếp trước Nghiêm Thù Lân tổ chức lễ cưới theo ý muốn của mẫu thân, không ngờ có người Kim Lâm Các cải trang trà trộn vào, còn lừa gạt phu nhân mới cưới trộm thư mật của hắn.
Chính đạo hay viện những lý do chính đáng nên Doãn Hoàn Từ khó tránh khỏi bị thuyết phục. Huống chi phu thê bọn họ đồng sàng dị mộng, Doãn Hoàn Từ cảm thấy làm phu thê với hắn quá buồn tẻ nên cũng muốn nhân dịp này trốn ra khỏi trang.
Hắn cũng biết lúc đó mình đối xử tệ với Doãn Hoàn Từ, không biết nói lời dễ nghe, trên giường cũng thô bạo. Doãn Hoàn Từ làm với hắn một lần có khi hai ba ngày không xuống giường được, lần nào cũng rưng rưng nước mắt nói không bao giờ làm với hắn nữa, nhưng chẳng bao lâu sau đã tươi cười quấn lấy hắn, nói mới học được thuật phòng the trong truyện nên muốn thử với hắn một lần.
Doãn Hoàn Từ thua hắn mấy tuổi, khung xương nhỏ gầy, khuôn mặt thanh tú, là thiếu niên hơi giảo hoạt.
Hắn mắc bệnh đa nghi nặng, Doãn Hoàn Từ lại là kẻ lừa đảo giang hồ nên đương nhiên hắn không tin những lời ngon ngọt của đối phương, cố ý hung ác trên giường làm thiếu niên hay cười này kêu khóc dưới người hắn, vùng dậy bò xuống giường lại bị hắn kéo về đánh mông, cặp mông trắng nõn bị đánh sưng tấy, đánh đến khi Doãn Hoàn Từ không thể ngồi ghế mới dừng tay.
Ngày nào đó Doãn Hoàn Từ không giả vờ được nữa, biết đâu sẽ chủ động chạy tới đòi ly hôn với hắn.
Hắn không phải người tốt, cũng chẳng phải phu quân tốt.
Hắn không ghét ân ái với Doãn Hoàn Từ, nhưng hắn đã quen đối xử lạnh lùng với mọi người nên chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với phu nhân.
Doãn Hoàn Từ sợ hắn, từ bỏ hắn.
Hắn biết rõ Doãn Hoàn Từ là nội ứng của chính đạo nhưng vẫn ngầm cho thiếu niên leo lên giường mình.
"Trang chủ thật lợi hại......" Doãn Hoàn Từ thở hổn hển, sau gáy rịn mồ hôi lạnh, khó chịu đến nỗi răng va nhau lập cập, nước mắt tí tách rơi xuống mà vẫn cố tỏ ra sảng khoái, "Lớn quá, nuốt vào thật khó...... Trang chủ, ưm, phu quân......"
Nghe tiếng "phu quân" kia, Nghiêm Thù Lân lại banh chân thiếu niên ra rồi ép đối phương vặn eo nhanh hơn, mọi nếp gấp phía dưới căng ra hết cỡ.
Quả nhiên Doãn Hoàn Từ yếu hơn hắn, hắn chỉ mới bắn một lần mà Doãn Hoàn Từ đã bị thao hôn mê, hai mắt trắng dã, dưới thân ướt đẫm, đệm giường dính đầy chất lỏng tanh nhờn.
Sau khi tỉnh lại, thiếu niên quyết không chịu ngồi nhún trên hông hắn nữa. Trong giây phút âu yếm ngắn ngủi, Doãn Hoàn Từ co ro nằm cạnh hắn, khóc thút thít một lát rồi nói với hắn: "Ngươi hung dữ quá, chỉ có đồ ham tiền xui xẻo như ta mới chịu làm phu nhân đoản mệnh của ngươi thôi."
Hắn muốn vuốt ve hai gò má ướt đẫm nước mắt của Doãn Hoàn Từ nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi còn gì không vừa lòng nữa?"
"Ta cũng chẳng mong ngươi yêu chiều ta." Doãn Hoàn Từ không dám nằm sát người hắn, chỉ âm thầm rơi lệ rồi lẩm bẩm, "Ngươi chỉ cho ta một danh hiệu phu nhân...... Đồ ăn trong trang nhạt thếch, ngay cả một đĩa bánh ngọt cho ta đỡ thèm cũng không có. Hoa cỏ tươi đẹp trong sân đều chết hết, ngắm một mình thì có ích gì."
Nghiêm Thù Lân nhíu mày nói: "Ngày mai bảo người xuống núi mua bánh ngọt là được rồi."
Doãn Hoàn Từ mừng rỡ ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy có thể nuôi mèo trong trang được không? Có mèo ta sẽ không thấy chán nữa."
Đúng là được voi đòi tiên. Hắn nghĩ.
Trong trang có rất nhiều cơ quan, đâu thể để mèo chạy tới chạy lui được. Nghiêm Thù Lân suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: "Không được."
Doãn Hoàn Từ bĩu môi rồi quấn chăn quay mặt vào tường.
Hắn nghe Doãn Hoàn Từ lầm bầm nói xấu mình: "Làm phu nhân Nghiêm gia chán thật, mèo cũng không cho nuôi, chỉ có mỗi trang chủ xấu tính ngày nào cũng hung dữ......"
Nghiêm Thù Lân im lặng nghĩ: Ta đối tốt với ngươi thì ngươi sẽ cam tâm ở trong trang, không cấu kết với người ngoài nữa chứ?
Kiếp trước Nghiêm Thù Lân tổ chức lễ cưới theo ý muốn của mẫu thân, không ngờ có người Kim Lâm Các cải trang trà trộn vào, còn lừa gạt phu nhân mới cưới trộm thư mật của hắn.
Chính đạo hay viện những lý do chính đáng nên Doãn Hoàn Từ khó tránh khỏi bị thuyết phục. Huống chi phu thê bọn họ đồng sàng dị mộng, Doãn Hoàn Từ cảm thấy làm phu thê với hắn quá buồn tẻ nên cũng muốn nhân dịp này trốn ra khỏi trang.
Hắn cũng biết lúc đó mình đối xử tệ với Doãn Hoàn Từ, không biết nói lời dễ nghe, trên giường cũng thô bạo. Doãn Hoàn Từ làm với hắn một lần có khi hai ba ngày không xuống giường được, lần nào cũng rưng rưng nước mắt nói không bao giờ làm với hắn nữa, nhưng chẳng bao lâu sau đã tươi cười quấn lấy hắn, nói mới học được thuật phòng the trong truyện nên muốn thử với hắn một lần.
Doãn Hoàn Từ thua hắn mấy tuổi, khung xương nhỏ gầy, khuôn mặt thanh tú, là thiếu niên hơi giảo hoạt.
Hắn mắc bệnh đa nghi nặng, Doãn Hoàn Từ lại là kẻ lừa đảo giang hồ nên đương nhiên hắn không tin những lời ngon ngọt của đối phương, cố ý hung ác trên giường làm thiếu niên hay cười này kêu khóc dưới người hắn, vùng dậy bò xuống giường lại bị hắn kéo về đánh mông, cặp mông trắng nõn bị đánh sưng tấy, đánh đến khi Doãn Hoàn Từ không thể ngồi ghế mới dừng tay.
Ngày nào đó Doãn Hoàn Từ không giả vờ được nữa, biết đâu sẽ chủ động chạy tới đòi ly hôn với hắn.
Hắn không phải người tốt, cũng chẳng phải phu quân tốt.
Hắn không ghét ân ái với Doãn Hoàn Từ, nhưng hắn đã quen đối xử lạnh lùng với mọi người nên chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với phu nhân.
Doãn Hoàn Từ sợ hắn, từ bỏ hắn.
Hắn biết rõ Doãn Hoàn Từ là nội ứng của chính đạo nhưng vẫn ngầm cho thiếu niên leo lên giường mình.
"Trang chủ thật lợi hại......" Doãn Hoàn Từ thở hổn hển, sau gáy rịn mồ hôi lạnh, khó chịu đến nỗi răng va nhau lập cập, nước mắt tí tách rơi xuống mà vẫn cố tỏ ra sảng khoái, "Lớn quá, nuốt vào thật khó...... Trang chủ, ưm, phu quân......"
Nghe tiếng "phu quân" kia, Nghiêm Thù Lân lại banh chân thiếu niên ra rồi ép đối phương vặn eo nhanh hơn, mọi nếp gấp phía dưới căng ra hết cỡ.
Quả nhiên Doãn Hoàn Từ yếu hơn hắn, hắn chỉ mới bắn một lần mà Doãn Hoàn Từ đã bị thao hôn mê, hai mắt trắng dã, dưới thân ướt đẫm, đệm giường dính đầy chất lỏng tanh nhờn.
Sau khi tỉnh lại, thiếu niên quyết không chịu ngồi nhún trên hông hắn nữa. Trong giây phút âu yếm ngắn ngủi, Doãn Hoàn Từ co ro nằm cạnh hắn, khóc thút thít một lát rồi nói với hắn: "Ngươi hung dữ quá, chỉ có đồ ham tiền xui xẻo như ta mới chịu làm phu nhân đoản mệnh của ngươi thôi."
Hắn muốn vuốt ve hai gò má ướt đẫm nước mắt của Doãn Hoàn Từ nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi còn gì không vừa lòng nữa?"
"Ta cũng chẳng mong ngươi yêu chiều ta." Doãn Hoàn Từ không dám nằm sát người hắn, chỉ âm thầm rơi lệ rồi lẩm bẩm, "Ngươi chỉ cho ta một danh hiệu phu nhân...... Đồ ăn trong trang nhạt thếch, ngay cả một đĩa bánh ngọt cho ta đỡ thèm cũng không có. Hoa cỏ tươi đẹp trong sân đều chết hết, ngắm một mình thì có ích gì."
Nghiêm Thù Lân nhíu mày nói: "Ngày mai bảo người xuống núi mua bánh ngọt là được rồi."
Doãn Hoàn Từ mừng rỡ ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy có thể nuôi mèo trong trang được không? Có mèo ta sẽ không thấy chán nữa."
Đúng là được voi đòi tiên. Hắn nghĩ.
Trong trang có rất nhiều cơ quan, đâu thể để mèo chạy tới chạy lui được. Nghiêm Thù Lân suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: "Không được."
Doãn Hoàn Từ bĩu môi rồi quấn chăn quay mặt vào tường.
Hắn nghe Doãn Hoàn Từ lầm bầm nói xấu mình: "Làm phu nhân Nghiêm gia chán thật, mèo cũng không cho nuôi, chỉ có mỗi trang chủ xấu tính ngày nào cũng hung dữ......"
Nghiêm Thù Lân im lặng nghĩ: Ta đối tốt với ngươi thì ngươi sẽ cam tâm ở trong trang, không cấu kết với người ngoài nữa chứ?
Danh sách chương