Sau khi Doãn Hoàn Từ chết, đầu hắn lại bắt đầu đau, tim cũng đau theo, thuốc gì cũng không chữa được, lúc rảnh chỉ biết uống rượu, uống đến khi say mèm mới có thể mơ màng ngủ một giấc.

Say hết ngày này sang ngày khác, lục phủ ngũ tạng đau buốt, rốt cuộc hắn cũng mơ thấy người vợ chết sớm của mình.

Sắc trời tươi đẹp, thiếu niên đứng trong ánh sáng, hình dáng mơ hồ như ảo ảnh do sương mù tạo thành, lại giống như một chú bướm trong suốt.

Trong mơ Doãn Hoàn Từ chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng đi tới cạnh hắn rồi cúi đầu nhìn hắn cười.

Nghiêm Thù Lân không dám chớp mắt, cũng không dám thở vì sợ ảo ảnh sẽ biến mất ngay tức khắc.

Hắn cầu xin Doãn Hoàn Từ ở lại với mình.

Thiếu niên ôm hắn vỗ lưng như dỗ trẻ con, gọi hắn là phu quân, nói không trách hắn mà sẽ ở bên hắn cả đời.

Mặt hai người kề sát nhau, Doãn Hoàn Từ sờ râu cằm hắn rồi cười hắn nhếch nhác.

Hắn ôm chặt y, lẩm bẩm nói đừng đi.

Biết rõ không giữ được nhưng vẫn muốn nói.

Đừng đi, đừng đi......

171.

Sau khi mẫu thân qua đời vì bệnh, Nghiêm Thù Lân không quay lại tế đàn nữa.

Hắn mời vu sư mình từng gặp hồi nhỏ đến hỏi: "Trên đời có thuật hoàn hồn không?"

Vu sư già đăm chiêu nhìn quẻ bói rồi vuốt râu lắc đầu, nói hồn người chết đã không còn ở đây, có ngàn vàng cũng không gọi về được.

"Năm xưa ngài nói mệnh ta cô sát, khắc người thân khắc thê tử, giờ mọi thứ đều ứng nghiệm." Nghiêm Thù Lân ngồi quỳ chân trong bóng tối mà ánh nến không chiếu tới, vẻ mặt ảm đạm, hắn cười khẽ, "Ta có lỗi gì mà vừa sinh ra đã bị trời vứt bỏ chứ?"



"Mặc dù lão phu không thể gọi hồn về," đôi mắt đục ngầu của vu sư nhìn hắn chằm chằm, khàn giọng nói, "Nhưng có thể giúp trang chủ cải mệnh."

Việc đã đến nước này, không chết tử tế đối với hắn lại là một sự giải thoát.

Nghiêm Thù Lân lạnh lùng nói: "Ta không cần cải mệnh."

Ánh nến lập lòe xung quanh, hắn đứng dậy rồi ngẩng đầu nhìn quan tài đặt cách đó không xa.

Khương Nhược Châu ôm xác Doãn Hoàn Từ nhảy xuống vực, Nghiêm Thù Lân tìm bảy ngày bảy đêm nhưng chẳng tìm được gì.

Trong quan tài không có thi hài mà chỉ để chiếc áo đỏ thiếu niên mặc lúc thành hôn và xác một con chim sẻ đã chết.

"Ngài đã bị trời vứt bỏ thì chi bằng chống lại ý trời đi." Vu sư giơ nến lên, loạng choạng đứng dậy rồi ho khan nói, "Tế xương thịt mình, trở lại lúc mọi chuyện mới bắt đầu."

172.

Nghiêm Thù Lân lấy máu tưới hoa, lấy thịt cho hổ ăn rồi moi ra trái tim còn đang đập cúng cho quỷ thần.

Từng đàn chim núi sà xuống thi thể hắn, rỉa thịt hắn cho đến khi chỉ còn xương trắng.

Sau khi xẻ thịt khoét tim, hắn vẫn còn thở.

Khi bị rỉa thịt, hắn vẫn cảm nhận được cơn đau âm ỉ.

Vu sư nói Hoàn Từ không có ký ức kiếp này, chỉ có hắn mới nhớ được tiền duyên.

Thiếu niên không biết chuyện gì có còn là phu nhân mà hắn nhớ thương nữa không? 173.

Chẳng biết Nghiêm Thù Lân gặp ác mộng gì mà sau khi ngủ cứ mãi run rẩy.

Tôi áp tay lên trán hắn, phát hiện hắn rịn đầy mồ hôi lạnh. Một lát sau, Nghiêm Thù Lân khóc.



Tối nay ta ngủ với hắn, còn Khương đại hiệp ngủ ở phòng bên cạnh.

Chẳng lẽ bị cảm sao? Không ngờ người luyện võ cường tráng như Nghiêm Thù Lân mà cũng bị cảm.

Khi tôi định đứng dậy rót nước ấm cho hắn, hắn chợt nắm lấy tay áo tôi rồi khẽ gọi tên tôi.

Nghiêm Thù Lân vừa mới khóc nên giọng mũi rất nặng: "Hoàn Từ, ta đau đầu quá."

Tôi không nhịn được cười, bình thường hắn dữ như cọp, thì ra lúc bị bệnh cũng sẽ làm nũng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

"Khó chịu lắm à? Để ta xoa cho ngươi," tôi xoa nhẹ huyệt thái dương của hắn rồi dỗ dành, "Lát nữa sẽ hết đau ngay."

Dỗ xong, lông mày nhíu chặt của Nghiêm Thù Lân rốt cuộc cũng giãn ra, nhưng nước mắt càng chảy nhiều hơn làm ướt tay áo tôi.

Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: "Còn đau không?"

Hắn ậm ừ một tiếng.

Tôi cố nghĩ ra cách khác để dỗ người, cuối cùng quyết định hôn Nghiêm Thù Lân một cái —— Trước kia tôi hôn hắn, nhìn hắn có vẻ rất vui.

Tôi hôn lên nước mắt của hắn, hôn lên mí mắt ướt sũng, hôn sống mũi cao vút, cuối cùng hôn đôi môi mỏng mím chặt rồi nói khẽ với hắn: "Ngủ ngon nhé."

Nghiêm Thù Lân đột nhiên ôm chặt tôi.

Hình như hắn vẫn đang rơi lệ, bởi vì tôi cảm nhận được vai mình ẩm ướt.

Hồi lâu sau hắn lại gọi tôi.

Tôi nói mình ở đây.

"Hoàn Từ, mạng ngươi là mạng tốt, là mạng quý giá nhất." Hắn dừng một lát rồi ôm tôi chặt hơn, sau đó nói tiếp, "Ngươi là phu nhân tốt số của ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện