Ba nhóc sinh ba lớn dần, hai thằng nhóc không ưa khóc nữa, tính nết cũng từ từ sáng sủa lên. Thằng lớn Ống Thổi Nhỏ thích trợn tròn mắt nhìn người ta chằm chằm, mặt thường giữ nguyên một vẻ, đó là mặt không biểu tình…
Tóm lại, là một thằng nhóc lạnh nhạt.
Thằng nhỏ Lá Cây Nhỏ là đứa bé rụt rè dịu dàng ít nói, so với hai ca ca mà nói hiển nhiên có hơi yếu đuối, thường hay bò loạn sau mông ca ca song sinh, là cái đuôi nhỏ.
Còn đứa thứ ba, bạn Áo Bông Nhỏ Đông Phương Nhĩ Nhã, thân là hòn ngọc minh châu, là lá ngọc cành vàng duy nhất của Quốc Công phủ, cá tính cụ thể trước mắt hãy còn mơ hồ, bởi vì con bé này không thích để ý đến người khác, không có việc gì là ngủ vùi, cũng không thích bò tới bò lui vận động cùng các ca ca.
Yến Hồng vì thế rất lo lắng, hai thằng con đều sắp đi được rồi, con gái còn không thích bò, đến chừng nào mới có thể tiến hóa thành loài linh trưởng hả…
“Chàng nói đứa nhỏ này giống ai chứ? Lười để ý người khác, cả ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, một ngày có quá nửa thời gian dùng để ngủ, liệu có vấn đề chỗ nào không nhỉ?” Yến Hồng vừa lo lắng nhìn nữ nhi vừa lầm bầm.
Đông Phương Manh trước nay khó mà giải đáp vấn đề thâm thúy như thế, chỉ toét miệng cười nằm sấp một bên cười tít mắt nhìn nữ nhi điềm tĩnh ngủ say, thỉnh thoảng lại len lén sờ một cái, Áo Bông Nhỏ vô thức lật người, đá chân, đều có thể khiến hắn cảm thấy mới mẻ thú vị, vì thế hắn có nghe rõ câu hỏi của Yến Hồng hay không vẫn là một vấn đề.
Yến Hồng nhăn mày nhăn mặt nhìn hai cha con hoàn toàn không biết lo lắng trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhi ngủ thế này quá bất thường. Tuy rằng mấy đại phu mời tới đều nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh nhưng một ngày mười hai canh giờ mà ngủ hết mười thì cũng không khỏi quá khoa trương đi? Không nhịn được khẽ lay thân mình nữ nhi, rước lấy ánh mắt bất mãn của Đông Phương Manh.
“Manh Manh, Áo Bông Nhỏ ngủ quá nhiều, không tốt.” Yến Hồng thấy hắn sốt ruột nữ nhi như thế, trong lòng nhất thời có chút khó chịu.
“Ngủ đầy đủ, tinh thần tốt.” Đông Phương Manh nghiêm trang nói cho nàng biết, còn túm tay nàng không cho nàng tiếp tục quấy nhiễu nữ nhi.
“Nó ngủ như vậy quá nhiều…” Nếu ngủ không mà thêm được một mớ thịt, phỏng chừng Áo Bông Nhỏ đã là một cục thịt tròn vo từ đầu tới chân.
Ống Thổi Nhỏ và Lá Cây Nhỏ được Diệu Nhân, Y Nhân chia nhau bế vào. Hai thằng nhóc thấy cha mẹ, thi nhau giơ tay ra đòi bế, cất giọng non choẹt: “Cha, mẹ.” Trước mắt bọn nhỏ nói còn chưa sõi lắm, trừ biết gọi cha mẹ ra, vốn từ vẫn còn cần tăng cường. Còn như Áo Bông Nhỏ, có một lần thật sự là bị Yến Hồng ép quá, mới lười biếng gọi một tiếng “cha” chứng tỏ nó không câm cũng chẳng chậm phát triển, sau đó lập tức nhắm mắt ngủ khò làm Yến Hồng tức suýt nghẹn.
Đứa nhỏ kiểu gì đây! Kêu một tiếng cho có lệ rồi thôi, lại còn chỉ chịu kêu cha, bảo mẫu thân là nàng suýt nữa nghẹn thở vì tức! Yến Hồng thậm chí bi phẫn cảm thấy mình không phải là mẫu thân nó, có nữ nhi nào đối xử với mẹ mình vậy không?!
Nếu nói đứa khôn sớm nhất trong ba đứa, không ai khoác ngoài Ống Thổi Nhỏ ra đời sớm nhất, đáng tiếc thằng nhóc này thông minh quá mức, tính cách lại trầm ổn không giống con nót, khiến Yến Hồng không khỏi giận dữ, chẳng lẽ đứa nhỏ có IQ cao đều thế này?
Tình huống của Áo Bông Nhỏ cũng không biết là khôn sớm hay khôn muộn nữa. Cả nhà vì vấn đề của nó còn đặc biệt mở hội nghị thảo luận chuyên đề, cuối cùng kết luận không giống nhau. Yến Hồng rối rắm đã lâu rốt cuộc cũng hiểu được một việc, Áo Bông Nhỏ thông minh hay ngu thì tạm thời chưa nhìn ra được, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đứa nhỏ này quá lười!!
Không phải sao? Nhớ lúc nó mới có mấy tháng, cho nó bú, đưa tới tận miệng nó còn không chịu mở miệng vàng ra, phải đợi nhét vào nó mới rề rà dùng sức nút vài cái. Mới đầu Yến Hồng còn rầu, sao bú sữa mà cũng không tích cực thế này? Nhìn Ống Thổi Nhỏ, Lá Cây Nhỏ mà xem, hễ tới giờ bú là bú say sưa, khiến mẫu thân nàng đây cũng cảm thấy thành tựu… không phải đứa nhỏ này bị đần độn bẩm sinh đấy chứ?
Nhiều bận như thế, rốt cuộc Yến Hồng ngộ ra, té ra Áo Bông Nhỏ lười, lười mở mắt, lười vươn cổ, người ta là “cơm đến há mồm”, tiểu thư đây hay hơn, lười há cả miệng!
Yến Hồng và Đông Phương Manh mỗi người bế một đứa vào lòng ngồi xuống, cẩn thận tránh Áo Bông Nhỏ đang nằm chính giữa giường ngủ còng queo như con tôm.
Ống Thổi Nhỏ có vẻ lạnh lùng hơn mở mắt quan sát bốn phía một lượt, nhìn cha lại nhìn mẹ, cuối cùng nhìn muội muội một cái, sau đó thu hồi ánh mắt trầm ngâm. Yến Hồng lại khó chịu, coi đi coi đi, thâm trầm như thế, đây là vẻ mặt nên có của một đứa con nít hả?
Phản ứng của Lá Cây Nhỏ đơn thuần hơn nhiều, khá phù hợp với tuổi của nó, nhào vào lòng mẹ không chịu dậy nữa, nũng nịu cọ tới cọ lui, đối với muội muội cả ngày chỉ biết ngủ nó đã quen rồi, chỉ một mực gọi: “Mẹ, mẹ…”
“Bảo bối, sao vậy? Có phải chơi mệt rồi không? Nào nào nào, mẹ thơm thơm, bảo bảo sẽ không mệt nữa.” Yến Hồng thấy con trai út bám mình như thế, nghĩ bụng coi như còn có đứa bình thường, trái tim mẹ hiền lan tràn, bồng Lá Cây Nhỏ lên hôn tới hôn lui, cũng cố tình kích thích Ống Thổi Nhỏ một chút, ai bảo thằng nhãi đó không gần gũi nàng!
Lá Cây Nhỏ đã được huấn luyện từ sớm, cười ê a tặng mẹ nó một mặt nước miếng.
Ống Thổi Nhỏ nhàm chán nhìn mẹ nó và đệ đệ một cái, quay người túm áo cha vặn vẹo ngọ nguậy đứng dậy, vươn tay muốn lấy sợi lông công cắm trong cái bình gốm kế bên. Đông Phương Manh sợ nó ngã, vội vàng ôm nó lại, thuận tay bứt sợi lông công ra nhét vào tay nó, được con trai tặng cho làn thu ba thắm thiết. Vừa vặn bị Yến Hồng muốn xem con trai thứ hai ghen tị nhìn thấy, thế là nàng lại tức lên.
Đứa nhỏ này, rõ ràng đối xử bất công!
Yến Hồng rầu rĩ cực điểm, ai oán nhìn Đông Phương Manh, ánh mắt như trách như hờn làm Đông Phương Manh thấy giật thót, nhích mông, lại gần nàng, một tay ôm con một tay sờ trán nàng, cau mày hỏi: “Đau?”
Yến Hồng gật đầu: “Đau, đau chết luôn!” Nàng tức đến mức đau hết ruột rồi đây! Nhân cơ hội dụi đầu vào vai Đông Phương Manh, thuận tiện trừng Ống Thổi Nhỏ không biết thức thời. Con cái gì thế, không biết săn sóc tí nào.
Lá Cây Nhỏ lo lắng ngước lên nhìn mẫu thân, cắn ngón tay mình bất an gọi một tiếng: “Mẹ…”
Ống Thổi Nhỏ có lạnh mấy đi nữa cũng là đứa nhỏ, vẫn quan tâm mẫu thân mình, thấy sắc mặt mẫu thân không vui bèn vất lông công đi túm vạt áo mẹ, mở to mắt nhìn Yến Hồng, cuối cùng mở miệng vàng hỏi: “Mẹ?”
Áo Bông Nhỏ, đứa bé vô tâm kia đến lật người cũng lười, mải mê ngủ ngon lành.
Yến Hồng trề môi làm bộ mất hứng chọt chọt mũi Ống Thổi Nhỏ, giả khóc hu hu: “Ống Thổi Nhỏ không thích mẫu thân, mẫu thân đau lòng…” Vừa che mặt vừa lén lút nhìn qua kẽ ngón tay xem phản ứng của Ống Thổi Nhỏ.
Diệu Nhân không nhìn nổi nữa, ngoảnh mặt qua chỗ mọi người không chú ý trợn mắt khinh bỉ. Tiểu thư nghĩ gì tưởng nàng không biết chắc? Không phải cảm thấy con mình không gần gũi với mình nên bất bình sao!
Đột nhiên cảm thấy tiền đồ vô lượng, tam phòng nhà ta đã đồng hóa thành trẻ con hết rồi…
Kết quả Ống Thổi Nhỏ chưa sao, Lá Cây Nhỏ đã khóc rồi: “Mẹ, oa, mẹ…” Nhóc con đơn thuần làm sao phân biệt được là mẹ nó khóc thật hay giả vờ, tưởng là mẫu thân không ổn thật, đồng cảm, ôm Yến Hồng khóc còn thảm hơn nàng nữa.
Yến Hồng há hốc mồm, lần này đúng là tự bê đá đập vào chân mình rồi, nàng cũng chỉ muốn dọa con trai thứ thôi, dụ nó thân với mình một chút, có dè đâu con thứ chưa dỗ được thì con út đã hoảng thật rồi.
Lá Cây Nhỏ khóc không hề gì, Ống Thổi Nhỏ cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, mặt xụ xuống, môi mím lại, tay túm cứng áo mẫu thân, mắt to không chớp nhìn mẫu thân chằm chằm, cứ như sợ nàng có cái gì sơ sẩy, tuy chưa khóc nhưng vẻ mặt cứng ngắc đó cũng đủ làm người khác đau lòng.
Đông Phương Manh hoàn toàn không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thấy thế ngẩn ra tại chỗ, hai đứa nhỏ không phải xụ mặt thì khóc lớn, lập tức chân mày nhăn tít, sờ lớn rồi sờ nhỏ, bản thân cũng sắp khóc đến nơi.
Diệu Nhân và Y Nhân đồng thời vỗ trán than thở, tiểu thư à, đây là hiệu quả ngài muốn đó hả? Đúng là rung động nha…
Không ai nhìn thấy, Áo Bông Nhỏ bực bội hất hất tay lại đá đá chân, cuối cùng vẫn không thể chống lại ma âm của ca ca, bực mình mở mắt.
“Lá Cây Nhỏ ngoan ngoan, sao rồi sao rồi? Đừng khóc nha, mẫu thân không sao, mẫu thân đùa với ca ca thôi, không phải thật đâu…” Rốt cuộc Yến Hồng tỉnh hồn, vội vàng khắc phục hậu quả.
Hết hôn rôi dỗ, cuối cùng cũng dàn xếp xong Lá Cây Nhỏ dễ bị hoảng sợ nhất, lại nhìn Ống Thổi Nhỏ. Ôi ôi, thần mặt đen tí hon này, ánh mắt không tốt tí nào. Quỷ con này còn nhỏ nhưng ranh như ma ấy, lần này chắc chắn biết mình mới giả bộ rồi, thần thánh ơi, con sai rồi…
Yến Hồng hơi xấu hổ nịnh nọt con trai thứ: “Ống Thổi Nhỏ vừa kêu mẹ, mẹ liền hết đau, lại vui vẻ, a ha ha.” Thấy mặt Ống Thổi Nhỏ vẫn đen sì, bụng hối hận gần chết, đầu năm nay, sao con nít khó dỗ vầy trời?
Đông Phương Manh vẫn không yên tâm đưa tay sờ trán nàng: “Hết đau rồi?”
“Không đau không đau, sớm bị cái mặt đen của con đuổi chạy rồi, sao dám đau nữa chứ…” Cũng mặc kệ lớn nhỏ nghe có hiểu không, Yến Hồng ra sức bồng Ống Thổi Nhỏ mặt vẫn không vui lên, mỗi tay một đứa, hôn bên này một cái bên kia một cái: “Mẫu thân thích Ống Thổi Nhỏ và Lá Cây Nhỏ nhất nhất nhất nhất, thật đó!”
Ài, mẫu thân như nàng, thật là mất hết thể diện, hu.
Ngay lúc này, một giọng nói trẻ con bất mãn vang lên ở cửa: “Mẫu thân chỉ thích đệ đệ, không thích Cây Đuốc Nhỏ à?”
Không phải Cây Đuốc Nhỏ thì còn ai? Thằng ranh này sao bây giờ cũng tới làm loạn thêm thế hảaaaaaaa…
Rốt cuộc Yến Hồng hiểu được tâm tình nhỏ máu của vị huynh đài trong Đường Bá Hổ điểm Thu Hương rồi, nàng tạo nghiệt gì vầy trời…
Trong lòng còn ôm hai quả đạn, làm sao giải quyết đứa ở cửa bây giờ? Yến Hồng không nhịn được cầu cứu Đông Phương Manh, kết quả nhìn liền sầu. Chả biết Áo Bông Nhỏ bò vô lòng ba nó hồi nào?! Nằm sấp như con mèo còn ngủ nhễu nước miếng nữa, thật là, sinh ra để đánh bại nàng!
Đông Phương Manh nhìn Yến Hồng vô tội, đôi mắt đen chớp chớp, ánh sáng thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn. Hắn cũng không biết nữ nhi di chuyển đại bản doanh ngủ lúc nào nữa…
Yến Hồng khóc không ra nước mắt nhìn Cây Đuốc Nhỏ đang sắp xả lũ ngoài cửa: “Con à, mẹ sai rồi, tha cho mẹ đi…”
Tóm lại, là một thằng nhóc lạnh nhạt.
Thằng nhỏ Lá Cây Nhỏ là đứa bé rụt rè dịu dàng ít nói, so với hai ca ca mà nói hiển nhiên có hơi yếu đuối, thường hay bò loạn sau mông ca ca song sinh, là cái đuôi nhỏ.
Còn đứa thứ ba, bạn Áo Bông Nhỏ Đông Phương Nhĩ Nhã, thân là hòn ngọc minh châu, là lá ngọc cành vàng duy nhất của Quốc Công phủ, cá tính cụ thể trước mắt hãy còn mơ hồ, bởi vì con bé này không thích để ý đến người khác, không có việc gì là ngủ vùi, cũng không thích bò tới bò lui vận động cùng các ca ca.
Yến Hồng vì thế rất lo lắng, hai thằng con đều sắp đi được rồi, con gái còn không thích bò, đến chừng nào mới có thể tiến hóa thành loài linh trưởng hả…
“Chàng nói đứa nhỏ này giống ai chứ? Lười để ý người khác, cả ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, một ngày có quá nửa thời gian dùng để ngủ, liệu có vấn đề chỗ nào không nhỉ?” Yến Hồng vừa lo lắng nhìn nữ nhi vừa lầm bầm.
Đông Phương Manh trước nay khó mà giải đáp vấn đề thâm thúy như thế, chỉ toét miệng cười nằm sấp một bên cười tít mắt nhìn nữ nhi điềm tĩnh ngủ say, thỉnh thoảng lại len lén sờ một cái, Áo Bông Nhỏ vô thức lật người, đá chân, đều có thể khiến hắn cảm thấy mới mẻ thú vị, vì thế hắn có nghe rõ câu hỏi của Yến Hồng hay không vẫn là một vấn đề.
Yến Hồng nhăn mày nhăn mặt nhìn hai cha con hoàn toàn không biết lo lắng trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhi ngủ thế này quá bất thường. Tuy rằng mấy đại phu mời tới đều nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh nhưng một ngày mười hai canh giờ mà ngủ hết mười thì cũng không khỏi quá khoa trương đi? Không nhịn được khẽ lay thân mình nữ nhi, rước lấy ánh mắt bất mãn của Đông Phương Manh.
“Manh Manh, Áo Bông Nhỏ ngủ quá nhiều, không tốt.” Yến Hồng thấy hắn sốt ruột nữ nhi như thế, trong lòng nhất thời có chút khó chịu.
“Ngủ đầy đủ, tinh thần tốt.” Đông Phương Manh nghiêm trang nói cho nàng biết, còn túm tay nàng không cho nàng tiếp tục quấy nhiễu nữ nhi.
“Nó ngủ như vậy quá nhiều…” Nếu ngủ không mà thêm được một mớ thịt, phỏng chừng Áo Bông Nhỏ đã là một cục thịt tròn vo từ đầu tới chân.
Ống Thổi Nhỏ và Lá Cây Nhỏ được Diệu Nhân, Y Nhân chia nhau bế vào. Hai thằng nhóc thấy cha mẹ, thi nhau giơ tay ra đòi bế, cất giọng non choẹt: “Cha, mẹ.” Trước mắt bọn nhỏ nói còn chưa sõi lắm, trừ biết gọi cha mẹ ra, vốn từ vẫn còn cần tăng cường. Còn như Áo Bông Nhỏ, có một lần thật sự là bị Yến Hồng ép quá, mới lười biếng gọi một tiếng “cha” chứng tỏ nó không câm cũng chẳng chậm phát triển, sau đó lập tức nhắm mắt ngủ khò làm Yến Hồng tức suýt nghẹn.
Đứa nhỏ kiểu gì đây! Kêu một tiếng cho có lệ rồi thôi, lại còn chỉ chịu kêu cha, bảo mẫu thân là nàng suýt nữa nghẹn thở vì tức! Yến Hồng thậm chí bi phẫn cảm thấy mình không phải là mẫu thân nó, có nữ nhi nào đối xử với mẹ mình vậy không?!
Nếu nói đứa khôn sớm nhất trong ba đứa, không ai khoác ngoài Ống Thổi Nhỏ ra đời sớm nhất, đáng tiếc thằng nhóc này thông minh quá mức, tính cách lại trầm ổn không giống con nót, khiến Yến Hồng không khỏi giận dữ, chẳng lẽ đứa nhỏ có IQ cao đều thế này?
Tình huống của Áo Bông Nhỏ cũng không biết là khôn sớm hay khôn muộn nữa. Cả nhà vì vấn đề của nó còn đặc biệt mở hội nghị thảo luận chuyên đề, cuối cùng kết luận không giống nhau. Yến Hồng rối rắm đã lâu rốt cuộc cũng hiểu được một việc, Áo Bông Nhỏ thông minh hay ngu thì tạm thời chưa nhìn ra được, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đứa nhỏ này quá lười!!
Không phải sao? Nhớ lúc nó mới có mấy tháng, cho nó bú, đưa tới tận miệng nó còn không chịu mở miệng vàng ra, phải đợi nhét vào nó mới rề rà dùng sức nút vài cái. Mới đầu Yến Hồng còn rầu, sao bú sữa mà cũng không tích cực thế này? Nhìn Ống Thổi Nhỏ, Lá Cây Nhỏ mà xem, hễ tới giờ bú là bú say sưa, khiến mẫu thân nàng đây cũng cảm thấy thành tựu… không phải đứa nhỏ này bị đần độn bẩm sinh đấy chứ?
Nhiều bận như thế, rốt cuộc Yến Hồng ngộ ra, té ra Áo Bông Nhỏ lười, lười mở mắt, lười vươn cổ, người ta là “cơm đến há mồm”, tiểu thư đây hay hơn, lười há cả miệng!
Yến Hồng và Đông Phương Manh mỗi người bế một đứa vào lòng ngồi xuống, cẩn thận tránh Áo Bông Nhỏ đang nằm chính giữa giường ngủ còng queo như con tôm.
Ống Thổi Nhỏ có vẻ lạnh lùng hơn mở mắt quan sát bốn phía một lượt, nhìn cha lại nhìn mẹ, cuối cùng nhìn muội muội một cái, sau đó thu hồi ánh mắt trầm ngâm. Yến Hồng lại khó chịu, coi đi coi đi, thâm trầm như thế, đây là vẻ mặt nên có của một đứa con nít hả?
Phản ứng của Lá Cây Nhỏ đơn thuần hơn nhiều, khá phù hợp với tuổi của nó, nhào vào lòng mẹ không chịu dậy nữa, nũng nịu cọ tới cọ lui, đối với muội muội cả ngày chỉ biết ngủ nó đã quen rồi, chỉ một mực gọi: “Mẹ, mẹ…”
“Bảo bối, sao vậy? Có phải chơi mệt rồi không? Nào nào nào, mẹ thơm thơm, bảo bảo sẽ không mệt nữa.” Yến Hồng thấy con trai út bám mình như thế, nghĩ bụng coi như còn có đứa bình thường, trái tim mẹ hiền lan tràn, bồng Lá Cây Nhỏ lên hôn tới hôn lui, cũng cố tình kích thích Ống Thổi Nhỏ một chút, ai bảo thằng nhãi đó không gần gũi nàng!
Lá Cây Nhỏ đã được huấn luyện từ sớm, cười ê a tặng mẹ nó một mặt nước miếng.
Ống Thổi Nhỏ nhàm chán nhìn mẹ nó và đệ đệ một cái, quay người túm áo cha vặn vẹo ngọ nguậy đứng dậy, vươn tay muốn lấy sợi lông công cắm trong cái bình gốm kế bên. Đông Phương Manh sợ nó ngã, vội vàng ôm nó lại, thuận tay bứt sợi lông công ra nhét vào tay nó, được con trai tặng cho làn thu ba thắm thiết. Vừa vặn bị Yến Hồng muốn xem con trai thứ hai ghen tị nhìn thấy, thế là nàng lại tức lên.
Đứa nhỏ này, rõ ràng đối xử bất công!
Yến Hồng rầu rĩ cực điểm, ai oán nhìn Đông Phương Manh, ánh mắt như trách như hờn làm Đông Phương Manh thấy giật thót, nhích mông, lại gần nàng, một tay ôm con một tay sờ trán nàng, cau mày hỏi: “Đau?”
Yến Hồng gật đầu: “Đau, đau chết luôn!” Nàng tức đến mức đau hết ruột rồi đây! Nhân cơ hội dụi đầu vào vai Đông Phương Manh, thuận tiện trừng Ống Thổi Nhỏ không biết thức thời. Con cái gì thế, không biết săn sóc tí nào.
Lá Cây Nhỏ lo lắng ngước lên nhìn mẫu thân, cắn ngón tay mình bất an gọi một tiếng: “Mẹ…”
Ống Thổi Nhỏ có lạnh mấy đi nữa cũng là đứa nhỏ, vẫn quan tâm mẫu thân mình, thấy sắc mặt mẫu thân không vui bèn vất lông công đi túm vạt áo mẹ, mở to mắt nhìn Yến Hồng, cuối cùng mở miệng vàng hỏi: “Mẹ?”
Áo Bông Nhỏ, đứa bé vô tâm kia đến lật người cũng lười, mải mê ngủ ngon lành.
Yến Hồng trề môi làm bộ mất hứng chọt chọt mũi Ống Thổi Nhỏ, giả khóc hu hu: “Ống Thổi Nhỏ không thích mẫu thân, mẫu thân đau lòng…” Vừa che mặt vừa lén lút nhìn qua kẽ ngón tay xem phản ứng của Ống Thổi Nhỏ.
Diệu Nhân không nhìn nổi nữa, ngoảnh mặt qua chỗ mọi người không chú ý trợn mắt khinh bỉ. Tiểu thư nghĩ gì tưởng nàng không biết chắc? Không phải cảm thấy con mình không gần gũi với mình nên bất bình sao!
Đột nhiên cảm thấy tiền đồ vô lượng, tam phòng nhà ta đã đồng hóa thành trẻ con hết rồi…
Kết quả Ống Thổi Nhỏ chưa sao, Lá Cây Nhỏ đã khóc rồi: “Mẹ, oa, mẹ…” Nhóc con đơn thuần làm sao phân biệt được là mẹ nó khóc thật hay giả vờ, tưởng là mẫu thân không ổn thật, đồng cảm, ôm Yến Hồng khóc còn thảm hơn nàng nữa.
Yến Hồng há hốc mồm, lần này đúng là tự bê đá đập vào chân mình rồi, nàng cũng chỉ muốn dọa con trai thứ thôi, dụ nó thân với mình một chút, có dè đâu con thứ chưa dỗ được thì con út đã hoảng thật rồi.
Lá Cây Nhỏ khóc không hề gì, Ống Thổi Nhỏ cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, mặt xụ xuống, môi mím lại, tay túm cứng áo mẫu thân, mắt to không chớp nhìn mẫu thân chằm chằm, cứ như sợ nàng có cái gì sơ sẩy, tuy chưa khóc nhưng vẻ mặt cứng ngắc đó cũng đủ làm người khác đau lòng.
Đông Phương Manh hoàn toàn không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thấy thế ngẩn ra tại chỗ, hai đứa nhỏ không phải xụ mặt thì khóc lớn, lập tức chân mày nhăn tít, sờ lớn rồi sờ nhỏ, bản thân cũng sắp khóc đến nơi.
Diệu Nhân và Y Nhân đồng thời vỗ trán than thở, tiểu thư à, đây là hiệu quả ngài muốn đó hả? Đúng là rung động nha…
Không ai nhìn thấy, Áo Bông Nhỏ bực bội hất hất tay lại đá đá chân, cuối cùng vẫn không thể chống lại ma âm của ca ca, bực mình mở mắt.
“Lá Cây Nhỏ ngoan ngoan, sao rồi sao rồi? Đừng khóc nha, mẫu thân không sao, mẫu thân đùa với ca ca thôi, không phải thật đâu…” Rốt cuộc Yến Hồng tỉnh hồn, vội vàng khắc phục hậu quả.
Hết hôn rôi dỗ, cuối cùng cũng dàn xếp xong Lá Cây Nhỏ dễ bị hoảng sợ nhất, lại nhìn Ống Thổi Nhỏ. Ôi ôi, thần mặt đen tí hon này, ánh mắt không tốt tí nào. Quỷ con này còn nhỏ nhưng ranh như ma ấy, lần này chắc chắn biết mình mới giả bộ rồi, thần thánh ơi, con sai rồi…
Yến Hồng hơi xấu hổ nịnh nọt con trai thứ: “Ống Thổi Nhỏ vừa kêu mẹ, mẹ liền hết đau, lại vui vẻ, a ha ha.” Thấy mặt Ống Thổi Nhỏ vẫn đen sì, bụng hối hận gần chết, đầu năm nay, sao con nít khó dỗ vầy trời?
Đông Phương Manh vẫn không yên tâm đưa tay sờ trán nàng: “Hết đau rồi?”
“Không đau không đau, sớm bị cái mặt đen của con đuổi chạy rồi, sao dám đau nữa chứ…” Cũng mặc kệ lớn nhỏ nghe có hiểu không, Yến Hồng ra sức bồng Ống Thổi Nhỏ mặt vẫn không vui lên, mỗi tay một đứa, hôn bên này một cái bên kia một cái: “Mẫu thân thích Ống Thổi Nhỏ và Lá Cây Nhỏ nhất nhất nhất nhất, thật đó!”
Ài, mẫu thân như nàng, thật là mất hết thể diện, hu.
Ngay lúc này, một giọng nói trẻ con bất mãn vang lên ở cửa: “Mẫu thân chỉ thích đệ đệ, không thích Cây Đuốc Nhỏ à?”
Không phải Cây Đuốc Nhỏ thì còn ai? Thằng ranh này sao bây giờ cũng tới làm loạn thêm thế hảaaaaaaa…
Rốt cuộc Yến Hồng hiểu được tâm tình nhỏ máu của vị huynh đài trong Đường Bá Hổ điểm Thu Hương rồi, nàng tạo nghiệt gì vầy trời…
Trong lòng còn ôm hai quả đạn, làm sao giải quyết đứa ở cửa bây giờ? Yến Hồng không nhịn được cầu cứu Đông Phương Manh, kết quả nhìn liền sầu. Chả biết Áo Bông Nhỏ bò vô lòng ba nó hồi nào?! Nằm sấp như con mèo còn ngủ nhễu nước miếng nữa, thật là, sinh ra để đánh bại nàng!
Đông Phương Manh nhìn Yến Hồng vô tội, đôi mắt đen chớp chớp, ánh sáng thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn. Hắn cũng không biết nữ nhi di chuyển đại bản doanh ngủ lúc nào nữa…
Yến Hồng khóc không ra nước mắt nhìn Cây Đuốc Nhỏ đang sắp xả lũ ngoài cửa: “Con à, mẹ sai rồi, tha cho mẹ đi…”
Danh sách chương