154.
Hắn không cam tâm, thấy dương v*t Nghiêm Thù Lân đâm thẳng vào lỗ nhỏ của Doãn Hoàn Từ thì nhất thời mất khống chế, nắm lấy cánh tay thiếu niên rồi nghiến răng nói: "Không được, ta gặp y trước mà......"
"Ngươi đừng tranh giành trước mặt Tiểu Doãn nữa." Còn chưa nói hết thì Khương Nhược Châu trẻ tuổi đã sốt ruột ngắt lời hắn, "Ngươi nắm chặt như vậy, Tiểu Doãn sẽ bị ngươi siết đau đấy."
Hắn chết trước Nghiêm Thù Lân nhưng kiếp này lại đến muộn hơn đối phương một bước, thiên đạo luân hồi rõ là vô lý mà.
Đáng hận, đáng hận! Nếu hắn đến sớm thì đã có thể chiếm đoạt hồn phách chưa thành hình của Khương Nhược Châu và ngăn cản Doãn Hoàn Từ vào Nghiêm trang.
Nghe người trong lòng rên rỉ dưới thân người khác, hắn tâm phiền ý loạn nhưng biết bản thân mình ở kiếp này nói không sai. Giờ chuyện gì Doãn Hoàn Từ cũng không nhớ, nếu hắn còn tùy tiện ra tay như lần trước chắc chắn sẽ làm đối phương tránh xa mình.
Đã đến nước này đành phải thỏa hiệp tạm thời, về sau lại tìm cơ hội đem Doãn Hoàn Từ đi.
Hắn dằn xuống nỗi phẫn uất trong lòng rồi từ từ buông tay ra, đỡ lấy bả vai run rẩy của Doãn Hoàn Từ, tay phải trượt xuống eo đối phương gần xương cụt, ấm giọng trấn an: "Tiểu Doãn, banh chân rộng một chút, thả lỏng người đi, sẽ dễ chịu ngay thôi......"
155.
Nghiêm Thù Lân ngậm môi Doãn Hoàn Từ, hai tay nắm lấy cặp mông trắng nõn mịn màng của thiếu niên, ôm người vào lòng đưa đẩy lên xuống. Lỗ hậu Doãn Hoàn Từ có bôi thuốc mỡ nên dương v*t cắm vào đâm rút mấy lần đã chảy ra không ít nước dâm, dễ hơn lần đầu rất nhiều.
Hắn không muốn để Khương Nhược Châu hôn Doãn Hoàn Từ nên bắt Hoàn Từ đổi hướng.
"Ưm, trang chủ...... Ưm, chậm một chút............" Dù hắn đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn làm Doãn Hoàn Từ khóc. Cũng may Hoàn Từ không giãy giụa mà chỉ kêu vài tiếng rồi chủ động ôm lưng hắn, vặn eo theo động tác của hắn, lỗ nhỏ từ từ nuốt dương v*t thô to vào trong.
Khi Doãn Hoàn Từ thở dốc, hắn thuận thế đè lưỡi vào răng hàm đối phương rồi chậm rãi liếm hết mọi ngóc ngách trong miệng Doãn Hoàn Từ, cuốn nước bọt y không kịp nuốt vào miệng mình.
Những thị nữ trong trang đều làm bằng gỗ nên hắn mới yên tâm để các nàng nhìn Hoàn Từ động tình. Hắn không nói cho Doãn Hoàn Từ biết vì cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của phu nhân rất đáng yêu.
Đây vốn là thời điểm lý tưởng để hắn và phu nhân âu yếm nhưng lại có tên Khương mặt chim ở cạnh lải nhải. Hắn đã có ý giết người từ lâu nhưng không muốn làm Hoàn Từ chán ghét nên đành phải dằn xuống, không thèm để ý Khương Nhược Châu nữa.
156.
Kiếp trước Nghiêm Thù Lân tưởng Doãn Hoàn Từ thường xuyên la cà ở hoa lâu kỹ viện nên mới không biết xấu hổ dụ dỗ hắn, cử chỉ phóng đãng, chắc đã từng quyến rũ không ít người.
Hắn cưới vợ theo ý muốn của mẫu thân nên chẳng có yêu cầu gì về phu nhân, nhưng Doãn Hoàn Từ leo giường thuần thục như vậy khiến trong lòng hắn rất khó chịu.
Sau này hắn mới phát hiện Doãn Hoàn Từ chẳng giàu kinh nghiệm hơn mình bao nhiêu, đêm đầu tiên không chuẩn bị kỹ càng nên bị đau khóc ầm lên. Sau khi hai người thân thiết hơn, Doãn Hoàn Từ mới phàn nàn với hắn, nói đêm động phòng còn đau hơn bị tra tấn, nằm ròng rã ba ngày mới khỏe lại.
Nếu người khác làm phu nhân hắn nhất định sẽ bị kỹ thuật kém cỏi của hắn dọa chạy mất.
"Nghiêm trang chủ, ngươi sẽ sửa chứ?" Doãn Hoàn Từ trên xe lăn tì khuỷu tay lên lan can, nhìn hắn rồi lại quay đầu nhìn hoa sắp tàn trong sân, lầm bầm nói, "Thôi thôi, với tính tình ngang bướng này của ngươi có nói ngươi cũng chẳng sửa đâu."
156.
Sẽ sửa. Hắn sẽ sửa mà.
Hắn sẽ cười nhiều hơn, sẽ ôm phu nhân vào lòng dỗ dành, nuôi thêm mấy con mèo để sơn trang quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hơn.
Hắn không cam tâm, thấy dương v*t Nghiêm Thù Lân đâm thẳng vào lỗ nhỏ của Doãn Hoàn Từ thì nhất thời mất khống chế, nắm lấy cánh tay thiếu niên rồi nghiến răng nói: "Không được, ta gặp y trước mà......"
"Ngươi đừng tranh giành trước mặt Tiểu Doãn nữa." Còn chưa nói hết thì Khương Nhược Châu trẻ tuổi đã sốt ruột ngắt lời hắn, "Ngươi nắm chặt như vậy, Tiểu Doãn sẽ bị ngươi siết đau đấy."
Hắn chết trước Nghiêm Thù Lân nhưng kiếp này lại đến muộn hơn đối phương một bước, thiên đạo luân hồi rõ là vô lý mà.
Đáng hận, đáng hận! Nếu hắn đến sớm thì đã có thể chiếm đoạt hồn phách chưa thành hình của Khương Nhược Châu và ngăn cản Doãn Hoàn Từ vào Nghiêm trang.
Nghe người trong lòng rên rỉ dưới thân người khác, hắn tâm phiền ý loạn nhưng biết bản thân mình ở kiếp này nói không sai. Giờ chuyện gì Doãn Hoàn Từ cũng không nhớ, nếu hắn còn tùy tiện ra tay như lần trước chắc chắn sẽ làm đối phương tránh xa mình.
Đã đến nước này đành phải thỏa hiệp tạm thời, về sau lại tìm cơ hội đem Doãn Hoàn Từ đi.
Hắn dằn xuống nỗi phẫn uất trong lòng rồi từ từ buông tay ra, đỡ lấy bả vai run rẩy của Doãn Hoàn Từ, tay phải trượt xuống eo đối phương gần xương cụt, ấm giọng trấn an: "Tiểu Doãn, banh chân rộng một chút, thả lỏng người đi, sẽ dễ chịu ngay thôi......"
155.
Nghiêm Thù Lân ngậm môi Doãn Hoàn Từ, hai tay nắm lấy cặp mông trắng nõn mịn màng của thiếu niên, ôm người vào lòng đưa đẩy lên xuống. Lỗ hậu Doãn Hoàn Từ có bôi thuốc mỡ nên dương v*t cắm vào đâm rút mấy lần đã chảy ra không ít nước dâm, dễ hơn lần đầu rất nhiều.
Hắn không muốn để Khương Nhược Châu hôn Doãn Hoàn Từ nên bắt Hoàn Từ đổi hướng.
"Ưm, trang chủ...... Ưm, chậm một chút............" Dù hắn đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn làm Doãn Hoàn Từ khóc. Cũng may Hoàn Từ không giãy giụa mà chỉ kêu vài tiếng rồi chủ động ôm lưng hắn, vặn eo theo động tác của hắn, lỗ nhỏ từ từ nuốt dương v*t thô to vào trong.
Khi Doãn Hoàn Từ thở dốc, hắn thuận thế đè lưỡi vào răng hàm đối phương rồi chậm rãi liếm hết mọi ngóc ngách trong miệng Doãn Hoàn Từ, cuốn nước bọt y không kịp nuốt vào miệng mình.
Những thị nữ trong trang đều làm bằng gỗ nên hắn mới yên tâm để các nàng nhìn Hoàn Từ động tình. Hắn không nói cho Doãn Hoàn Từ biết vì cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của phu nhân rất đáng yêu.
Đây vốn là thời điểm lý tưởng để hắn và phu nhân âu yếm nhưng lại có tên Khương mặt chim ở cạnh lải nhải. Hắn đã có ý giết người từ lâu nhưng không muốn làm Hoàn Từ chán ghét nên đành phải dằn xuống, không thèm để ý Khương Nhược Châu nữa.
156.
Kiếp trước Nghiêm Thù Lân tưởng Doãn Hoàn Từ thường xuyên la cà ở hoa lâu kỹ viện nên mới không biết xấu hổ dụ dỗ hắn, cử chỉ phóng đãng, chắc đã từng quyến rũ không ít người.
Hắn cưới vợ theo ý muốn của mẫu thân nên chẳng có yêu cầu gì về phu nhân, nhưng Doãn Hoàn Từ leo giường thuần thục như vậy khiến trong lòng hắn rất khó chịu.
Sau này hắn mới phát hiện Doãn Hoàn Từ chẳng giàu kinh nghiệm hơn mình bao nhiêu, đêm đầu tiên không chuẩn bị kỹ càng nên bị đau khóc ầm lên. Sau khi hai người thân thiết hơn, Doãn Hoàn Từ mới phàn nàn với hắn, nói đêm động phòng còn đau hơn bị tra tấn, nằm ròng rã ba ngày mới khỏe lại.
Nếu người khác làm phu nhân hắn nhất định sẽ bị kỹ thuật kém cỏi của hắn dọa chạy mất.
"Nghiêm trang chủ, ngươi sẽ sửa chứ?" Doãn Hoàn Từ trên xe lăn tì khuỷu tay lên lan can, nhìn hắn rồi lại quay đầu nhìn hoa sắp tàn trong sân, lầm bầm nói, "Thôi thôi, với tính tình ngang bướng này của ngươi có nói ngươi cũng chẳng sửa đâu."
156.
Sẽ sửa. Hắn sẽ sửa mà.
Hắn sẽ cười nhiều hơn, sẽ ôm phu nhân vào lòng dỗ dành, nuôi thêm mấy con mèo để sơn trang quạnh quẽ trở nên náo nhiệt hơn.
Danh sách chương