“Oa, cha mất rồi…” Lá Cây Nhỏ gào khóc trước tiên.
“Oa, cha bị yêu quái bắt chạy mất rồi…” Cây Đuốc Nhỏ nhịn rồi nhịn, cuối cùng cũng ngoác họng cùng nhau song tấu với đệ đệ.
“Oa, tam thúc bị yêu quái nuốt chửng rồi…” Cái Làn Nhỏ đẩy sự thật đi ngoằn ngoèo càng lợi hại hơn, đương nhiên, cũng rót thêm nốt mới cho bản song tấu của hai huynh đệ = =
“…” Ống Thổi Nhỏ không nói một tiếng, nhưng hốc mắt càng lúc càng đỏ, môi mím càng lúc càng chặt đã tố cáo nó đang ở bên bờ vực bùng nổ.
Dưới nền nhạc như ma âm xuyên não này mà Áo Bông Nhỏ vẫn không động đậy, tiếp tục gục đầu ngủ, không chút lo lắng cho cha nó. Y Nhân thở ra, rốt cuộc tiểu tổ tông này không hành hạ thêm gì, trước mắt đã đủ loạn lắm rồi, lại thêm một đứa không bớt lo nữa, nàng nghĩ thôi cũng đau đầu thay tiểu thư.
Yến Hồng ngẩng đầu, không nói gì hỏi trời xanh. Ông trời à, chẳng lẽ ông chê tướng công nhà ta đi lạc còn chưa đủ bi kịch hay sao? “Nhị tẩu, tẩu đưa bọn nhỏ về trước tìm người giúp đỡ. Muội và bọn họ tìm chung quanh đây trước, có kết quả hay không cũng tập họp ở đây.” Yến Hồng cố gắng bình tĩnh lại, nói cho mình không thể nóng ruột, chắc hẳn Manh Manh muốn quay lại tìm nàng, men theo đường về ban nãy mà tìm, nhất định có thể tìm được, nhất định!
Thương lượng với thập lục sắp xếp tiếp sau đó xong, Yến Hồng liền cùng mấy gia đinh chia nhau mỗi người đi tìm một hướng. Thập lục và Y Nhân dẫn một dây con nít khóc bù lu bù loa về phủ báo tin.
Mọi người trong Hầu phủ nghe Đông Phương Manh lạc mất xong liền nổ tung. Đông Phương Ngọc lập tức điều một đội tinh binh mặc thường phục lên phố tìm người, mặt khác phái người báo tin cho Đông Phương Tề đang bị thái tử triệu kiến trong cung, để hắn mượn thái tử mấy ám vệ đi tra những nơi ngõ xó tối tăm, tránh cho Đông Phương Manh bị bọn lưu manh bắt gặp hoặc bị người lường gạt.
Đương lúc cả nhà vì Đông Phương Manh mất tích mà nóng ruột như ngồi trên đống than thì, Đông Phương Manh lại giống con ruồi mất đầu đi loạn trong biển người. Không khác với điều Yến Hồng đã nghĩ lắm, sau khi giao Áo Bông Nhỏ cho Y Nhân, hắn càng chờ càng sốt ruột, càng sốt ruột càng không thể tiếp tục ở nguyên chỗ cũ mà chờ, vì thế thừa lúc mọi người không chú ý, tự mình lén quay lại tìm Yến Hồng.
Nhưng đám người như sóng dữ tràn bờ thế kia, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể. Huống chi, hắn không rành kinh thành một chút nào.
Hắn ngơ ngác đứng ở góc đường nhìn ra xa, toàn đầu người chuyển động, nam có nữ có, già có nhỏ có lại không thấy bóng nàng. Hắn mím môi, siết chặt nắm tay lấn vào trong dòng người.
Trăng lên đầu non, ánh bạc rải xuống nhân gian, chiếu rọi trên mỗi gương mặt, đều mừng rỡ vui sướng. Đông Phương Manh nhìn những gương mặt tươi cười chung quanh, thần sắc hoang mang lúng túng.
Trước đó ở trong biển người nhưng không bất an chút nào, là vì có nàng bên cạnh. Bây giờ không biết nàng ở nơi nào, nỗi sợ đám đông của hắn cũng từ từ bao phủ trở lại.
Vì cái gì mà họ cao hứng như thế? Rõ ràng không thấy nàng mà…
Tiếng nhạc ầm ỹ từ xa vọng lại, hắn giật mình, chợt nhớ ra nàng ở gần đội múa rồng và xe hoa, bước chân không hề chần chừ, nhắm hướng phát ra âm thanh mà đi.
Là một vương gia phước sâu đức dày, Tĩnh Nam vương Mộc Cẩm Nam mấy năm nay luôn ở Lạc thành cách xa kinh đô ngàn dặm sống những ngày tháng tiêu dao. Tuy rằng tuổi quá ba mươi vẫn chưa thành thân, nhưng là đệ đệ ruột mà đương kim thánh thượng yêu thương nhất, là đứa con út đương kim thái hậu yêu chiều nhất, hắn tự nhận tiếc nuối nho nhỏ này càng có thể nâng cao giá trị của hắn.
Có lẽ vì hoàng huynh sắp thoái vị, thế nên mới càng lúc càng rầy rà, chê mỗi tháng viết một bức thư dài ngoẵng thuyết giáo còn chưa đủ, cách một vài năm vào dịp tết còn cố ý triệu hắn về kinh giáp mặt dạy dỗ một trận.
Thân là nam nhân nhất định phải cưới vợ sinh con? Phong lưu hào phóng không kém Phan An như hắn, danh sĩ đích thực một đóa hoa lê áp hải đường, nếu thành thân sinh con như thế tục, vậy thiếu niên khắp triều đau lòng biết bao…
Khụ, đúng thế, đương kim Tĩnh Nam vương gia tự do phóng khoáng nhất, trái luân thường nhất trái đạo lý nhất, không có lòng yêu cái đẹp, chỉ có sở thích đoạn tụ. Tuy hắn tự nhận không sao cả, quả thật lối sống dân chúng triều đại này cũng cởi mở, không đến mức thích nam nhân thì thế tục không dung. Nhưng đoạn tụ mà đoạn tới mức cao điệu như thế, phô trương như thế, không kiêng kị như thế, không chừng mực như thế, chỉ có một người.
Chỉ là dáng dấp hắn… chênh lệch cực xa với tướng nam nhân đoạn tụ trên ý nghĩa truyền thống. Không phải hắn không anh tuấn, cũng không phải hắn không tiêu sái, thậm chí hắn còn hơn vị huynh trưởng Nhữ Nam vương trong kinh một bậc, chỉ là gương mặt cục mịch râu ria xồm xoàm kia (xin mời tham khảo “mãnh tướng Trương Phi râu ria xồm xoàm”), trong mắt trong lòng nhân sĩ Lạc thành, thật sự là ngưỡng mộ như núi cao…
Thế nên dung mạo kinh thiên động địa kia của hắn, chỉ có người trong hoàng thất may mắn chiêm ngưỡng qua, đương nhiên đó đã là chuyện mười mấy năm về trước rồi. Lúc đó, hắn còn chưa phát dục, râu còn chưa kịp dài.
Hoàng đế trong thâm cung vỗ trán thở dài, mấy chục năm như vó ngựa lướt qua, ông đã sắp quên mất bộ dạng vốn có của tiểu đệ tồi.
Thân là một hoàng đế phúc đức sâu dày, hậu cung phi tần chung sống hài hòa, các con trai huynh hòa đệ thuận, các con gái xinh đẹp đáng yêu, huynh đệ nhà mình người nào cũng giúp ông duy trì triều chính, cuộc sống phải nói là muốn vui vẻ bảo nhiêu có bấy nhiêu.
Trừ một điểm, đệ đệ nhỏ nhất của ông, đương kim Tĩnh Nam vương, lập chí đoạn tụ đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đoạn tụ thì cho đoạn tụ, tốt xấu gì cũng làm một cái sinh đứa con thừa kế hương hỏa chứ, khụ, mặc dù hương hỏa nhà ông đủ nhiều rồi. Song chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ai oán “sao con không quản đệ đệ con” của thái hậu, thân là đứa con có hiếu, hoàng đế nào đó lại buồn khổ.
Mẫu hậu ới, A Nam nó là đệ đệ trẫm nhưng cũng là con ngài á. Ngài cũng quản không được, trẫm có thể làm được gì chứ? Nếu không phải năm đó ngài cưng nó, chiều nó bất cứ giá nào, nó sẽ biến thành cái dạng chết tiệt, cả huynh trưởng hoàng đế cũng không để vào mắt như bây giờ ư?
Hoàng đế rầu rĩ một hồi, đột nhiên phát hiện tiểu đệ vốn dĩ còn đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt nghe ca lại không thấy đâu rồi!
“Tĩnh Nam vương đâu?” Hoàng đế vặn hỏi, đáng ghét, lại để nó chạy mất rồi!
“Bẩm bệ hạ, Tĩnh Nam vương ngài ấy, ngài ấy vừa mới chuồn đi rồi…” Tiểu thái giám nơm nớp trả lời, mồ hôi đổ thành vũng trên đất, lại không dám thò tay lau, trong lòng âm thầm kêu khổ. Cái chuyện gì vậy nè, huynh đệ người ta kẹp nhau, mỗi lần xui xẻo đều là đám người dưới chót bọn họ.
“To gan, nó đi sao các ngươi không biết đường cản hả?” Răng hoàng đế cắn sắp nứt rồi. Thằng ranh kia chuồn trơn như con cá chạch ấy, khó khăn lắm mới thừa dịp tết cả nhà đoàn viên chộp nó dạy dỗ một lần, lần này chuồn rồi, lần sau không biết khi nào mới tóm lại được!
“Bệ hạ tha mạng!” Tiểu thái giám dứt khoát nằm bò ra đất không dám dậy, hắn cản? Hắn dám chắc! Lúc đó hắn cản, hoàng thượng có thể dạy dỗ thoải mái cả người rồi, sau đó con tép như hắn còn không bị lột mấy lớp da? Tuy nói Tĩnh Nam vương sẽ không dùng đại hình với hắn nhưng bản lĩnh chơi đùa người của ngài ấy, phóng mắt khắp thiên hạ không có mấy người là đối thủ… cho nên, chẳng thà ngỗ nghịch hoàng thượng, không thể đắc tội Tĩnh Nam vương, đây là quy tắc sinh tồn ngầm của những nhân vật bé nhỏ đáng thương bọn họ trong hoàng cung, nhất định phải kiên định tuân thủ!
“Được rồi được rồi, đứng dậy đi! Nó chạy đi đâu rồi?” Hoàng đế cũng không phải người không biết phải trái, bản thân còn không giữ được người thì mấy thái giám này làm được chắc?
“Hình như nô tài nghe Tĩnh Nam vương nói một câu, tết năm nay, trên phố nhất định náo nhiệt, tiểu tử… đẹp trai ra phố chắc chắn rất nhiều.” Tiểu thái giám chần chừ một chút, vẫn nói cho hoàn chỉnh.
“Cái thằng… chết tiệt này.”
“Hai cân, ngươi nói đây là cái gì?” Tĩnh Nam vương hưng phấn chỉ về phía trước, hô to, chòm râu quy mô khá khả quan rung rung.
“Bẩm ngũ gia, đó là múa rồng tạp kỹ, tiết mục bắt buộc tết Thượng Nguyên mỗi năm. Còn nữa, thuộc hạ tên là Lương Tấn [44].” Lương Tấn đen mặt đáp.
“A… thiếu niên múa rồng…” Ngâm điệu vịnh than. Bao nhiêu năm rồi hắn chưa về kinh, hóa ra có nhiều trò chơi thú vị thế này.
“Vương gia ngài biết người đó?” Hắn biết trọng điểm quan tâm của vương gia vĩnh viễn khác xa người thường.
“Bổn vương thần giao cách cảm, không được à?”
“…” Trầm mặc là tư chất tốt, hai cân, à không, Lương Tấn xưa nay luôn giữ im lặng đối với tính khí của vương gia nhà mình.
“Đi, cùng bổn vương tiến lên gặp mặt.”
Mà lúc này, Đông Phương Manh đi theo đám đông dài dằng dặc đằng sau đội múa rồng, đã đi đến cửa hoàng cung.
Mấy năm nay, lễ mừng Nguyên Tiêu, bộ phận xuất sắc nhất của đội múa rồng phải biểu diễn dọc đường từ cửa Thái Cực đến cửa Trọng Hoa, nhất định phải đi hết tuyến đường chính dọc theo hoàng cung, cũng là một cách dân chúng bày tỏ thần phục và tôn kính với thiên tử.
Mắt Đông Phương Manh đã hơi đỏ lên, bởi vì chui qua lộn lại giữa đám đông để tìm người, tóc tai hơi rối, quần áo cũng đầy bụi. Nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, sắc mặt thảm thương của hắn cùng với vui mừng của người chung quanh hiện rõ hai thái cực khác nhau.
“Hồng Hồng…” Hắn thì thào khe khẽ, sụt sịt mũi, lại không chịu thôi chui vào trong đám người. Không cẩn thận bị người ta đẩy mấy cái, nước mắt rốt cuộc rớt xuống, nhưng không hề dừng bước chân.
“Xin lỗi, ôi, có đụng đau huynh không?” Thư sinh trẻ tuổi đụng trúng người vội vàng lại gần xin lỗi, thấy Đông Phương Manh nước mắt mịt mờ, không khỏi thêm áy náy.
Đông Phương Manh khẩn trương nhìn người tới một cái, hơi co rúm lại, rốt cuộc khát vọng trong lòng chiến thắng nỗi sợ, hắn mím môi mấy lần, cuối cùng mở miệng hỏi người lạ: “Nhìn thấy Hồng Hồng không?”
“Hồng Hồng? Là người nhà huynh sao?” Thư sinh nhíu mày hỏi, thấy Đông Phương Manh lại run rẩy co người một chút, nghĩ thầm thiếu niên này gầy yếu như thế, non nớt đáng thương, có phải thất lạc với người nhà không nhỉ?
“Hồng Hồng, thê tử.” Đông Phương Manh lại rơi một giọt lệ, thì thào. Sợ người này không nghe được lại cố hết can đảm lớn tiếng nói lại một lần, mắt to chờ mong nhìn người lạ trước mặt, hi vọng hắn có thể nói cho mình biết chỗ Hồng Hồng.
Không phải chứ? Nhìn thiếu niên này tuổi hãy còn nhỏ, thế mà cưới vợ rồi? Thư sinh trẻ tuổi không hề phát giác mình đã suy nghĩ lạc đề quá xa, ngạc nhiên nhìn Đông Phương Manh.
Đông Phương Manh thấy nửa ngày mà người này không trả lời mình, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đã rớt lại đằng sau, đám đông từ từ đi xa. Không kịp chờ người kia trả lời, hắn quay lưng đuổi theo dòng người.
“Ôi, sao lại đi vậy?” Thư sinh nhìn bóng lưng Đông Phương Manh, lấy làm khó hiểu.
Kết quả thấy Đông Phương Manh lại đụng vào người khác. Nhìn người nọ to khỏe, Đông Phương Manh đứng không vững, bị bật ngược ra sau ngã xuống đất.
Thư sinh nuốt nuốt nước miếng, âm thầm cổ vũ mình, thiếu niên kia nhìn yếu ớt như thế, người bị đụng lại ăn mặc gấm vóc quý phái, xem ra không dễ chọc, nếu không ai giúp đỡ, nhất định hắn sẽ bị thiệt. Mình đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, chẳng lẽ thấy chết không cứu?
Lòng nghĩa hiệp nổi lên, người trẻ tuổi nhắm mắt xông lên.
“Ê, dừng tay, có gì từ từ… cái đó… nói…” Cứ tưởng thiếu niên sẽ bị ăn đòn, không dè tình huống trước mắt hoàn toàn không như hắn tưởng tượng.
“Ngươi không sao chứ? Ngã có đau không?” Người quyền quý kia dịu dàng hỏi, còn đưa tay ra muốn đỡ thiếu niên dậy.
Đại hán vạm vỡ mặt đầy râu kia, chính là Tĩnh Nam vương vừa mới trốn ra cung. Bất ngờ thấy mặt Đông Phương Manh, trái tim lãng tử “lướt qua vạn bụi cỏ, không phiến lá dính thân” của hắn đột nhiên xôn xao thật lâu.
Gương mặt này sao mà đáng yêu đến thế, đôi mắt sao mà trong suốt đến thế…
Trước đó hắn cô đơn khổ sở tịch mịch nhiều năm, còn không phải vì giờ phút gặp mặt này sao? (khụ, quả thật là cô đơn khổ sở tịch mịch ghê…)
[44] Lương Tấn đọc đồng âm với lưỡng cân (tức là hai cân, hai ký ^^)
“Oa, cha bị yêu quái bắt chạy mất rồi…” Cây Đuốc Nhỏ nhịn rồi nhịn, cuối cùng cũng ngoác họng cùng nhau song tấu với đệ đệ.
“Oa, tam thúc bị yêu quái nuốt chửng rồi…” Cái Làn Nhỏ đẩy sự thật đi ngoằn ngoèo càng lợi hại hơn, đương nhiên, cũng rót thêm nốt mới cho bản song tấu của hai huynh đệ = =
“…” Ống Thổi Nhỏ không nói một tiếng, nhưng hốc mắt càng lúc càng đỏ, môi mím càng lúc càng chặt đã tố cáo nó đang ở bên bờ vực bùng nổ.
Dưới nền nhạc như ma âm xuyên não này mà Áo Bông Nhỏ vẫn không động đậy, tiếp tục gục đầu ngủ, không chút lo lắng cho cha nó. Y Nhân thở ra, rốt cuộc tiểu tổ tông này không hành hạ thêm gì, trước mắt đã đủ loạn lắm rồi, lại thêm một đứa không bớt lo nữa, nàng nghĩ thôi cũng đau đầu thay tiểu thư.
Yến Hồng ngẩng đầu, không nói gì hỏi trời xanh. Ông trời à, chẳng lẽ ông chê tướng công nhà ta đi lạc còn chưa đủ bi kịch hay sao? “Nhị tẩu, tẩu đưa bọn nhỏ về trước tìm người giúp đỡ. Muội và bọn họ tìm chung quanh đây trước, có kết quả hay không cũng tập họp ở đây.” Yến Hồng cố gắng bình tĩnh lại, nói cho mình không thể nóng ruột, chắc hẳn Manh Manh muốn quay lại tìm nàng, men theo đường về ban nãy mà tìm, nhất định có thể tìm được, nhất định!
Thương lượng với thập lục sắp xếp tiếp sau đó xong, Yến Hồng liền cùng mấy gia đinh chia nhau mỗi người đi tìm một hướng. Thập lục và Y Nhân dẫn một dây con nít khóc bù lu bù loa về phủ báo tin.
Mọi người trong Hầu phủ nghe Đông Phương Manh lạc mất xong liền nổ tung. Đông Phương Ngọc lập tức điều một đội tinh binh mặc thường phục lên phố tìm người, mặt khác phái người báo tin cho Đông Phương Tề đang bị thái tử triệu kiến trong cung, để hắn mượn thái tử mấy ám vệ đi tra những nơi ngõ xó tối tăm, tránh cho Đông Phương Manh bị bọn lưu manh bắt gặp hoặc bị người lường gạt.
Đương lúc cả nhà vì Đông Phương Manh mất tích mà nóng ruột như ngồi trên đống than thì, Đông Phương Manh lại giống con ruồi mất đầu đi loạn trong biển người. Không khác với điều Yến Hồng đã nghĩ lắm, sau khi giao Áo Bông Nhỏ cho Y Nhân, hắn càng chờ càng sốt ruột, càng sốt ruột càng không thể tiếp tục ở nguyên chỗ cũ mà chờ, vì thế thừa lúc mọi người không chú ý, tự mình lén quay lại tìm Yến Hồng.
Nhưng đám người như sóng dữ tràn bờ thế kia, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể. Huống chi, hắn không rành kinh thành một chút nào.
Hắn ngơ ngác đứng ở góc đường nhìn ra xa, toàn đầu người chuyển động, nam có nữ có, già có nhỏ có lại không thấy bóng nàng. Hắn mím môi, siết chặt nắm tay lấn vào trong dòng người.
Trăng lên đầu non, ánh bạc rải xuống nhân gian, chiếu rọi trên mỗi gương mặt, đều mừng rỡ vui sướng. Đông Phương Manh nhìn những gương mặt tươi cười chung quanh, thần sắc hoang mang lúng túng.
Trước đó ở trong biển người nhưng không bất an chút nào, là vì có nàng bên cạnh. Bây giờ không biết nàng ở nơi nào, nỗi sợ đám đông của hắn cũng từ từ bao phủ trở lại.
Vì cái gì mà họ cao hứng như thế? Rõ ràng không thấy nàng mà…
Tiếng nhạc ầm ỹ từ xa vọng lại, hắn giật mình, chợt nhớ ra nàng ở gần đội múa rồng và xe hoa, bước chân không hề chần chừ, nhắm hướng phát ra âm thanh mà đi.
Là một vương gia phước sâu đức dày, Tĩnh Nam vương Mộc Cẩm Nam mấy năm nay luôn ở Lạc thành cách xa kinh đô ngàn dặm sống những ngày tháng tiêu dao. Tuy rằng tuổi quá ba mươi vẫn chưa thành thân, nhưng là đệ đệ ruột mà đương kim thánh thượng yêu thương nhất, là đứa con út đương kim thái hậu yêu chiều nhất, hắn tự nhận tiếc nuối nho nhỏ này càng có thể nâng cao giá trị của hắn.
Có lẽ vì hoàng huynh sắp thoái vị, thế nên mới càng lúc càng rầy rà, chê mỗi tháng viết một bức thư dài ngoẵng thuyết giáo còn chưa đủ, cách một vài năm vào dịp tết còn cố ý triệu hắn về kinh giáp mặt dạy dỗ một trận.
Thân là nam nhân nhất định phải cưới vợ sinh con? Phong lưu hào phóng không kém Phan An như hắn, danh sĩ đích thực một đóa hoa lê áp hải đường, nếu thành thân sinh con như thế tục, vậy thiếu niên khắp triều đau lòng biết bao…
Khụ, đúng thế, đương kim Tĩnh Nam vương gia tự do phóng khoáng nhất, trái luân thường nhất trái đạo lý nhất, không có lòng yêu cái đẹp, chỉ có sở thích đoạn tụ. Tuy hắn tự nhận không sao cả, quả thật lối sống dân chúng triều đại này cũng cởi mở, không đến mức thích nam nhân thì thế tục không dung. Nhưng đoạn tụ mà đoạn tới mức cao điệu như thế, phô trương như thế, không kiêng kị như thế, không chừng mực như thế, chỉ có một người.
Chỉ là dáng dấp hắn… chênh lệch cực xa với tướng nam nhân đoạn tụ trên ý nghĩa truyền thống. Không phải hắn không anh tuấn, cũng không phải hắn không tiêu sái, thậm chí hắn còn hơn vị huynh trưởng Nhữ Nam vương trong kinh một bậc, chỉ là gương mặt cục mịch râu ria xồm xoàm kia (xin mời tham khảo “mãnh tướng Trương Phi râu ria xồm xoàm”), trong mắt trong lòng nhân sĩ Lạc thành, thật sự là ngưỡng mộ như núi cao…
Thế nên dung mạo kinh thiên động địa kia của hắn, chỉ có người trong hoàng thất may mắn chiêm ngưỡng qua, đương nhiên đó đã là chuyện mười mấy năm về trước rồi. Lúc đó, hắn còn chưa phát dục, râu còn chưa kịp dài.
Hoàng đế trong thâm cung vỗ trán thở dài, mấy chục năm như vó ngựa lướt qua, ông đã sắp quên mất bộ dạng vốn có của tiểu đệ tồi.
Thân là một hoàng đế phúc đức sâu dày, hậu cung phi tần chung sống hài hòa, các con trai huynh hòa đệ thuận, các con gái xinh đẹp đáng yêu, huynh đệ nhà mình người nào cũng giúp ông duy trì triều chính, cuộc sống phải nói là muốn vui vẻ bảo nhiêu có bấy nhiêu.
Trừ một điểm, đệ đệ nhỏ nhất của ông, đương kim Tĩnh Nam vương, lập chí đoạn tụ đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đoạn tụ thì cho đoạn tụ, tốt xấu gì cũng làm một cái sinh đứa con thừa kế hương hỏa chứ, khụ, mặc dù hương hỏa nhà ông đủ nhiều rồi. Song chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ai oán “sao con không quản đệ đệ con” của thái hậu, thân là đứa con có hiếu, hoàng đế nào đó lại buồn khổ.
Mẫu hậu ới, A Nam nó là đệ đệ trẫm nhưng cũng là con ngài á. Ngài cũng quản không được, trẫm có thể làm được gì chứ? Nếu không phải năm đó ngài cưng nó, chiều nó bất cứ giá nào, nó sẽ biến thành cái dạng chết tiệt, cả huynh trưởng hoàng đế cũng không để vào mắt như bây giờ ư?
Hoàng đế rầu rĩ một hồi, đột nhiên phát hiện tiểu đệ vốn dĩ còn đang ngoan ngoãn ngồi trước mặt nghe ca lại không thấy đâu rồi!
“Tĩnh Nam vương đâu?” Hoàng đế vặn hỏi, đáng ghét, lại để nó chạy mất rồi!
“Bẩm bệ hạ, Tĩnh Nam vương ngài ấy, ngài ấy vừa mới chuồn đi rồi…” Tiểu thái giám nơm nớp trả lời, mồ hôi đổ thành vũng trên đất, lại không dám thò tay lau, trong lòng âm thầm kêu khổ. Cái chuyện gì vậy nè, huynh đệ người ta kẹp nhau, mỗi lần xui xẻo đều là đám người dưới chót bọn họ.
“To gan, nó đi sao các ngươi không biết đường cản hả?” Răng hoàng đế cắn sắp nứt rồi. Thằng ranh kia chuồn trơn như con cá chạch ấy, khó khăn lắm mới thừa dịp tết cả nhà đoàn viên chộp nó dạy dỗ một lần, lần này chuồn rồi, lần sau không biết khi nào mới tóm lại được!
“Bệ hạ tha mạng!” Tiểu thái giám dứt khoát nằm bò ra đất không dám dậy, hắn cản? Hắn dám chắc! Lúc đó hắn cản, hoàng thượng có thể dạy dỗ thoải mái cả người rồi, sau đó con tép như hắn còn không bị lột mấy lớp da? Tuy nói Tĩnh Nam vương sẽ không dùng đại hình với hắn nhưng bản lĩnh chơi đùa người của ngài ấy, phóng mắt khắp thiên hạ không có mấy người là đối thủ… cho nên, chẳng thà ngỗ nghịch hoàng thượng, không thể đắc tội Tĩnh Nam vương, đây là quy tắc sinh tồn ngầm của những nhân vật bé nhỏ đáng thương bọn họ trong hoàng cung, nhất định phải kiên định tuân thủ!
“Được rồi được rồi, đứng dậy đi! Nó chạy đi đâu rồi?” Hoàng đế cũng không phải người không biết phải trái, bản thân còn không giữ được người thì mấy thái giám này làm được chắc?
“Hình như nô tài nghe Tĩnh Nam vương nói một câu, tết năm nay, trên phố nhất định náo nhiệt, tiểu tử… đẹp trai ra phố chắc chắn rất nhiều.” Tiểu thái giám chần chừ một chút, vẫn nói cho hoàn chỉnh.
“Cái thằng… chết tiệt này.”
“Hai cân, ngươi nói đây là cái gì?” Tĩnh Nam vương hưng phấn chỉ về phía trước, hô to, chòm râu quy mô khá khả quan rung rung.
“Bẩm ngũ gia, đó là múa rồng tạp kỹ, tiết mục bắt buộc tết Thượng Nguyên mỗi năm. Còn nữa, thuộc hạ tên là Lương Tấn [44].” Lương Tấn đen mặt đáp.
“A… thiếu niên múa rồng…” Ngâm điệu vịnh than. Bao nhiêu năm rồi hắn chưa về kinh, hóa ra có nhiều trò chơi thú vị thế này.
“Vương gia ngài biết người đó?” Hắn biết trọng điểm quan tâm của vương gia vĩnh viễn khác xa người thường.
“Bổn vương thần giao cách cảm, không được à?”
“…” Trầm mặc là tư chất tốt, hai cân, à không, Lương Tấn xưa nay luôn giữ im lặng đối với tính khí của vương gia nhà mình.
“Đi, cùng bổn vương tiến lên gặp mặt.”
Mà lúc này, Đông Phương Manh đi theo đám đông dài dằng dặc đằng sau đội múa rồng, đã đi đến cửa hoàng cung.
Mấy năm nay, lễ mừng Nguyên Tiêu, bộ phận xuất sắc nhất của đội múa rồng phải biểu diễn dọc đường từ cửa Thái Cực đến cửa Trọng Hoa, nhất định phải đi hết tuyến đường chính dọc theo hoàng cung, cũng là một cách dân chúng bày tỏ thần phục và tôn kính với thiên tử.
Mắt Đông Phương Manh đã hơi đỏ lên, bởi vì chui qua lộn lại giữa đám đông để tìm người, tóc tai hơi rối, quần áo cũng đầy bụi. Nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, sắc mặt thảm thương của hắn cùng với vui mừng của người chung quanh hiện rõ hai thái cực khác nhau.
“Hồng Hồng…” Hắn thì thào khe khẽ, sụt sịt mũi, lại không chịu thôi chui vào trong đám người. Không cẩn thận bị người ta đẩy mấy cái, nước mắt rốt cuộc rớt xuống, nhưng không hề dừng bước chân.
“Xin lỗi, ôi, có đụng đau huynh không?” Thư sinh trẻ tuổi đụng trúng người vội vàng lại gần xin lỗi, thấy Đông Phương Manh nước mắt mịt mờ, không khỏi thêm áy náy.
Đông Phương Manh khẩn trương nhìn người tới một cái, hơi co rúm lại, rốt cuộc khát vọng trong lòng chiến thắng nỗi sợ, hắn mím môi mấy lần, cuối cùng mở miệng hỏi người lạ: “Nhìn thấy Hồng Hồng không?”
“Hồng Hồng? Là người nhà huynh sao?” Thư sinh nhíu mày hỏi, thấy Đông Phương Manh lại run rẩy co người một chút, nghĩ thầm thiếu niên này gầy yếu như thế, non nớt đáng thương, có phải thất lạc với người nhà không nhỉ?
“Hồng Hồng, thê tử.” Đông Phương Manh lại rơi một giọt lệ, thì thào. Sợ người này không nghe được lại cố hết can đảm lớn tiếng nói lại một lần, mắt to chờ mong nhìn người lạ trước mặt, hi vọng hắn có thể nói cho mình biết chỗ Hồng Hồng.
Không phải chứ? Nhìn thiếu niên này tuổi hãy còn nhỏ, thế mà cưới vợ rồi? Thư sinh trẻ tuổi không hề phát giác mình đã suy nghĩ lạc đề quá xa, ngạc nhiên nhìn Đông Phương Manh.
Đông Phương Manh thấy nửa ngày mà người này không trả lời mình, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đã rớt lại đằng sau, đám đông từ từ đi xa. Không kịp chờ người kia trả lời, hắn quay lưng đuổi theo dòng người.
“Ôi, sao lại đi vậy?” Thư sinh nhìn bóng lưng Đông Phương Manh, lấy làm khó hiểu.
Kết quả thấy Đông Phương Manh lại đụng vào người khác. Nhìn người nọ to khỏe, Đông Phương Manh đứng không vững, bị bật ngược ra sau ngã xuống đất.
Thư sinh nuốt nuốt nước miếng, âm thầm cổ vũ mình, thiếu niên kia nhìn yếu ớt như thế, người bị đụng lại ăn mặc gấm vóc quý phái, xem ra không dễ chọc, nếu không ai giúp đỡ, nhất định hắn sẽ bị thiệt. Mình đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, chẳng lẽ thấy chết không cứu?
Lòng nghĩa hiệp nổi lên, người trẻ tuổi nhắm mắt xông lên.
“Ê, dừng tay, có gì từ từ… cái đó… nói…” Cứ tưởng thiếu niên sẽ bị ăn đòn, không dè tình huống trước mắt hoàn toàn không như hắn tưởng tượng.
“Ngươi không sao chứ? Ngã có đau không?” Người quyền quý kia dịu dàng hỏi, còn đưa tay ra muốn đỡ thiếu niên dậy.
Đại hán vạm vỡ mặt đầy râu kia, chính là Tĩnh Nam vương vừa mới trốn ra cung. Bất ngờ thấy mặt Đông Phương Manh, trái tim lãng tử “lướt qua vạn bụi cỏ, không phiến lá dính thân” của hắn đột nhiên xôn xao thật lâu.
Gương mặt này sao mà đáng yêu đến thế, đôi mắt sao mà trong suốt đến thế…
Trước đó hắn cô đơn khổ sở tịch mịch nhiều năm, còn không phải vì giờ phút gặp mặt này sao? (khụ, quả thật là cô đơn khổ sở tịch mịch ghê…)
[44] Lương Tấn đọc đồng âm với lưỡng cân (tức là hai cân, hai ký ^^)
Danh sách chương