Vì chính miệng tôi nói nên đành phải cắn răng mà làm.
Tôi cứ tưởng mình là vai phụ tuyến mười tám trong truyện này, ai ngờ hai nhân vật chính đều thích mình...... À không, không phải tôi, bọn họ chỉ muốn tìm cái bóng "Doãn Hoàn Từ" trên người tôi mà thôi.
Ngồi chung một chỗ với hai nhân vật một chính một tà, còn đang nắm "thóp" bọn họ, quả thực cứ như đang mơ vậy. Tôi vừa nghĩ vừa thấp thỏm nắm chặt gậy th*t nhô lên dưới người bọn họ, cố gắng hầu hạ bọn họ sảng khoái.
Rất khó cân bằng hai bên, tôi nơm nớp lo sợ tuốt bên này mấy lần, bên kia cũng tuốt mấy lần, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy tôi bên trọng bên khinh.
Tuốt nửa chừng, Nghiêm Thù Lân nâng cằm tôi lên rồi ngậm chặt môi dưới của tôi, đầu lưỡi nóng ướt luồn vào miệng tôi.
Chẳng biết dây lưng bị cởi ra từ lúc nào, áo tuột xuống để lộ quá nửa ngực tôi. Khương Nhược Châu hôn lên bả vai tôi, lấy dây cỏ buộc lại mái tóc dài rối tung của tôi rồi thè lưỡi liếm cổ tôi.
Bọn họ ngồi càng lúc càng gần, sức nóng trên người như đốt cháy tôi, tay luồn vào dưới áo, lòng bàn tay sần sùi thô ráp cọ xát ngực và bẹn đùi tôi.
Tôi lại ngửi thấy mùi tanh kia, tay dần mất đi sức lực.
149.
Nghiêm Thù Lân muốn giết Khương Nhược Châu không chỉ một lần.
Nhưng muốn giết cũng không thể giết trước mặt Doãn Hoàn Từ.
Kiếp trước Doãn Hoàn Từ cầu xin cho Khương Nhược Châu nhưng hắn không nghe, Doãn Hoàn Từ cứ tưởng Khương Nhược Châu đã chết trong ngục nên khóc mấy ngày, vừa bị hắn chạm vào thì toàn thân run rẩy.
Về sau biết Khương Nhược Châu còn sống, Doãn Hoàn Từ mới chịu thân mật với hắn.
Dù hắn không ra tay thì cũng sẽ có người khác hại Khương Nhược Châu.
Khương Nhược Châu làm rất nhiều việc tốt trừ hại cho dân, nhưng đồng thời cũng có không ít kẻ thù. Y đối phó với Nghiêm trang vì chính nghĩa, còn đồng bọn Kim Lâm Các của y chỉ muốn kiếm chác, lợi dụng y xong thì mặc kệ y sống chết ra sao.
Cha mẹ bọn họ là bạn cũ, nhưng Nghiêm Thù Lân không có thiện cảm với Khương Nhược Châu.
Kiếp trước hắn rời khỏi trang xử lý công việc, sau khi cưới dịch dung ra ngoài một chuyến, trên đường làm quen với Khương Nhược Châu. Khương Nhược Châu quả thực có tài có sắc nhưng quan niệm sống quá ngây thơ, hở chút lại đòi xen vào chuyện người khác dưới mỹ danh "hành hiệp trượng nghĩa".
Mời Khương Nhược Châu đến sơn trang là vì mẫu thân quá cố. Bất luận thế nào chủ nhân khóa định tình cũng là Khương Nhược Châu nên phải kết thúc chuyện này.
Hắn không ngờ Khương Nhược Châu quản cả chuyện nhà mình, còn bắt phu nhân mình đi.
150.
Doãn Hoàn Từ cúi thấp đầu, nghiêm túc vuốt ve vật dưới người bọn họ, chắc vì mỏi tay nên động tác bắt đầu chậm hẳn đi.
Nghiêm Thù Lân nhìn hình dáng mơ hồ của thiếu niên trong bóng đêm, nhớ lại đối phương đỏ mặt nằm dưới người hắn khóc nức nở, bị hắn đâm nhịn không được bò tới trước, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn.
Nếu không có Khương Nhược Châu ở đây thì hắn đã sớm đè tiểu phu nhân dưới người mình rồi nắm lấy bờ mông tròn trịa mềm mại dưới quần đối phương, đút dương v*t thô nóng vào lỗ nhỏ ướt mềm kia.
Kiếp trước hắn mắc bệnh điên, mỗi khi tức giận sẽ mất khống chế làm ra những việc sau này khiến mình hối hận. Trùng sinh trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, hắn tốn biết bao sức lực chiến đấu với mình ở kiếp này, rốt cuộc chiếm đoạt hồn phách đối phương, chiếm lấy thân thể này trước khi gặp Doãn Hoàn Từ rồi sửa lại sơn trang theo ý muốn của y.
Lúc mặc áo cưới Doãn Hoàn Từ vui vẻ thế cơ mà, sao có thể không có chút tình ý nào với hắn chứ? Hắn không muốn tin lời Khương Nhược Châu, nhưng trong lòng hiểu rõ Doãn Hoàn Từ chỉ muốn có nơi nương tựa, không phải hắn mà là người khác cũng được.
Nghiêm Thù Lân không muốn làm thiếu niên sợ mình nữa nên ra sức kiềm chế bản tính hung hãn, giấu đi răng nanh và móng vuốt, giả làm một chú mèo ngoan hiền đáng yêu.
Chỉ cần Doãn Hoàn Từ cười với hắn lần nữa, ở cạnh hắn huyên thuyên lần nữa...... Chỉ vậy là đủ rồi, hắn chẳng cầu mong gì khác cả.
Tôi cứ tưởng mình là vai phụ tuyến mười tám trong truyện này, ai ngờ hai nhân vật chính đều thích mình...... À không, không phải tôi, bọn họ chỉ muốn tìm cái bóng "Doãn Hoàn Từ" trên người tôi mà thôi.
Ngồi chung một chỗ với hai nhân vật một chính một tà, còn đang nắm "thóp" bọn họ, quả thực cứ như đang mơ vậy. Tôi vừa nghĩ vừa thấp thỏm nắm chặt gậy th*t nhô lên dưới người bọn họ, cố gắng hầu hạ bọn họ sảng khoái.
Rất khó cân bằng hai bên, tôi nơm nớp lo sợ tuốt bên này mấy lần, bên kia cũng tuốt mấy lần, nếu không bọn họ sẽ cảm thấy tôi bên trọng bên khinh.
Tuốt nửa chừng, Nghiêm Thù Lân nâng cằm tôi lên rồi ngậm chặt môi dưới của tôi, đầu lưỡi nóng ướt luồn vào miệng tôi.
Chẳng biết dây lưng bị cởi ra từ lúc nào, áo tuột xuống để lộ quá nửa ngực tôi. Khương Nhược Châu hôn lên bả vai tôi, lấy dây cỏ buộc lại mái tóc dài rối tung của tôi rồi thè lưỡi liếm cổ tôi.
Bọn họ ngồi càng lúc càng gần, sức nóng trên người như đốt cháy tôi, tay luồn vào dưới áo, lòng bàn tay sần sùi thô ráp cọ xát ngực và bẹn đùi tôi.
Tôi lại ngửi thấy mùi tanh kia, tay dần mất đi sức lực.
149.
Nghiêm Thù Lân muốn giết Khương Nhược Châu không chỉ một lần.
Nhưng muốn giết cũng không thể giết trước mặt Doãn Hoàn Từ.
Kiếp trước Doãn Hoàn Từ cầu xin cho Khương Nhược Châu nhưng hắn không nghe, Doãn Hoàn Từ cứ tưởng Khương Nhược Châu đã chết trong ngục nên khóc mấy ngày, vừa bị hắn chạm vào thì toàn thân run rẩy.
Về sau biết Khương Nhược Châu còn sống, Doãn Hoàn Từ mới chịu thân mật với hắn.
Dù hắn không ra tay thì cũng sẽ có người khác hại Khương Nhược Châu.
Khương Nhược Châu làm rất nhiều việc tốt trừ hại cho dân, nhưng đồng thời cũng có không ít kẻ thù. Y đối phó với Nghiêm trang vì chính nghĩa, còn đồng bọn Kim Lâm Các của y chỉ muốn kiếm chác, lợi dụng y xong thì mặc kệ y sống chết ra sao.
Cha mẹ bọn họ là bạn cũ, nhưng Nghiêm Thù Lân không có thiện cảm với Khương Nhược Châu.
Kiếp trước hắn rời khỏi trang xử lý công việc, sau khi cưới dịch dung ra ngoài một chuyến, trên đường làm quen với Khương Nhược Châu. Khương Nhược Châu quả thực có tài có sắc nhưng quan niệm sống quá ngây thơ, hở chút lại đòi xen vào chuyện người khác dưới mỹ danh "hành hiệp trượng nghĩa".
Mời Khương Nhược Châu đến sơn trang là vì mẫu thân quá cố. Bất luận thế nào chủ nhân khóa định tình cũng là Khương Nhược Châu nên phải kết thúc chuyện này.
Hắn không ngờ Khương Nhược Châu quản cả chuyện nhà mình, còn bắt phu nhân mình đi.
150.
Doãn Hoàn Từ cúi thấp đầu, nghiêm túc vuốt ve vật dưới người bọn họ, chắc vì mỏi tay nên động tác bắt đầu chậm hẳn đi.
Nghiêm Thù Lân nhìn hình dáng mơ hồ của thiếu niên trong bóng đêm, nhớ lại đối phương đỏ mặt nằm dưới người hắn khóc nức nở, bị hắn đâm nhịn không được bò tới trước, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn.
Nếu không có Khương Nhược Châu ở đây thì hắn đã sớm đè tiểu phu nhân dưới người mình rồi nắm lấy bờ mông tròn trịa mềm mại dưới quần đối phương, đút dương v*t thô nóng vào lỗ nhỏ ướt mềm kia.
Kiếp trước hắn mắc bệnh điên, mỗi khi tức giận sẽ mất khống chế làm ra những việc sau này khiến mình hối hận. Trùng sinh trở lại khi mọi chuyện chưa xảy ra, hắn tốn biết bao sức lực chiến đấu với mình ở kiếp này, rốt cuộc chiếm đoạt hồn phách đối phương, chiếm lấy thân thể này trước khi gặp Doãn Hoàn Từ rồi sửa lại sơn trang theo ý muốn của y.
Lúc mặc áo cưới Doãn Hoàn Từ vui vẻ thế cơ mà, sao có thể không có chút tình ý nào với hắn chứ? Hắn không muốn tin lời Khương Nhược Châu, nhưng trong lòng hiểu rõ Doãn Hoàn Từ chỉ muốn có nơi nương tựa, không phải hắn mà là người khác cũng được.
Nghiêm Thù Lân không muốn làm thiếu niên sợ mình nữa nên ra sức kiềm chế bản tính hung hãn, giấu đi răng nanh và móng vuốt, giả làm một chú mèo ngoan hiền đáng yêu.
Chỉ cần Doãn Hoàn Từ cười với hắn lần nữa, ở cạnh hắn huyên thuyên lần nữa...... Chỉ vậy là đủ rồi, hắn chẳng cầu mong gì khác cả.
Danh sách chương