Nghiêm trang dễ thủ khó công, trang chủ Nghiêm Thù Lân võ công cao cường, còn có rất nhiều ám vệ, nếu không có nội ứng thì người ngoài rất khó xâm nhập vào trang.
Kiếp trước hắn chủ quan, không biết người Kim Lâm Các trà trộn vào đám khách mời, còn để tên kia thấy thê tử mới cưới của mình.
Kim Lâm Các nhờ Doãn Hoàn Từ làm nội ứng để chúng phá hoại việc làm ăn của Nghiêm trang.
Doãn Hoàn Từ là kẻ lừa đảo nhưng lòng dạ kém xa lũ người kia, không hiểu những khúc mắc trong giang hồ.
Tên kia bảo y Nghiêm Thù Lân vui buồn thất thường, ở trong trang cả ngày phải nơm nớp lo sợ, nếu y làm việc cho bọn họ thì sau khi thành công sẽ được chia tiền đủ cho y sống sung túc nửa đời sau.
Doãn Hoàn Từ thật lòng muốn làm phu nhân của Nghiêm Thù Lân, nhưng Nghiêm Thù Lân luôn lạnh lùng với y, còn hay nạt nộ, nói sai một câu sẽ bị hắn bóp cổ.
Y nghĩ đối phương chỉ cưới mình theo ý mẫu thân chứ chẳng có chút tình cảm nào.
Thay vì ngày đêm sống chung với một người mắc bệnh điên, chi bằng y cầm tiền bỏ trốn, sớm rời xa sơn trang tràn ngập tử khí này.
Hôm chính phái tấn công lên núi, Doãn Hoàn Từ tắt cơ quan giùm bọn họ, còn trộm đi bí vật phong thuỷ che chở Nghiêm trang.
Y chỉ biết một phần cơ quan của Nghiêm trang, lúc chạy trốn con hổ Nghiêm Thù Lân nuôi thì sơ ý đạp hụt, hai bắp chân đều bị gai độc sắc nhọn đâm xuyên.
Doãn Hoàn Từ hét thảm một tiếng, đau đến suýt ngất, khó khăn lắm mới lê được hai chân máu me đầm đìa leo ra ngoài.
Độc xâm nhập vào thịt, chân y vừa đau vừa tê, không đứng dậy nổi mà chỉ có thể lết bằng đầu gối, mười ngón tay bấu vào đất, cố gắng lết tới trước.
Nước mắt y giàn giụa, tầm nhìn càng lúc càng mờ, quay đầu thấy con hổ kia từ từ đến gần thì trong lòng càng thêm sợ hãi.
Đau quá, đau quá, ai tới cứu y đi, trước kia y trộm khóa định tình gả vào Nghiêm trang để được sống sung sướng không lo ăn uống, giờ làm việc cho chính đạo cũng vì mục đích này.
Y muốn có một số tiền và một ngôi nhà, sau này không cần lang thang phiêu bạt nữa.
Y còn chưa được sống sung sướng ngày nào, y không muốn chết, không muốn rơi vào miệng cọp.
Trước khi ngất đi, Doãn Hoàn Từ nhìn thấy một đôi giày thêu hình mây bằng tơ bạc.
Chủ nhân đôi giày nhìn y chằm chằm từ trên cao, lưỡi đao lạnh buốt kề sát cổ y, y nhắm mắt lại, nghĩ thôi thì bị chém đầu vẫn tốt hơn bị hổ ăn thịt, chỉ đau một lần rồi thôi.
Nghiêm Thù Lân nổi giận muốn giết Doãn Hoàn Từ ngay tức khắc.
Tên lừa đảo này là cá mè một lứa với đám người kia, hứa hẹn với hắn, nói muốn hiểu nhau gần nhau, kết quả là phụ bạc hắn.
Hắn nghiến răng, tay cầm đao run lên, chợt nhớ tới thiếu niên áp mặt vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt cong cong nhìn hắn, nũng nịu nói: "Nghiêm trang chủ, chúng ta thành hôn rồi, ngươi nhìn ta nhiều hơn đi mà."
Cuối cùng hắn không hạ đao xuống.
Nghiêm Thù Lân xé rách ống quần Doãn Hoàn Từ rồi điểm huyệt mấy cái, không cho chất kịch độc lan lên trên.
Từ đầu gối trở xuống của thiếu niên đã gần hoại tử, bắp chân bị đâm xuyên sưng vù tím đen.
Hắn nhíu mày, vốn định trở về tìm thuốc giải độc, nhưng thoáng thấy bí vật rơi ra khỏi ngực áo Doãn Hoàn Từ thì nỗi oán hận và lửa giận lại xâm chiếm tâm trí, khi bình tĩnh lại thì hắn đã chặt đứt hai chân Doãn Hoàn Từ.
Nghiêm Thù Lân đắp thuốc qua loa lên vết chém đẫm máu của thiếu niên rồi bế y lên.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Doãn Hoàn Từ, nghĩ y không có chân thì sẽ không chạy được nữa, phải ở trong trang cả đời để hắn tra tấn, đây chính là cái giá phải trả cho việc phản bội hắn.
Kiếp trước hắn chủ quan, không biết người Kim Lâm Các trà trộn vào đám khách mời, còn để tên kia thấy thê tử mới cưới của mình.
Kim Lâm Các nhờ Doãn Hoàn Từ làm nội ứng để chúng phá hoại việc làm ăn của Nghiêm trang.
Doãn Hoàn Từ là kẻ lừa đảo nhưng lòng dạ kém xa lũ người kia, không hiểu những khúc mắc trong giang hồ.
Tên kia bảo y Nghiêm Thù Lân vui buồn thất thường, ở trong trang cả ngày phải nơm nớp lo sợ, nếu y làm việc cho bọn họ thì sau khi thành công sẽ được chia tiền đủ cho y sống sung túc nửa đời sau.
Doãn Hoàn Từ thật lòng muốn làm phu nhân của Nghiêm Thù Lân, nhưng Nghiêm Thù Lân luôn lạnh lùng với y, còn hay nạt nộ, nói sai một câu sẽ bị hắn bóp cổ.
Y nghĩ đối phương chỉ cưới mình theo ý mẫu thân chứ chẳng có chút tình cảm nào.
Thay vì ngày đêm sống chung với một người mắc bệnh điên, chi bằng y cầm tiền bỏ trốn, sớm rời xa sơn trang tràn ngập tử khí này.
Hôm chính phái tấn công lên núi, Doãn Hoàn Từ tắt cơ quan giùm bọn họ, còn trộm đi bí vật phong thuỷ che chở Nghiêm trang.
Y chỉ biết một phần cơ quan của Nghiêm trang, lúc chạy trốn con hổ Nghiêm Thù Lân nuôi thì sơ ý đạp hụt, hai bắp chân đều bị gai độc sắc nhọn đâm xuyên.
Doãn Hoàn Từ hét thảm một tiếng, đau đến suýt ngất, khó khăn lắm mới lê được hai chân máu me đầm đìa leo ra ngoài.
Độc xâm nhập vào thịt, chân y vừa đau vừa tê, không đứng dậy nổi mà chỉ có thể lết bằng đầu gối, mười ngón tay bấu vào đất, cố gắng lết tới trước.
Nước mắt y giàn giụa, tầm nhìn càng lúc càng mờ, quay đầu thấy con hổ kia từ từ đến gần thì trong lòng càng thêm sợ hãi.
Đau quá, đau quá, ai tới cứu y đi, trước kia y trộm khóa định tình gả vào Nghiêm trang để được sống sung sướng không lo ăn uống, giờ làm việc cho chính đạo cũng vì mục đích này.
Y muốn có một số tiền và một ngôi nhà, sau này không cần lang thang phiêu bạt nữa.
Y còn chưa được sống sung sướng ngày nào, y không muốn chết, không muốn rơi vào miệng cọp.
Trước khi ngất đi, Doãn Hoàn Từ nhìn thấy một đôi giày thêu hình mây bằng tơ bạc.
Chủ nhân đôi giày nhìn y chằm chằm từ trên cao, lưỡi đao lạnh buốt kề sát cổ y, y nhắm mắt lại, nghĩ thôi thì bị chém đầu vẫn tốt hơn bị hổ ăn thịt, chỉ đau một lần rồi thôi.
Nghiêm Thù Lân nổi giận muốn giết Doãn Hoàn Từ ngay tức khắc.
Tên lừa đảo này là cá mè một lứa với đám người kia, hứa hẹn với hắn, nói muốn hiểu nhau gần nhau, kết quả là phụ bạc hắn.
Hắn nghiến răng, tay cầm đao run lên, chợt nhớ tới thiếu niên áp mặt vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt cong cong nhìn hắn, nũng nịu nói: "Nghiêm trang chủ, chúng ta thành hôn rồi, ngươi nhìn ta nhiều hơn đi mà."
Cuối cùng hắn không hạ đao xuống.
Nghiêm Thù Lân xé rách ống quần Doãn Hoàn Từ rồi điểm huyệt mấy cái, không cho chất kịch độc lan lên trên.
Từ đầu gối trở xuống của thiếu niên đã gần hoại tử, bắp chân bị đâm xuyên sưng vù tím đen.
Hắn nhíu mày, vốn định trở về tìm thuốc giải độc, nhưng thoáng thấy bí vật rơi ra khỏi ngực áo Doãn Hoàn Từ thì nỗi oán hận và lửa giận lại xâm chiếm tâm trí, khi bình tĩnh lại thì hắn đã chặt đứt hai chân Doãn Hoàn Từ.
Nghiêm Thù Lân đắp thuốc qua loa lên vết chém đẫm máu của thiếu niên rồi bế y lên.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Doãn Hoàn Từ, nghĩ y không có chân thì sẽ không chạy được nữa, phải ở trong trang cả đời để hắn tra tấn, đây chính là cái giá phải trả cho việc phản bội hắn.
Danh sách chương