Edit + Beta: Cù lão bản
Trong cả trạch viện chỉ có bốn nữ nhân, lời Thường Anh nói làm sao cũng không giống như là nói tỷ tỷ nàng, vậy tự nhiên là nói Quan Thải Y. Nếu là lời hay thì thôi đi, lời nói xấu thế này Lý Thuận Liên đương nhiên không thích nghe. Phải biết từ sau khi Quan Thải Y đến Hoắc gia đã quan tâm chăm sóc bà không ít. Bà cảm tạ còn không kịp, sao không thể lưu Thải Y muội tử ở lại trong nhà bà? “Thường Anh cô nương, cô đây là đang nói ai vậy?” Lý Thuận Liên nhịn xuống không vui trong lòng, cứng miệng cười một chút hỏi.
“Còn có thể là ai a? Quan di chứ ai.” Thường Anh tự cho là rất có lý, “Ngài nói bà ta sao dám ở lại nơi này vậy chứ? Một tiện thiếp bị đuổi ra khỏi cửa lại dám mang theo nhi tử ở lỳ trong nhà người khác, da mặt bà ta phải dày bao nhiêu a? Bà ta cũng không…”
“Tiểu Anh!” Thường Nhu ngăn cản Thường Anh một chút, “Đừng nói như vậy.”
“Ta nói vốn là sự thực.” Thường Anh cảm giác mình chiếm lý, nói càng ngày càng lớn tiếng, “Cũng không phải là kẻ không tay không chân, dựa vào cái gì ăn bám người khác không đi?”
“Thường Anh cô nương!” Nụ cười của Lý Thuận Liên biến mất không còn thấy tăm hơi, “Thải Y là muội muội ta, muội ấy ở nhà ta bao lâu ta đều cao hứng, ta còn sợ muội ấy đi đây. Chuyện người bên cạnh ta không cần cô nương quan tâm. Ta cảm tạ cô nương đến thăm ta, nhưng nếu như cô nương đến đây là để nói này nọ vậy thì mời hai người về cho!”
“Như vậy sao được? Ta còn chưa nói hết đây!” Thường Anh trừng Quan Thải Y đang bưng khay trà đứng ngay cửa phòng bếp lúng túng cúi thấp đầu, “Đại nương, ngài thật sự không thể để cho bà ta tiếp tục ở tại nơi này, sẽ rước lấy phiền toái cho Hoắc đại ca.”
Lý Thuận Liên vốn muốn mời Thường Anh và Thường Nhu rời đi, nghe cô nương này nói như thế theo bản năng hỏi: “Phiền toái gì?”
Thường Anh còn nhớ Thường Nhu nói qua, việc này không thể để cho quá nhiều người biết, liền nói: “Nơi này nói chuyện không tiện, ta mang ngài trở vào nhà nói.”
Dù sao cũng là quan hệ đến nhi tử, Lý Thuận Liên tự nhiên hiếu kỳ, cũng không nói không được. Bà theo Thường Anh vào phòng, Thường Nhu ở bên cạnh dìu bà.
Thường Nhu yên lặng rất ít lên tiếng. Ba người sau khi vào nhà Thường Anh lại kêu lên: “Nước đâu? Quan di, bà cũng tiến vào nghe một chút đi? Miễn cho bà nói ta oan uổng bà.”
Quan Thải Y cũng muốn biết rốt cuộc là bà chọc phải chuyện gì khiến cho cô nương này không ưa mình liền bưng khay trà đi vào. Bà đặt khay trà lên bàn xong liền đứng qua một bên. Lúc này Thường Nhu đóng kỹ cửa lại, thời điểm quay đầu đối diện với ánh mắt của Quan Thải Y, đáy mắt có dáng dấp như người đáng thương nhìn người đáng thương, cũng không biết sau khi nàng đóng cửa lại từ trong đông sương phòng có hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Hai người này không phải Hoắc Nghiêm Đông và Thường Thắng đi theo sau thì còn là ai?
Thời điểm bọn họ đến hai cô nương Thường gia chưa có tới, còn bận đi mua đồ. Thường Thắng có chút đắc ý, cảm thấy Hoắc Nghiêm Đông nhất định là đoán sai, lại không nghĩ rằng đợi không bao lâu thì hai vị muội muội đến thật.
Hoắc Nghiêm Đông không muốn bị mọi người phát hiện nên khi vào nhà chính là bằng cửa sau. Cặp thủ vệ sinh đôi không biết bọn họ trở về, vẫn là Hoắc Nghiêm Đông không muốn để cho hai tiểu tử này làm hỏng việc mới nói với hai người bọn họ bọn họ mới biết.
Hai người thả nhẹ cước bộ, đi tới ngoài cửa nhà chính liền nghe Thường Anh ở bên trong nói rằng: “Hoắc đại nương, ta nghe nói tên Lương Hiểu Tài kia vốn là một tên đoạn tụ, hắn cố ý giả thành tỷ tỷ hắn gả tới Hoắc gia. Ngài nói chuyện này nếu truyền ra ngoài, để người bên ngoài biết Hoắc đại ca thành thân cùng một nam nhân, nam nhân này còn là tên thích nam nhân, vậy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về Hoắc đại ca a?”
Lý Thuận Liên mới vừa muốn phản bác, Quan Thải Y lại lên tiếng trước: “Thường Anh cô nương! Chuyện này không thể nói lung tung được. Tiểu Tài nhà ta mới không phải là loại người như cô nương nói. Lúc trước nếu không phải vì Lương gia lấy mạng ta ra bức ép nó cũng không cần phải gả đến Hoắc gia. Lại nói kia đều là chuyện quá khứ, hiện tại ta và con trai ta ở lại chỗ này cũng là vì không ai chiếu cố đại tỷ, nếu có người có thể chăm sóc tỷ ấy thật tốt chúng ta sẽ tự rời đi.”
Lý Thuận Liên vừa nghe thấy Quan Thải Y đòi đi nhất thời cuống lên: “Thải Y muội nói cái gì vậy, ai có nói gì ta cũng không để cho các ngươi đi!”
Thường Anh ngạc nhiên: “Như vậy sao được chứ Hoắc đại nương? Ngài không suy nghĩ một chút xem chuyện ta mới vừa nói, nếu như bị người ta biết được sao Hoắc đại ca có thể làm người nữa?”
Lý Thuận Liên nói: “Chuyện đã lâu như vậy mà vẫn không có ai nhắc đến, các cô lại đột nhiên chạy đến đây nói chuyện này, nếu thật sự có người biết thì đó cũng là do các cô nói ra. Thường Anh cô nương, làm người không thể vong ân phụ nghĩa. Ta nghe nói Nghiêm Nhi nhà ta từng cứu mạng của cô sao cô lại nói xấu sau lưng nó? Đại cô nương Lương gia kia là tự cô ta tham vinh hoa phú quý, không muốn ủy khuất mình đến thôn quê hẻo lánh chăm sóc lão bà tử mù mắt như ta mới ép Tiểu Lương gả đến, sao vào miệng các cô lại thành dáng dấp như vậy?”
Thường Anh lần đầu tiên được nghe thấy Lý Thuận Liên nói một đoạn dài như vậy, không khỏi nghẹn một chút: “Vậy chuyện này ngài không quản sao? Ngài sẽ không sợ tương lai…”
Lý Thuận Liên mặt tối sầm lại ngồi xuống: “Ta nói rồi, tương lai nếu thật có người biết những việc này thì đó cũng là do các cô nói ra! Còn nữa, nếu không phải những năm này Tiểu Lương chăm sóc ta ta đã sớm chết, nào còn có cái gì mà tương lai!”
Thường Nhu thấy lão thái thái thật sự tức giận, ở bên cạnh ngồi thụp xuống, nắm chặt lấy đôi tay bà nhỏ nhẹ nói: “Hoắc đại nương, ngài đừng nóng giận. Tiểu Anh cũng là lo lắng cho Hoắc đại ca mới sốt ruột như vậy. Việc này chúng ta đương nhiên sẽ không nói ra nhưng không thể bảo đảm Lương đại cô nương sẽ không nói a. Nhắc tới cũng vừa vặn, Lương đại cô nương thế mà lại gả tới nhà một tỷ muội tốt của chúng ta ở trấn trên. Ta và Tiểu Anh cũng là ngẫu nhiên mới nhận thức nàng, thế mới biết bây giờ nàng trải qua thật không tốt, nàng tựa hồ đang muốn đi tìm Hoắc đại ca. Ngài nói nếu như nàng đến vậy chuyện này còn có thể giấu được sao?”
Lý Thuận Liên quả nhiên không tiếp tục nói nữa. Muốn nói tới ai rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện nhất vậy khẳng định là những người trong cuộc bọn họ. Nhưng Lương đại cô nương sẽ nói ra sao? Nếu như đúng là người như vậy thì lúc trước cũng sẽ không tìm người gả thay.
Thường Nhu nhìn thấy Lý Thuận Liên gắt gao nắm mép bàn cau mày liền biết lời nàng nói đã có tác dụng. Thường Anh cảm thấy nên tận dụng mọi thời cơ liền bỏ thêm một cây đuốc vào ngọn lửa: “Hoắc đại nương, ngài không biết Lương Hiểu Tài kia quấn lấy Hoắc đại ca thế nào đâu, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ Lương đại cô nương kia còn chưa tới thì mọi người đều đã biết.”
Nàng còn nhớ ban đầu ở Hổ Đầu Quan Lương Hiểu Tài mặc nữ trang nhục nhã nàng đây! Lúc này nàng muốn xem xem rốt cuộc là ai mất mặt hơn ai!
Lý Thuận Liên cùng Quan Thải Y đều không nói, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, mà xem dáng vẻ của hai bà cũng biết là đang lo lắng. Thường Nhu và Thường Anh nghĩ chuyến này cuối cùng cũng coi như không uổng công, ai biết còn chưa kịp cao hứng thì cửa liền bị ai đó bên ngoài đẩy ra.
Hoắc Nghiêm Đông mặt mày tối sầm đứng ở cửa: “Nhị vị cô nương bàn tay thật dài, ngay cả chuyện riêng của ta cũng muốn quản. Chỉ không biết con mắt nào của hai người nhìn thấy Tiểu Lương quấn lấy ta?” Y tự hỏi lúc thường y và Lương Hiểu Tài đều rất khắc chế thủ lễ. Còn trong âm thầm thì đó là chuyện của bọn họ, y còn ước gì Lương Hiểu Tài quấn lấy y đây.
Thường Nhu và Thường Anh đáy mắt nhanh chóng chợt lóe một vệt kinh hoảng, mà ngẫm lại cảm thấy mình chiếm lý liền lấy lại dũng khí. Thường Anh nói: “Hoắc đại ca, huynh dám nói không có? Lúc trước tại Hổ Đầu Quan hắn còn ôm cánh tay của huynh đây, vậy còn không phải là không xấu hổ?”
Hoắc Nghiêm Đông không hề nể mặt mũi nói: “Đó cũng là vì để cho cô cách ta xa ra một chút. Nếu cô không quấn lấy ta cũng không ra nhiều chuyện như vậy!”
Thường Anh chợt cảm thấy một trận lúng túng, cắn cắn môi: “Huynh, huynh chán ghét muội như vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Thường Anh cô nương, hi vọng sau này chúng ta không nhìn thấy nhau nữa. Còn nữa, người ngoài miệng đều nói là muốn tốt cho cô…” Y quét mắt nhìn Thường Nhu một cái: “…cũng chưa chắc là thật lòng vì cô, đừng ngu ngốc bị người lợi dụng mà không biết.”
Thường Anh đối diện với ánh mắt của Hoắc Nghiêm Đông, tâm đột nhiên chìm xuống. Nàng mạnh mẽ giậm chân một cái: “Hoắc Nghiêm Đông! Ta không cần biết, lúc trước thời điểm ngươi cứu ta ngươi còn ôm lấy thắt lưng của ta đây, ngươi phải phụ trách ta!”
Hoắc Nghiêm Đông còn chưa nói Thường Thắng đã quặm mặt lại trách mắng: “Anh Nhi, muội ngậm miệng lại cho ta! Muội lập tức về nhà! Không có sự chấp thuận của ta không cho ra cửa nửa bước!”
“Ca?!” Thường Anh giật mình, “Dựa vào cái gì a? Muội lại không có sai!”
“Không sai? Hai người các muội đều là cô nương chưa gả, còn biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không? Thường gia ta tuy là võ tướng thế gia nhưng cũng không cho phép các muội hồ đồ như vậy! Lập tức cút về cho ta!”
“Đại ca, thật sự không phải như huynh nghĩ.” Thường Nhu nói, “Bọn muội chỉ là lo lắng Hoắc đại ca…”
“Được rồi!” Thường Thắng cảm giác mặt mũi đau rát. Hắn thật không nghĩ tới vị muội muội ngày thường ngoan ngoãn chỉ biết làm nũng trong âm thầm lại là dáng dấp như vậy. Vừa nãy trong lời nói của Hoắc Nghiêm Đông rõ ràng là ám chỉ Thường Nhu. Nha đầu này, ngày thường hắn ngược lại coi thường nàng!
“Vẫn là lão tổ mẫu nói rất đúng, không nên thả các muội chạy nhảy khắp nơi! Một chút bộ dáng nữ tắc nhân gia đều không có, còn ra thể thống gì!”
“Huynh? Hừ!” Thường Anh trừng mắt một cái, nhấc váy chạy ra ngoài, thời điểm rời đi còn liếc nhìn Hoắc Nghiêm Đông, đáy mắt tràn đầy oan ức. Nhưng mà lúc này Hoắc Nghiêm Đông chính là giả mù, căn bản không thèm liếc mắt nhìn nàng.
Thường Thắng tự trách mình liếc nhìn Lý Thuận Liên và Quan Thải Y: “Đại nương, Quan di, thật xin lỗi. Hai muội muội của ta thật không hiểu chuyện, quấy rầy hai vị thanh tịnh, sau khi trở về ta nhất định sẽ chặt chẽ quản giáo.”
Lý Thuận Liên hỏi: “Ngài là?”
Thường Thắng nói: “Ta gọi là Thường Thắng, là ca ca của hai nha đầu không hiểu chuyện kia. Chuyện hôm nay khiến đại nương chê cười rồi, mong rằng đại nương chớ để bụng tính toán với hai muội ấy.”
Lý Thuận Liên trong lòng đương nhiên không cao hứng, nhưng nghĩ tới vị đối diện này là thượng cấp của nhi tử nên không tiện nói gì, đành phải đáp lại một câu: “Ngài quá lời rồi.”
Quan Thải Y trước sau vẫn không lên tiếng, hai ống tay áo lại sắp bị bà vò đến rách. Tuy nói lúc trước con trai có nói qua với bà mấy lần thân mật với Hoắc Nghiêm Đông đều là cố ý, mục đích chính là vì để Thường gia cô nương biết khó mà lui, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút lại thấy có nhiều chỗ kỳ quái. Bà còn nhớ, ban đầu bị Lương Nhiễu Âm và Lương Đại Phú bức ép gả đến Hoắc gia con trai bà rất bài xích, đối với chuyện mặc quần áo của nữ tử cũng rất không tình nguyện, thế nhưng mấy tháng này lại trông rất thản nhiên.
Chẳng lẽ là mặc đến quen? Hay là nói thật sự như lời Thường gia cô nương nói…
Quan Thải Y thần sắc phức tạp mà nhìn bóng lưng Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài tiễn Thường Thắng, bà lại không chắc có nên hỏi xem rốt cuộc có thật vậy không.
Một lát sau Hoắc Nghiêm Đông trở về. Y đóng kỹ cửa nẻo, đi tới trước mặt Quan Thải Y, vén vạt áo trực tiếp quỳ xuống.
“Nghiêm Nhi, con làm cái gì vậy?” Quan Thải Y nhìn thấy trong lòng hồi hộp một tiếng, vội vàng đi dìu Hoắc Nghiêm Đông.
“Quan di, xin lỗi.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Đều là bởi vì con mới để cho ngài bị ủy khuất.”
“Đứa nhỏ này, đây là nói gì vậy.” Quan Thải Y nở nụ cười cứng ngắc, “Thường cô nương kia để tâm con nên mới nói lung tung. Con yên tâm, ta sẽ không để ở trong lòng.”
“Nàng không nói lung tung.” Hoắc Nghiêm Đông hít sâu một cái, “Chỉ là nói ngược. Không phải Tiểu Lương đoạn tụ, mà là con.”
Danh sách chương