Mặt Vương Khuynh Thành giống như bảng pha màu, lúc xanh lúc tím.
“Hết hạn là sao?”
Giọng Thẩm Dạ Thần đầy nghi ngờ.
“Emnghĩ rằng Tô Vận cũng đang tìm việc làm, nên em đã định để cô ấy làm ở phòng khám.”
“Nhưng cô ấy cho rằng làm công kiếm tiền ít, lại có người sẵn sàng trả nhiều hơn, nên muốn nghỉ việc.”
Vương Khuynh Thành cắn môi dưới, như thể rất khó xử.
Đôi mắt đen của Thẩm Dạ Thần lập tức lộ ra vẻ lạnh lẽo, liệu Tô Vận có đang dính dáng đến người đàn ông khác không? “Em có nói sai gì không?” Vương Khuynh Thành lo lắng nhìn Thẩm Dạ Thần, rất sợ anh sẽ tức giận.
Với trực giác của một người phụ nữ, Vương Khuynh Thành đoán chắc Thẩm Dạ Thần vẫn còn cảm xúc với Tô Vận.
Cô ta sẽ nắm bắt bất kỳ cơ hội nào, khiến Thẩm Dạ Thần không muốn nghe bất kỳ điều gì về Tô Vận nữa, cho đến khi anh chán ghét cô ta.
“Ừm, tôi không muốn nghe về cô ấy nữa.”
Mặc dù Thẩm Dạ Thần nói với Vương Khuynh Thành, nhưng lại trao cho A Văn một ánh mắt.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
A Văn lập tức hiểu ý của Thẩm tổng.
“Thẩm tổng, tối nay anh còn phải bàn về hợp tác năm sau với tổng giám đốc tập đoàn Châu Á - Thái Bình, có phải hẹn ở nhà hàng Seattle không?”
Trước đây khi Thẩm tổng không muốn gặp Tô Vận, cũng luôn có đủ mọi lý do, A Văn đã quen thuộc với việc này rồi.
“Ừm, vậy Khuynh Thành, cô về trước đi, chúng ta hẹn nhau lần sau!”
Thẩm Dạ Thần muốn điều tra rõ Tô Vận đang ở cùng ai, nếu ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, anh chắc chắn sẽ đòi bồi thường.
Vương Khuynh Thành rất muốn hỏi có phải vì Tô Vận hay không, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Điểm mạnh lớn nhất của cô là nghe lời, nếu không có điều này, Thẩm Dạ Thần sẽ không thích cô nữa.
“Không sao, anh cứ làm việc đi, em lúc nào cũng được mà.”
Cô rời đi rất hiểu chuyện, không một lời oán thán.
Thẩm Dạ Thần cảm thấy phụ nữ nên giống như Vương Khuynh Thành, chứ không phải tham lam như Tô Vận!
“Đi điều tra xem Tô Vận đang ở cùng ai? Nếu bị truyền thông chụp được, thì yêu cầu Tô Vận trả tiền bồi thường.”
Anh trưng ra vẻ mặt công việc, mọi việc anh làm đều vì lợi ích của công ty.
A Văn vừa thầm oán thán trong lòng, vừa đồng ý.
Nhưng sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Thẩm Dạ Thần lập tức đập cửa rời đi.
Khi đến căn nhà cũ, anh phát hiện Tô Vận bị Thẩm Tuyết Quân mắng chửi không tiếc lời.
“Chắc chắn là cô hạ độc rồi, sao cô có thể tàn nhẫn với một người già như vậy?”
Thẩm Tuyết Quân còn bắt tất cả người hầu nghe, khiến Tô Vận không còn chỗ dung thân, tốt nhất là mãi mãi không dám trở về nhà họ Thẩm.
“Cô biết một cái đầu mới có giá ba mươi triệu không? Đầu cô chắc bán được bốn mươi triệu.”
Tô Vận khó chịu quạt quạt tay, sao mà hôi quá vậy?
Cô quan sát, chẩn đoán rồi phát hiện Thẩm Tuyết Quân có lẽ đang bị nóng gan, lở loét ở miệng.
Vừa rời khỏi công ty, Tô Vận định đi tìm việc, nhưng nghe tin ông cụ ngất xỉu nên vội vàng chạy đến.
Vừa bước vào cửa, Thẩm Tuyết Quân đã chửi bới không tiếc lời.
“Cô mau cút ra khỏi đây, nhà họ Thẩm không chào đón kẻ sát nhân như cô."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương